Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Chương 55



Giang Vân Ý choáng váng, trong lúc mơ màng nhận ra mình được ôm lên khỏi

mặt nước.

Tuy cơ thể đã mềm như bông, nhưng được đỡ vẫn tạm đứng được. Trong phòng

thay đồ, Phó Nham Phong hỗ trợ lau người và mặc quần áo cho, Giang Vân Ý

đang định bước đi thì nghe anh hỏi: “Em có đi được không?”

Giang Vân Ý lập tức không đi nổi, không nói hai lời giang hai tay, nói nhỏ: “Em

muốn ôm.”

Được bế lên, Giang Vân Ý vòng tay ôm lấy cổ Phó Nham Phong theo bản năng,

nghiêng đầu, mặt dựa vào cổ anh.

Đi qua Áo Khoác Vàng và Đầu Đinh, Giang Vân Ý láng máng nghe thấy tiếng

nói phía sau: “Về rồi à?”

Phó Nham Phong một tay ôm Giang Vân Ý, tay còn lại xách túi đồ: “Hai cậu cứ

tiếp tục, em tôi không thoải mái nên ra ngoài trước.”

“Em anh không sao chứ?” Áo Khoác Vàng hỏi, “Lớn thế mà còn cần bế à?”

“Cậu không thấy à, anh Phong thương em trai nhất đấy.” Đây là tiếng Đầu

Đinh.

Bụng rỗng tắm suối nước nóng, rồi lại bơi lội, năng lượng không đủ dễ dẫn tới

choáng váng. Lúc này Giang Vân Ý nằm trên giường, xung quanh là mấy bạn

nữ không tắm suối nước nóng, tủ đầu giường trống không hiện tại bày đủ loại

đồ ăn thức uống.

Con gái thường nhiệt tình và tốt bụng, vừa nghe thấy có người tụt huyết áp

không có gì ăn thì lập tức mở vali quyên góp lương thực.

Trương Hân cũng ở đó, cô ấy vừa phóng khoáng vừa tinh tế, bình tĩnh kéo Phó

Nham Phong sang bên cạnh, sau khi hiểu rõ nguyên nhân thì hạ giọng trách anh

làm anh trai kiểu gì, mới sáng sớm đã để người ta bụng rỗng tắm suối nước

nóng đến té xỉu, may là không tắm một mình, nếu không còn nghiêm trọng hơn.

“Em trai tụt huyết áp, anh trai như anh không chuẩn bị gì trong vali à?”

Các bạn nữ mang đồ ăn đến rồi rời đi, Giang Vân Ý ngồi trên giường hút sữa và

gặm bánh quy, ăn bánh xong thì chuyển sang kẹo, ăn đến khi bụng tròn vo mới

nằm xuống.

Phó Nham Phong dọn hết ghế rồi lẳng lặng nhìn cậu, không nói gì.

Giang Vân Ý ợ một cái, chui vào chăn, chỉ lộ hai mắt nhìn anh: “Em ăn rồi, ăn

no rồi, bây giờ không váng đầu nữa.”

Phó Nham Phong duỗi tay xoa đầu cậu, hé miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Trong lòng Giang Vân Ý chợt dâng lên nỗi bất an, bò dậy, ngồi quỳ trước mặt

anh, kéo tay anh: “Không được im lặng, nếu không em cắn anh đấy.”

Giả vờ nâng tay anh lên định cắn, thấy Phó Nham Phong không rụt tay lại,

Giang Vân Ý buông xuống, thì thầm: “Cho anh ba giây, anh vẫn không nói thì

em… thì em…”

Chưa nghĩ ra nên bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai, một…”

“0.5, 0.4, 0.3…”

Giang Vân Ý đếm tới 0.1, Phó Nham Phong rốt cuộc mở miệng.

“Xin lỗi vì đã không chăm sóc cho em chu đáo, tuy nơi đây giống nhà trọ cái gì

cũng bán nhưng anh không chuẩn bị đồ trước, cũng không biết phải chuẩn bị

những gì.”

Anh không biết suối nước nóng tự túc hay biệt thự nghỉ dưỡng, thậm chí còn

cho rằng đó là địa điểm thu hút khách du lịch, đến nơi mới biết thì ra người ta

thuê một biệt thự xinh đẹp giữa khu dã ngoại chỉ vì tụ tập bạn bè cùng nhau

uống rượu, vui chơi, làm một số việc không thể làm ở kí túc xá.

Nói đến cùng là do anh quá nghèo, không có nhiều khái niệm về đi chơi giải trí.

“Không vui, không vui, chỗ này chơi không vui gì hết!” Giang Vân Ý dụi mắt,

“Chúng ta về nhà đi, em muốn về nhà.”

Phó Nham Phong ngồi xuống mép giường, Giang Vân Ý chui vào lòng anh, vừa

nói vừa khóc: “Anh không chăm sóc em gì chứ, anh không được nói như thế,

anh bảo em ăn mà, là em tự không ăn, hơn nữa em chưa bị tụt huyết áp bao giờ,

chắc chắn là nước hôm nay quá nóng, sau này không tới đây nữa, không bao giờ

tới nữa.”

Phó Nham Phong mới nói một câu chăm sóc mình không tốt, Giang Vân Ý đã

tưởng tượng ra bao tình huống éo le – cậu khiến anh quá mệt mỏi nên Phó

Nham Phong mới không muốn chăm sóc, định vứt bỏ cậu.

Phó Nham Phong vuốt mái tóc mướt mồ hôi cho cậu, rút khăn giấy lau: “Em

không thích nơi này? Anh cảm thấy vẫn được.”

Giang Vân Ý ngừng rơi nước mắt, gãi cánh tay, trắng trợn sửa miệng: “Anh

thích hử… Thế em cũng thích.”

Phó Nham Phong tiện thể dùng khăn giấy lau nước mắt cho cậu: “Ăn gì mà lớn

không biết, thế cũng khóc?”

“Em không khóc mà.” Khóe mắt còn vương nước mắt nhưng cậu vẫn cố mạnh

miệng, “Em không khóc.”

Phó Nham Phong: “Trước kia không thấy em hay khóc thế này.”

Giang Vân Ý hừ một tiếng: “Lên thuyền giặc rồi, có hối hận cũng không kịp.”

Phó Nham Phong giữ gáy cậu, cúi đầu trán chạm trán: “Hôn cái nào.”

Phó Nham Phong chỉ muốn chạm môi, Giang Vân Ý đã tự giác mở miệng, ý

muốn hôn sâu.

Trong lúc hai người hôn môi, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.

Giang Vân Ý đắm chìm không chú ý bên ngoài, Phó Nham Phong cũng không

vội, cố gắng hoàn tất nụ hôn mới buông ra.

Tiếng bước chân dừng ở cửa vài giây, sau khi bọn họ kết thúc, tiếng Đới Minh

vang lên: “Em trai của tôi, em không sao chứ?”

Đới Minh say rượu vừa tỉnh thì nghe Giang Vân Ý suýt ngất xỉu ở bể tắm nước

nóng, hỏi Áo Khoác Vàng và Đầu Đinh, thấy hai người lộ ra biểu cảm khó hiểu,

xem như hiểu thế nào là thần kinh thô.

“Em không sao, chỉ là tụt huyết áp thôi, ăn một chút là ổn rồi.” Giang Vân Ý

vừa hôn xong, mặt đỏ bừng, lén lau nước miệng bên khóe miệng, “Hôm qua anh

không về phòng à?”

“Không, cho cặp tình nhân có không gian…” Nói được một nửa, Đới Minh nhe

răng cười, “Đùa thôi, anh uống nhiều quá nên không về, ngủ luôn ở phòng

thằng bạn, giờ mới về tắm rửa.”

Gần mười một giờ, Đới Minh tắm xong, mọi người cùng xuống núi, kế hoạch

chiều nay là đến Nông Gia Nhạc ở chân núi, bữa trưa ăn ở đó.

So với biệt thự trên núi, Nông Gia Nhạc náo nhiệt hơn nhiều, khách du lịch

đông đúc, đâu đâu cũng là người.

Ở đây có nướng BBQ ngoài trời và gà nướng củi, tối qua mọi người vừa ăn

BBQ nên hôm nay tất cả chọn gà nướng củi.

Mọi người chia ra ngồi hai bên, hai nồi to đặt trên lửa nướng, thịt gà và rau củ

trộn lẫn trong nồi, xung quanh xếp một lượt bánh bao ngô.

Giang Vân Ý thích ăn bánh kia, một miếng thịt gà ăn cùng mấy miếng bánh.

Ăn xong mọi người người lại chia nhau ra, ai muốn chơi mạt chược thì chơi, ai

muốn chơi bi-a thì chơi, sau núi có cây mận to, ai thích ra hái cũng được.

Giang Vân Ý không do dự chọn hái mận, ngoài Phó Nham Phong đi cùng thì

còn có Lý Phàm, Trương Hân và hai bạn nữ nữa. Đới Minh vốn bị bạn cùng

phòng rủ chơi mạt chược, nhưng lâm thời thay đổi, lấy rổ khoác vai Phó Nham

Phong: “Anh Phó, có ngại đi cùng nhau không?”

Giang Vân Ý, Trương Hân và Lý Phàm đi song song, hai bạn nữ đi giữa, sau

cùng là Phó Nham Phong và Đới Minh.

Đới Minh nói với Phó Nham Phong: “Tối qua tôi về phòng, anh không biết

đúng không?”

Phó Nham Phong không có ấn tượng, hỏi lại: “Khi nào?”

Đới Minh: “Chắc chắn anh không biết, khi đó anh và Vân Ý đang ở trong WC,

tôi định về phòng đi WC, cuối cùng vẫn phải xuống WC ở tầng một.”

Phó Nham Phong quay đầu, chờ hắn nói tiếp.

Đới Minh giơ tay tay giả vờ vô tội: “Tôi không cố ý nghe lén, chỉ là trùng hợp.”

Phó Nham Phong ừ một tiếng xem như đáp lại.

Đới Minh: “Anh yên tâm, bây giờ tôi không có ý với Giang Vân Ý nữa, trời sập

thì em ấy vẫn là em trai tôi, tôi vẫn là anh trai.”

Nói xong lời này, Đới Minh nhìn Phó Nham Phong nhướng mày, vỗ vai anh rồi

nhanh chân chạy lên phía trước.

Đới Minh đuổi kịp hàng đầu, cánh tay khoác vai Giang Vân Ý, thi thoảng xoa

đầu người ta.

Tới chỗ hái mận, mỗi lần chọn được quả mận tươi ngon Giang Vân Ý lại bỏ vào

rổ của Phó Nham Phong như thể dâng đồ quý nào đó.

Trong lúc Giang Vân Ý chạy đi, Trương Hân trò chuyện với Phó Nham Phong:

“Thật ra hai người không có quan hệ huyết thống đúng không?”

Phó Nham Phong cảm thấy Trương Hân là người thông minh nên không phủ

nhận.

“Em ấy rất để ý đến anh.” Trương Hân duỗi tay kéo góc áo Phó Nham Phong,

“Nếu không tôi cũng không biết chất lượng áo nhà các anh tốt như thế.”

Trương Hân giải thích thêm về hành động vừa rồi của mình: “Em ấy bảo hai

người đều mặc quần áo bán ở cửa hàng.”

Có thể hợp tác không phải vì mấy chén rượu kia mà là nhờ dụng tâm của Giang

Vân Ý. Hôm qua trong lúc Phó Nham Phong không có ở đó, Giang Vân Ý ra

sức đẩy mạnh tiêu thụ áo thun mặc trên người.

Vì hợp tác nên anh và Trương Hân kết bạn QQ.

Thấy nickname của Phó Nham Phong, Trương Hân nở nụ cười “Quả nhiên là

thế”.

Đới Minh và Lý Phàm tìm Phó Nham Phong hút thuốc, ba người ngồi xổm bên

cạnh mương.

Giang Vân Ý cũng lại gần, xách rổ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phó Nham

Phong.

Phó Nham Phong cắn điếu thuốc, quay đầu nhìn cậu: “Làm gì đấy?”

Giang Vân Ý: “Ở cùng anh chứ sao.”

Phó Nham Phong vò đầu cậu: “Hái mận xong rồi à?”

Giang Vân Ý: “Vẫn chưa, em ở bên anh một lát.”

Phó Nham Phong: “Dính người.”

Vì chứng minh mình không dính người, Giang Vân Ý lại xách rổ thở phì phò

chạy đi tìm Trương Hân.

Giang Vân Ý thầm mắng trong lòng, đàn ông hôi chết, hút thuốc càng hôi, con

gái thơm ngát vẫn đáng yêu nhất.

Nhưng đến khi Phó Nham Phong tìm, ánh mắt Giang Vân Ý lại sáng lấp lánh,

cảm thấy mùi thuốc lá trên người anh sao dễ ngửi như thế.

Rổ không của Phó Nham Phong đã được Giang Vân Ý lấp đầy, quả nào quả nấy

to tròn căng mọng.

Đới Minh hái mận vừa nhỏ vừa méo mó, dứt khoát “cướp sạch” của Phó Nham

Phong, Giang Vân Ý chạy tới chạy lui, phát hiện rổ Phó Nham Phong như niêu

cơm Thạch Sanh, cuối cùng mới biết do Đới Minh, tức giận nhảy lên lưng hắn,

ghì chặt cổ.

“Em trai tôi ơi, anh sai rồi, anh sai thật rồi.” Đới Minh kêu gào thấu trời xanh,

miệng méo mó.

Trở tay nâng mông cậu, cõng chạy khắp nơi.

“A a a a a…”

Nghe thấy tiếng thét quen thuộc, Phó Nham Phong quay đầu thấy Giang Vân Ý

ghé trên lưng đàn ông chạy xung quanh, tay vòng lấy cổ người ta, chạy quanh

cây mận mấy vòng.

Giang Vân Ý quay về, nhất quyết đòi Phó Nham Phong cõng mình chơi, Phó

Nham Phong cõng cậu trên lưng.

Rời xa đội ngũ, Giang Vân Ý quay đầu: “Ai da, có phải lạc đường rồi không,

em không thấy anh chị đâu hết.”

Lúc này Phó Nham Phong mới đặt cậu xuống, đè cậu lên thân câu, bàn tay vuốt

ve sau tai, sắc mặt lạnh lùng: “Anh có thể cõng nam sinh khác chạy loanh quanh

không?”

Giang Vân Ý chưa kịp phản ứng: “Cõng ai… Ai cơ?”

Phó Nham Phong: “Ví như Đinh Thần.”

Giang Vân Ý ngẩn người, vô thức trả lời: “Chắc chắn không được!”

Phó Nham Phong hỏi lại: “Vì sao không được?”

Giang Vân Ý bắt đầu nghĩ lung tung, cúi đầu kéo tay Phó Nham Phong, hai mắt

ửng hồng: “Bởi vì anh đã có bạn trai.”

Phó Nham Phong nắm tay cậu, bóp vài cái: “Đừng thân thiết với Đới Minh

quá.”

Giang Vân Ý luống cuống giải thích: “Em với anh ấy… Chúng em không

phải…”

“Anh biết.” Phó Nham Phong ôm cậu, bình tĩnh lại, “Nhưng Vân Muội à, anh

cũng sẽ ghen.”

~Hết chương 55~
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.