Giang Vân Ý về điền nguyện vọng, gọi điện cho Phó Nham Phong bảo nguyệnvọng thứ nhất muốn điền là trường đại học N.Trường N cách chỗ Phó Nham Phong không đến hai tiếng đi đường.“Với mức điểm này, em có thể tới ngôi trường tốt hơn, nhưng nếu điền nguyệnvọng ở trường N, em có thể chọn chuyên ngành tốt nhất.” Giang Vân Ý nhấnmạnh, “Em đã thương lượng với cô giáo, mẹ em cũng đồng ý.”Phó Nham Phong hỏi cậu: “Em chắc chắn muốn từ bỏ Thượng Hải để về đây?”Giang Vân Ý: “Anh đáng ghét, mẹ em đã đồng ý rồi…”Phó Nham Phong: “Không liên quan đến mẹ em có đồng ý hay không, em phảichịu trách nhiệm với cuộc đời của mình.”Giang Vân Ý: “Em quyết định nộp vào trường N trước khi biết nó gần anh, anhtin hay không thì tùy, hừ.”Phó Nham Phong: “Em chọn chuyên ngành gì?”Giang Vân Ý: “Kế toán.”Phó Nham Phong: “Em thích cái này?”Giang Vân Ý: “Em thích, khó khăn lắm em mới có cái thích, những chuyênngành khác em không có hứng thú.”Có lẽ Giang Vân Ý không ý thức được mình có hứng với công việc tương lai làbắt nguồn từ nhiệm vụ ghi sổ giúp Phó Nham Phong ở cửa hàng tạp hóa.Tính cả thời gian đi lại và điền nguyện vọng, Phó Nham Phong cho rằng cậuphải đi ít nhất nửa tháng, nhưng không đến một tuần, Giang Vân Ý đã quay lại.Lúc Giang Vân Ý đi, Phó Nham Phong đã dặn không cần về vội, chờ giấy thôngbáo trúng tuyển rồi về cũng được, lúc ấy thấy cậu gật đầu, tưởng cậu nghe lọttai.Chiều hôm ấy, vừa hỏi thăm tình hình Ngô Văn Hà ở phòng ICU, ra khỏi bệnhviện, Phó Nham Phong đã nhận được cuộc gọi từ Giang Vân Ý, mười phút sau,Giang Vân Ý xuất hiện ở cổng viện.Vừa thấy mặt, Giang Vân Ý đã nhét thẻ ngân hàng lạnh băng vào tay anh.Lúc này Phó Nham Phong mới nhận ra lần này trở về không phải chỉ vì điềnnguyện vọng.Ngoài đường ồn ào tiếng người và tiếng xe cộ, Phó Nham Phong kéo GiangVân Ý về nhà trọ trước.Trong thẻ có bảy vạn, Phó Nham Phong hỏi cậu: “Tiền từ đâu ra?”Giang Vân Ý: “Mẹ tặng quà tốt nghiệp cho em.”Phó Nham Phong: “Quá nhiều tiền, em không thể cho anh hết, một là em choanh vay, hai là em cho anh số điện thoại của mẹ em, anh và mẹ em nói chuyện.”Giang Vân Ý: “Mẹ cho em tiền thì là tiền của em, em muốn dùng như nào thìdùng, không cần nói với mẹ.”Phó Nham Phong nhìn thẳng cậu: “Bây giờ em tự kiếm tiền được à? Đây vẫn làtiền của mẹ em.”Giang Vân Ý không nói lời nào, Phó Nham Phong thả thẻ vào cặp sách cậu.Giang Vân Ý đỏ mắt lấy thẻ ra: “Tiền này để chữa bệnh cho dì, anh làm gì phảithế…”Thật ra Phó Nham Phong có số điện thoại của Giang Huệ Thanh, lúc trướcGiang Huệ Thanh từng gọi cho anh một lần, lần ấy Giang Huệ Thanh lấy thânphận phụ huynh của Giang Vân Ý để trao đổi số điện thoại.Chỉ là anh chưa kịp gọi hỏi thì buổi tối Giang Huệ Thanh đã gọi đến trước.Đây là lần thứ hai anh nói chuyện điện thoại với Giang Huệ Thanh.Lúc nhận được cuộc gọi, Phó Nham Phong đang định đi trực ban, sau khi đứngở hành lang nói chuyện thì xin khách sạn nghỉ một buổi, anh quay vào nhà, lấytúi hành lý của Giang Vân Ý từ trong tủ ra, bắt đầu thu dọn.Giang Vân Ý ngơ người tại chỗ mấy giây, phản ứng lại mới tiến lên giữ chặt tayanh: “Anh làm gì thế?”Phó Nham Phong: “Đưa em về, anh mua vé cho em, em về luôn trong đêmnay.”Đầu óc Giang Vân Ý trống rỗng, kéo túi hành lý ngăn cản Phó Nham Phongtheo bản năng: “Em về làm gì?”Bằng chút sức lực của cậu, Phó Nham Phong dễ dàng kéo lại, mắt thấy đồ đạccủa mình ở phòng trọ sắp bị Phó Nham Phong dọn sạch sẽ, bao gồm số tiền cậuđặt trong ngăn kéo, mấy trăm tệ nhét hết vào cặp sách, Giang Vân Ý bắt đầuluống cuống, ôm lấy eo anh từ phía sau, giọng nói run rẩy: “Sao tự nhiên anh lạithế, anh đừng như thế, anh đừng như thế mà, em cầu xin anh, đừng như thế.”Phó Nham Phong vẫn im lặng, vừa như đang tự hỏi tiếp theo muốn nói gì, vừanhư không còn gì để nói, Giang Vân Ý không hy vọng là vế sau.“Anh hỏi em.” Phó Nham Phong gỡ tay Giang Vân Ý, quay đầu nhìn cậu, “Bảyvạn từ đâu ra?”Trong số bảy vạn, chỉ có hai vạn là Giang Huệ Thanh cho.Giang Huệ Thanh ở đầu dây bên kia nói: “Lúc đầu thằng bé tìm dì, bảo là khenthưởng thi đại học, dì cho năm nghìn, thằng bé nói không đủ, sau đó tăng dầnlên hai vạn, thật sự dì không thể cho nhiều hơn. Trước kia thằng bé chưa từngcần nhiều tiền như thế, mấy trăm đã xem như nhiều rồi, nào ngờ hai vạn cònchưa đủ, sau đó quay sang tìm chú nó, thằng bé vốn ngoan ngoãn, chú nó và dìkết bạn buôn bán nhiều năm, bình thường cũng để tâm đến hai mẹ con, chothằng bé ba vạn…”Giang Vân Ý khóc lóc khai nguồn gốc năm vạn kia, không khác lời Giang HuệThanh là mấy.Phó Nham Phong tiếp tục hỏi: “Hai vạn còn lại thì sao?”Giang Vân Ý ngồi ở mép giường khóc đến thở hổn hển, nói không lên lời,nhưng Phó Nham Phong không tha, nắm hai cánh tay cậu, lòng bàn tay bóp chặtkhiến cậu đau.Trong cuộc gọi vừa nãy, Giang Huệ Thanh nói đến gần cuối thì bật khóc, đếnnỗi Phó Nham Phong khó mà nghe hiểu bà muốn nói gì.“Dì biết trước đây dì không làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ, dì xin lỗithằng bé, nên nó cần gì, dì đều cố gắng thỏa mãn, nó có quan hệ tốt với con,muốn gặp con thì dì để nó đi, nó không muốn ở lại Thượng Hải học, dì vẫn tôntrọng, dì chỉ có một đứa con trai, một đồng tiền của dì cũng là của nó… Dìkhông trách con, cũng không trách Vân Ý, chỉ là dì cảm thấy đứa con ngoan củadì sao đột nhiên biến thành như vậy, trở thành kẻ thấy tiền là sáng mắt, nếukhông phải chủ tiệm biết nó, gọi cho dì thì dì vẫn không biết nó mang trang sứcdì tặng đi bán…”Giang Vân Ý nằm xuống giường, khóc thút thít.Phó Nham Phong kéo cậu dậy: “Không được khóc, đứng lên nói!”Hai vạn còn lại là Giang Vân Ý cầm trang sức Giang Huệ Thanh tặng đi bán,vòng tay giá gần mười vạn bán với giá hai vạn ở tiệm đồ cũ.“Vòng tay… là mẹ tặng cho em, tặng cho em thì là của em.” Giang Vân Ý thởgấp, hai mắt sưng vù, vừa thở vừa nói, “Mẹ em bảo vòng tay kia tặng… tặngcho vợ tương lai của em, thế thì… vòng tay chẳng phải… chẳng phải… chỉ cóthể…. chỉ có thể cho anh hay sao? Dì bị bệnh phải nằm ở phòng ICU, em khôngmuốn… không muốn thấy anh vất vả, anh đừng vất vả như thế!”Phó Nham Phong ngồi ở mép giường không còn gì để nói, mỗi lần định mởmiệng đều thấy nghẹn ở cổ họng, cảm giác nóng cháy khiến anh phát ra một âmtiết cũng khó khăn.Giang Vân Ý xuống giường, gần như vừa lăn vừa bò đến trước mặt Phó NhamPhong, mông ngồi trên sàn nhà, ôm lấy hai đùi anh, mặt dán đầu gối, ôm chặtkhông dám buông tay, khóc rất lâu nên gần như thất thanh: “Em biết… Em biếtsai rồi, làm ơn…. làm ơn đừng đuổi em đi!”Nhưng Giang Vân Ý sai ở đâu cơ chứ, nếu Giang Vân Ý sai thì sai ở chỗ cậuhết mình ở độ tuổi đôi mươi, bởi vì quá trẻ nên quá xem trọng tình yêu, quá liềulĩnh muốn toàn thế giới quay theo mình.Phó Nham Phong: “Em đứng dậy…”Giang Vân Ý lắc đầu nguầy nguậy, như trừng phạt bản thân, từ ngồi chuyểnsang quỳ.Phó Nham Phong không nói nữa, cau mày một tay đỡ cậu dậy.Ngơ ngác đứng trước mặt Phó Nham Phong, Giang Vân Ý cúi đầu che mặt,nước mắt chảy qua kẽ ngón tay.Phó Nham Phong muốn đi hút thuốc, Giang Vân Ý túm góc áo anh khôngbuông, đỏ mắt nhìn anh, anh chỉ đành mang cậu cùng ra hành lang.Phó Nham Phong hút thuốc, Giang Vân Ý vẫn nắm chặt góc áo anh như sợ anhchạy trốn, lại như sợ mình bị vứt bỏ.Đêm nay Giang Vân Ý khóc quá dữ, đến bây giờ còn sụt sịt không ngừng, PhóNham Phong hút một điếu rồi kéo cậu về phòng, lấy kẹo cao su trong ngăn kéođưa cho cậu.Giang Vân Ý không chịu buông tay nắm góc áo, Phó Nham Phong đành bóc vỏkẹo rồi nhét vào miệng cậu.Áo Phó Nham Phong sắp bị Giang Vân Ý kéo ra một cái lỗ, cho đến lúc tắm,Giang Vân Ý không có chỗ nào để túm, mới bất an đổi thành ngón út của anh.Xoa sữa tắm phải dắt một cái, xả nước một lát phải túm một cái.Tắm xong đi ra, Phó Nham Phong lau tóc cho cậu, cậu cúi đầu, lại giơ tay túmgóc áo người ta.Trước khi đi ngủ, Phó Nham Phong hỏi cậu có làm không, Giang Vân Ý gậtđầu, tay vẫn túm góc áo anh, Phó Nham Phong không cởi áo, để cho cậu túm.Hai cơ thể kết hợp, Giang Vân Ý mới buông góc áo anh, dùng sức đấm vào vaianh, Phó Nham Phong cúi người ôm chặt cậu, Giang Vân Ý há miệng cắn vaianh, vừa cắn vừa đánh, nước mắt rớt xuống gối đầu.Lúc bị cắn, Phó Nham Phong sợ biên độ động tác của mình lớn làm tổn thươnghàm răng của cậu nên dừng lại để cậu cắn, cậu cắn đủ mới tiếp tục.Giang Vân Ý lại khóc, móng tay cào lưng Phó Nham Phong cách lớp áo, giọngnức nở: “Em hận anh chết đi được.”Giang Vân Ý cáu giận mới không làm người ta lo lắng, lúc này Phó NhamPhong mới khởi động, bắt đầu đưa đẩy mãnh liệt.Sau khi kết thúc, Giang Vân Ý chui vào lòng anh, không cào anh như vừa nãynữa, chỉ muốn rúc cả người vào lòng anh: “Chồng ơi…”“Chồng đừng không cần em…”Phó Nham Phong không rõ cậu đang nói mơ hay gì, duỗi tay bật đèn nhìnthoáng qua, thiếu niên trong lòng co người lại, hai mắt nhắm chặt, trên mặt toànlà nước mắt.Đèn bật không lâu, Giang Vân Ý mới chậm rãi mở mắt, hàng mi ướt nhẹp,khiến động tác mở mắt cũng gian nan.Phó Nham Phong cúi đầu hôn lên mắt cậu, giọng khàn đặc: “Em sai ở chỗkhông yêu quý bản thân, nếu em còn không yêu bản thân thì còn cầu mong aitới thương em?”Giang Vân Ý ngơ ngẩn, Phó Nham Phong nói tiếp: “Trong khoảng thời giannày em đừng ở chỗ anh, hai ngày nữa em về đi, mang cả tiền về, giải thích rõràng chuyện này với mẹ em, rồi thành thật xin lỗi.”Phó Nham Phong tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Bao giờ nhận được giấy thôngbáo trúng tuyển, em muốn tới thì lại tới.”Giang Vân Ý kéo tay Phó Nham Phong rồi má miệng cắn, sức lực không lớn,không chảy máu, nhưng hai chiếc răng nanh cắm vào vẫn đau.Phó Nham Phong không rụt lại.Sau khi lưu lại dấu răng mờ trên tay người ta, Giang Vân Ý mới nhả ra, sau đóvạch cổ áo, thấy dấu cắn tương tự mới ấp úng: “Ai bảo anh không cần em trước,em đã cảnh cáo anh rồi, anh không cần em thì em sẽ cắn anh.”Giang Vân Ý không phải không nghe lời, chỉ là bây giờ cậu không muốn đi,càng không muốn Phó Nham Phong từ chối số tiền này, bởi vì Ngô Văn Hà cònmuốn dựa vào nó để chữa bệnh.Hôm sau cậu theo Phó Nham Phong tới bệnh viện, thấy Ngô Văn Hà ở phòngbệnh bình thường, cho là bà chuyển biến tốt đẹp mới được chuyển ra khỏi ICU,nhưng sắc mặt bà xanh xao, hai mắt nhắm nghiền, trông còn kém hơn lúc trước.Giang Vân Ý cho là chỉ cần có tiền là được, lại không biết chiều hôm qua mìnhvề, ngay buổi sáng bác sĩ đã giải thích tình trạng nguy kịch, khuyên người nhàchuẩn bị hậu sự.Chị Triệu rời đi, Phó Nham Phong không thuê người khác, cùng Giang Vân Ý ởbệnh viện hai ngày. Hai hôm sau, điện tâm đồ của Ngô Văn Hà có dấu hiệu đixuống, từ sẩm tối liên tục đến rạng sáng hôm sau.Mấy hôm trước, lúc Ngô Văn Hà có ý thức, Phó Nham Phong tới thăm, bà dùngchút sức lực nói với anh, bệnh trị không hết, đừng tiêu tiền nữa.Phó Nham Phong biết Ngô Văn Hà thương anh, đây là quyết tâm không muốnsống nữa.Anh không đồng ý, Ngô Văn Hà trào nước mắt, nói ra câu cuối cùng: “Con trai,đừng lại làm mẹ đau như thế.”Không phải Ngô Văn Hà hoàn toàn không cứu được, chỉ là bác sĩ nói lần này dùgiữ được mạng thì cũng là người thực vật. Trời sắp sáng, Giang Vân Ý thức cảđêm vừa ghé vào mép giường thiếp đi, Phó Nham Phong bước đến cạnh giườngbệnh, cúi đầu sờ đầu Ngô Văn Hà, như vuốt ve đứa trẻ ngủ say, nói nhỏ bên taibà: “Mẹ à, con nghe lời mẹ, lần này không khiến mẹ quay về chịu khổ nữa, mẹan tâm đi thôi.”Vừa dứt lời, điện tâm đồ dao động suốt đêm biến thành đường thẳng tắp, PhóNham Phong ấn nút gọi hộ lý, sau đó đánh thức Giang Vân Ý, cùng tiễn NgôVăn Hà đoạn đường cuối cùng.~Hết chương 48~