Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Chương 27



Đến khi Phó Nham Phong quay lại, Giang Vân Ý ngồi cạnh bàn bát tiên hoàn

thành nốt bài tập còn dang dở mới hiểu ra vừa rồi là bình yên trước bão táp.

Cậu bị Phó Nham Phong xách vào phòng ném lên giường, cách lớp quần ngủ

mỏng manh, mông nhận vài cái tát.

“Anh đánh em… huhuhu…” Giang Vân Ý ngọ nguậy, hai đùi vùng vẫy giữa

không trung, “Ngày mai em mách dì…”

Phó Nham Phong không cho phép thương lượng: “Em phải học, sang năm còn

thi.”

Giang Vân Ý lẩm bẩm: “Nếu em không về thì sao…”

Phó Nham Phong nhìn cậu, hỏi: “Không về thì em định ở đây cả đời à? Làm gì?

Cùng anh bày quán vỉa hè?”

Giang Vân Ý dụi mắt, không biết trả lời sao, một giọt nước mắt rớt xuống.

Lúc ấy dũng cảm nói chỉ cần ở bên nhau trong kỳ nghỉ hè là cậu, hiện tại đổi ý,

muốn biến nó thành mãi mãi cũng là cậu.

Phó Nham Phong chạm nhẹ lên môi Giang Vân Ý: “Chăm chỉ học tập, nhà

chúng ta ít nhất phải một người có bằng cấp chứ, đúng không?”

Không phải thương lượng, nhưng giọng mang tính thương lượng, quả nhiên

Giang Vân Ý nghe vào lời âu yếm này, mới thế đã dỗ được, giơ tay lau nước

mắt, chu môi đòi hôn.

Ban ngày, Phó Nham Phong chạy đường dài, nói thật giờ này mệt lắm rồi, vì thế

hôn Giang Vân Ý một cái xòn là nằm xuống gối ngủ luôn.

Vài phút sau, Giang Vân Ý dịch người dán lại gần Phó Nham Phong, Phó Nham

Phong đã tiến vào mộng đẹp vẫn giơ tay ôm cậu vào lòng theo bản năng.

Giang Vân Ý nghiêng người ôm eo anh, mặt dựa vào vai anh, nghĩ thầm hôm

nay còn nhiều điều muốn nói mà chưa kịp nói.

“Nãy em dỗi xíu thôi, em biết đi học mới có đường ra, em nghe lời, sẽ chăm chỉ

học hành…” Giang Vân Ý thò tay vào chăn nắm lấy tay anh.

Một lát sau, Giang Vân Ý túm lấy góc áoPhó Nham Phong, thì thầm: “Hôm nay

em mặc áo trắng, anh không mặc màu lam…”

“Hôm nào mặc sau…”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, Giang Vân Ý ngẩng phắt đầu, còn chưa

kịp làm gì thêm đã bị Phó Nham Phong ôm chặt hơn.

“Ngủ đi.” Phó Nham Phong xoa lưng cậu, hai mắt vẫn nhắm.

Giang Vân Ý ngọ nguậy, tìm tư thế thoải mái trong lòng anh rồi thiếp đi.

Thất tịch, từ sáng sớm Giang Vân Ý đã hân hoan, vui vẻ chơi cùng Đại Hoàng

trong sân, chạy vòng quanh mãi không dừng.

Trước khi đi, Phó Nham Phong dặn Ngô Văn Hà giám sát Giang Vân Ý làm bài

tập. Phó Nham Phong vừa đi, Giang Vân Ý ghé vào bàn chơi rắn săn mồi, sách

bài tập mở ra nhưng chưa viết thêm được chữ nào.

Điện thoại của Giang Vân Ý cao cấp hơn của Phó Nham Phong một chút, màn

hình màu, có thể chơi đẩy rương, rắn săn mồi và xếp hình.

Ngô Văn Hà ngồi bên cạnh đan len, Giang Vân Ý chơi điện thoại một lát thì

thấy chán, kê ghế ra nhìn Ngô Văn Hà đan len.

Xem được một nửa thì nhớ ra gì đó, chạy vèo vào phòng Phó Nham Phong, kéo

ngăn tủ nhìn vào, thấy chiếc túi cậu từng tặng anh hiện đang đựng mấy đồng

tiền lẻ, trong lòng ùng ục nổi bong bóng màu hồng, hạnh phúc vô cùng, quay về

tiếp tục học đan len, quyết định tặng Phó Nham Phong món quà nữa.

Ngô Văn Hà thấy nhóc con vui vẻ nên không giục cậu học bài.

Mãi đến chạng vạng, Phó Nham Phong gọi điện báo hôm nay về sớm, Giang

Vân Ý mới buông sản phẩm, vội vã lấy đề ra làm.

Nhớ đến mình đồng ý với Phó Nham Phong phải chăm chỉ học tập nên Giang

Vân Ý cẩn thận làm từng đề một, nghiêm túc làm nên chậm chạp hơn, bình

thường có thể viết năm trang cùng một lúc, hôm nay nửa tiếng mới hoàn thành

năm câu, gấp gáp đến nỗi dụi mắt liên tục.

Ngô Văn Hà cũng sốt ruột theo, sợ Phó Nham Phong mắng nhóc con, anh vừa

về đã vội giải thích: “Hôm nay mẹ bảo Tiểu Vân đan len cùng, thả lỏng một, hai

ngày cũng được mà.”

Giang Vân Ý đỏ mặt: “Không phải, do em quên mất.”

Phó Nham Phong còn chưa nói gì, một già một trẻ đã yểm trợ lẫn nhau.

Cuối cùng Giang Vân Ý không bị mắng, bởi Phó Nham Phong kiểm tra đề cậu

làm, tuy tính toán sai nhưng cách làm đúng, xem ra dụng tâm hơn trước.

Phó Nham Phong đối chiếu đáp án không tránh ra chỗ khác, nhét tờ đáp án đã

xé xuống trước đó vào ngăn cuối cùng ngay trước mặt Giang Vân Ý.

Giang Vân Ý hồi hộp: “Em biết anh giấu đáp án ở đâu rồi, anh, anh không sợ

em lấy ra sao chép à…”

Phó Nham Phong quay đầu nhìn: “Em sẽ sao chép?”

Giang Vân Ý lắc đầu như trống bỏi: “Không, không ạ.”

Tuy cậu học tập không tốt nhưng đủ trung thực, tình nguyện viết linh tinh chứ

không gian lận.

Giang Vân Ý lại gần Phó Nham Phong, chỉ vào một bài trên sách: “Em sai chỗ

nào vậy?”

Phó Nham Phong nhận bút từ tay cậu, đánh dấu lên sách: “Em vẽ sai đường phụ

rồi.”

Giang Vân Ý nhìn đáp án, rõ ràng chỉ có một chữ “Lược”.

Đây là đề cấp ba, Giang Vân Ý nhớ Phó Nham Phong không học cấp ba nên cậu

đoán khả năng cao là dạo này anh tự học từ việc sửa đề cộng thêm phân tích đáp

án, ánh mắt lập tức tràn ngập hâm mộ, nhìn anh chăm chú.

Phó Nham Phong nói bản thân không giỏi như thế, mấy năm anh ngồi tù tự học

chương trình cấp ba.

Giang Vân Ý thật lòng khen ngợi: “Thế còn giỏi hơn ấy!”

Phó Nham Phong đi nấu cơm, Giang Vân Ý bám theo sau, hỏi có phải anh cũng

thi đại học được không.

Dăm ba câu không nói hết được, Phó Nham Phong chỉ trả lời: “Có thể thi,

nhưng không phải hiện tại.”

Sức khỏe Ngô Văn Hà không tốt, hiện tại anh không thể xa nhà, mấy năm nay

quan trọng nhất là kiếm tiền, một gia đình tồn tại cả hai yếu tố, một là nghèo

khó, hai là có người bệnh và thiếu thốn sức lao động. Mỗi ngày mở mắt, anh

phải lo củi gạo mắm muối, lo lắng có khi nào người nhà đổ bệnh lại phải tiêu

tốn một khoản tiền lớn.

Anh biết bằng cấp mới là mồi câu cá, nhưng nhà không có tiền không suy xét

được những thứ cao xa.

Nếu vì bằng cấp mà tham gia thi đại học, thi đậu cũng không đi học được, nếu

đơn thuần muốn mở rộng kiến thức, thế thì chờ sức khỏe Ngô Văn Hà khá hơn,

hoặc là bao giờ tích góp đủ tiền, khi đó đi học vẫn chưa muộn.

Nói đơn giản là có thể thi nhưng trước mắt không cần thiết, điều kiện cũng

không cho phép.

Giang Vân Ý đứng ngang hàng với Phó Nham Phong trước bếp lò, quay đầu,

nắm lấy tay anh, thì thầm: “Bởi vì dì, đúng không anh?”

Phó Nham Phong không lảng tránh đề tài này, xem như cam chịu: “Vậy nên em

có điều kiện đi học thì phải học thật tốt.”

Giang Vân Ý cúi đầu, mãi không ngẩng lên.

Phó Nham Phong hỏi: “Hôm nay em đan cái gì?”

Lúc này Giang Vân Ý mới ngẩng đầu, ánh mắt né tránh, ngại ngùng trả lời:

“Em không học được đan áo nên học đan khăn.”

Phó Nham Phong cúi đầu ngắm cậu: “Anh rất ít đeo mấy thứ này.”

Mặt Giang Vân Ý đỏ bừng: “Ai, ai bảo đan cho anh.”

Phó Nham Phong: “Thế đan cho ai?”

Giang Vân Ý nghẹn hồi lâu mới phun ra một câu: “Em đan cho mình không

được à?”

Phó Nham Phong mỉm cười: “Được.”

Giang Vân Ý đỏ mặt chạy ra khỏi phòng bếp, không để ý đến anh nữa.

~Hết chương 27~
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.