Sau khi hoàn thành hết công việc, trời gần như tối mịt, đồng hồ sắp điểm bảygiờ, Phó Nham Phong chuẩn bị đi ra ngoài.Khoảng thời gian trước anh dành dụm đủ tiền mua một chiếc bán tải secondhand, ban ngày giao hàng, buổi tối kéo xe ra bày bán ở vỉa hè.Lúc chuẩn bị đi, Giang Vân Ý nằng nặc muốn đi theo, anh không cản, cứ kệcậu.Xe bán tải có một dãy ghế ngồi, đằng sau là thùng chở hàng. Giang Vân Ý đứngcạnh xe, hai tay bám lấy thùng xe, ngó nghiêng hai bên, kinh ngạc cảm thán:“Oa, anh mới mua xe.”“Second-hand.” Phó Nham Phong tới bên ghế phụ mở cửa xe, chuyển một baohàng hóa to ra thùng xe rồi vỗ gáy Giang Vân Ý, “Lên xe.”“Xe second-hand cũng là xe mà, bốn bánh đó.” Giang Vân Ý không vội vã,duỗi tay chọc túi đồ phình phình mềm mềm, “Anh bày quán vỉa hè bán gì thế?”“Tất.” Phó Nham Phong mở cửa xe vị trí ghế lái, “Không lên tôi đi đấy.”“Lên, lên, lên.” Nghe thấy tiếng động cơ, Giang Vân Ý vội vàng mở cửa ghếphụ lái.Phó Nham Phong lái xe tới một quảng trường đông người qua lại ở thị trấn, bathành thùng hàng được hạ bằng xuống để xếp hàng. Anh mở bao hàng, đầu tiênlấy một tấm bạt chống thấm nước lót dưới cùng, sau đó mới lấy từng chiếc tất raxếp ngay ngắn.Giang Vân Ý rất tích cực, sắp xếp lần lượt theo màu sắc và chủng loại, màusáng, màu tối, dài, ngắn, nam, nữ, trẻ con… Hơn hai trăm chiếc tất được xếptheo trật tự.Phó Nham Phong buôn bán được một tuần mà không cẩn thận được bằng GiangVân Ý.Thị trường bây giờ, nhập tất dễ bán, giá nhập năm hào một đôi, bán một tệ, lợinhuận xem như tạm được, một đôi lãi năm hào.Sau khi xếp xong, dựng tấm bìa viết giá lên là bắt đầu mở hàng.Bên cạnh quảng trường, ngoài bọn họ còn có không ít sạp quán bán đủ loại đồvật, quần áo, túi xách, trang sức, găng tay, mũ, thắt lưng, ví…Bình thường một mình Phó Nham Phong bán có thể kiếm được ba, bốn mươi tệ,hôm nay có Giang Vân Ý, doanh thu tăng lên gấp bội.“Dì ơi, bé con nhà dì có đôi chân đáng yêu ghê, xứng đôi với chiếc tất lông xùnày lắm nhé.”“Chị ơi, đi siêu thị ba tệ không mua được một đôi đâu, nhà em một đôi chỉ mộttệ, trời lạnh mua nhiều tất không thừa đâu, cái này có lót lông nữa ạ.”“Chú ơi, chú mua nhiều cháu khuyến mãi mua năm tặng một ạ.”…Mười giờ, bọn họ dọn hàng, Giang Vân Ý ngồi trên thùng xe ôm hộp đựng tiềnđếm từng đồng, sau khi đếm xong, ôm hộp như ôm bảo bối nhảy xuống đưa đếntrước mặt Phó Nham Phong, hai mắt cong cong: “Trừ đi các chi phí, tối nay lãisáu mươi tám tệ.”Phó Nham Phong lấy hai mươi tệ ra đưa cho Giang Vân Ý nhưng cậu lắc đầunguầy nguậy, nói thế nào vẫn không chịu nhận: “Em ăn cơm nhà anh còn chưatrả tiền mà.”Phó Nham Phong không thay đổi được suy nghĩ của cậu, đành hỏi cậu muốn gì.Giang Vân Ý ngồi trên thùng hàng, hai chân đong đưa, hình như đang tự hỏi,chưa trả lời.Phó Nham Phong dọn tất dư lại vào bao, cuốn tấm bạt, gấp đến gần Giang VânÝ thì bảo cậu nhảy xuống.“Em biết mình muốn gì rồi…” Giang Vân Ý lại gần anh, nói với giọng thần bí,“Là… Mỗi lần em về, anh đều giữ em ở lại nhà anh.”Phó Nham Phong quay đầu nhìn cậu, không biết có phải tại gió thổi hay khôngmà gương mặt thiếu niên đỏ bừng, rõ ràng lời nói ngang ngược đến mức thế.“Hai mươi chê ít thì tôi cho em ba mươi.” Phó Nham Phong ném ra một câu rồilên xe.Giang Vân Ý tức đến nỗi đầu bốc khói, Phó Nham Phong tình nguyện kiếm íthơn ba mươi tệ còn hơn giữ cậu ở lại.Lên xe, Phó Nham Phong nhét vào tay cậu hai mươi tệ, “Ở nhà tôi là chuyệnkhác, tiền mình kiếm được phải nhận lấy.”Lúc này Giang Vân Ý nghe lời, ngoan ngoãn cất tiền đi.Tầm mười giờ trên đường gần như không có ai, quảng trưởng trước đó đèn đuốcsáng trưng giờ đã tối sầm. Buổi tối ở đây có rất nhiều quầy đồ ăn vặt, GiangVân Ý mải bán tất nên không chú ý, giờ dọn hàng mới chảy nước miếng. Trongtúi có tiền, nhân lúc Phó Nham Phong chưa khởi động xe, cậu vọt xuống quánkhoai tây sốt cay bên cạnh mua một phần.Hai người ngồi trên xe ăn hết một phần khoai tây sốt cay giá ba tệ.Giang Vân Ý ăn xong mới thấy khát, lại vội vàng xuống xe mua trà sữa, PhóNham Phong không uống trà sữa, Giang Vân Ý uống một nửa thì bảo no, dư lạinửa cốc lại than thở lãng phí.Khoai tây ba tệ, trà sữa size lớn thêm dừa và trân châu năm tệ, hai mươi tệ quakhông đến nửa tiếng chỉ còn mười hai tệ.Trên đường về băng qua đường dốc dẫn tới nhà Lưu Hiền Trân, Giang Vân Ýngồi trên ghế phụ lái quay đầu đi.Giờ này nông thôn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua cửa sổ xe hé mở.Về đến nhà đã hơn mười một giờ, đường trước sân nhỏ hẹp, Phó Nham Phongchuyển hướng rồi đỗ cạnh sân sau.Xuống xe, không có đèn, không gian xung quanh tối mịt, gần như không nhìnthấy gì hết, một tay Phó Nham Phong xách bao hàng, tay còn lại nắm cánh tayGiang Vân Ý tránh cho cậu bị ngã, thiếu niên vừa xuống xe đã vấp phải cục đárồi loạng choạng, may là mặc quần dài mới không xước sát gì.Mùa hè còn có thể tắm nước lạnh, hiện tại đã sang thu, chập tối đã lạnh vô cùng,buốt giá tới tận xương, vì vậy vẫn nên đun nước nóng, sau đó pha với nước lạnhrồi tắm. Lúc trước Giang Vân Ý hay thấy Phó Nham Phong đun nước nóng rồixách vào phòng tắm cho Ngô Văn Hà.Tuy nhà Lưu Hiền Trân có nước máy nhưng tắm rửa vẫn phải đun nước nênGiang Vân Ý không xa lạ với cách tắm rửa như thế này.Chỉ là cậu đã quên phòng tắm và WC nhà Phó Nham Phong không ở trong nhà.Bình thường đi WC vào ban ngày không thấy gì, đến tối mới thấy quạnh quẽthâm trầm, bóng đèn cùng lắm cho được ít ánh sáng chứ không tăng thêm đượcxíu can đảm nào.Phó Nham Phong đi ra từ phòng bếp, thấy người đáng nhẽ ra đã tắm từ mườiphút trước vẫn ôm quần áo và khăn tắm ngồi cạnh bàn không nhúc nhích.Nghe thấy có người gọi mình, Giang Vân Ý mới hoảng hốt ngẩng đầu, thấyngười trước mặt cau mày mới phục hồi tinh thần, nuốt nước miếng, nói vớigiọng e sợ: “Tối quá.”Không gian tối om khép kín còn sợ hơn đi đường vào ban đêm nhiều.Phó Nham Phong cúi người sờ xô nước bên chân Giang Vân Ý, nhận ra nướcbắt đầu nguội, mà xô nước của anh sắp sôi, không thể đợi được nữa, lại càngkhông thể lãng phí hai xô nước.Giang Vân Ý bị anh kéo dậy, nghe thấy Phó Nham Phong nói: “Cùng nhautắm.”~Hết chương 12~