Gió Ban Mai

Chương 12



Để em kể lại cái buổi đầu đi làm cờ đỏ nó hồi hộp lắm, con gái có vài cái động nhưng cái động này thì động này tuyệt đối tránh xa. Theo như bản tóm tắt của chị Vân thì toàn nhân vật tay to mồm rộng, ấy vậy mà chẳng hiểu sao thủ khoa năm nay lại vào lớp này, ai thì chịu. Tiện thể hỏi luôn "101 cách vừa bước chân vào lớp đã ra dáng vị chủ tịch", "những công thức trị hành vi bật", "hành vi tạm chấp nhận được trong giờ truy bài".

Chị Vân khanh khách cười:

- Ngầu! Ngầu ghê. Được rồi đi vào lớp giờ chồng cứ vểnh cái mặt lên, chân dạng háng ra mà bước, vào chỗ vỗ sổ thật mạnh vào bàn rồi trừng mắt lên. Chị thề không dám đứa nào dám bật lại anh chồng luôn, đứa nào hé răng cho vô sổ không ý kiến. Tội đâu chị bảo kê.

Uầy nghĩ lại cũng ngầu đó chứ, ra dáng đấng nam nhi, làm phát mấy em đổ rầm rầm luôn. Đang trong phút giây ảo tưởng. Chị vân ngẩng đầu lên hỏi:

- Anh chồng trực lớp nào ấy nhỉ?

Lúc này mới giật mình nhớ ra hình như trước chị Vân bảo lớp C là lớp không nên dây vào thì phải. Trước chỉ vâng vâng qua loa chứ nghĩ bụng dây gì với lớp đó. Ai ngờ giờ lại đi trực. Thỏ thẻ nói nhỏ với chị Vân:

- Em trực lớp 10C.

Nghe xong chị đơ mất 1 lúc. Rồi cười lăn lộn, cười bung lụa, cười sặc cả nước bọt, đến lúc lồm cồm bò lên được ghế định hình lại vị trí chị lại nhìn mặt em cười ạ. Phải mất một lúc sau mới bắt đầu bảo:

- Chắc anh chồng chưa nghe vụ này. Vừa vào trường được mấy bữa, bí thư lớp 11A1 bị lớp 10C đánh luôn tại chỗ tội lấn chỗ. Lúc đó cô phong thanh phải can thiệp mới giãn ra được đó, xong quả đó nghe nói cả lớp 10 đó lên lớp 11 hỏi chuyện rồi. Trước chị bảo anh chồng rồi, tránh xa cái lớp đó ra.

Mặt em lúc đó méo xệch luôn. Chị kệ lại ngồi cười. Giờ sao? Đổi người hay đổi lớp, chẳng lẽ đổi trường? Đổi người chắc không được rồi, cô chủ nhiệm đang ghim. Giờ chắc còn đổi lớp, chị làm liên đội trưởng, chắc tác động được gì đó. Hay đổi trường, xin trường cấp 2 cũ liên thông lên cấp 3? Vừa định mở lời thì chị chặn họng luôn:

- Tiếc thật do cô phong thanh sắp xếp, không thể xin đổi được rồi.

Chị đừng có giả vờ quan tâm thở dài ra được không. Nó như cái tát thẳng vào mặt em vậy. Hix nghĩ kèo này tèo rồi. Chị lại vỗ vai nói tiếp:



- Không sao đâu anh chồng, mọi chuyện đều có cách giải quyết. Hũ tro tro của anh chồng sẽ do chính tay chị rải.

Mặt ngu luôn. Ủa ý là chị bảo em niệm luôn đó hả? Có đến mức như vậy không? Lúc này chị vuốt tóc bờm ngựa sau lưng cười cười:

- Đùa thôi. Chị để ý, chó dữ đến đâu thì sẽ không bao giờ động vào người không chạm vào vào bát cơm của nó *giơ ngón trỏ lên đầy vẻ tâm đắc*. Anh chồng chỉ cần làm ngược lại những gì chị vừa bảo là được.

- Là sao? *ngu tập 2*

- Nghĩa là vào lớp người ta thì khép cái háng lại, nói khẽ cười duyên hết sức có thể, đi vào chỗ thì vào thẳng, đứng có nhìn vào mắt tụi nó.

Ô nói thế chẳng nhẽ ví tụi nó là c**. Có nhất thiết phải thế không? Mặt lộ vẻ đầy nghi hoặc, chị nhăn mặt nói tiếp:

- Cứ nghe chị. Tiếp đến thứ chồng bật được duy nhât trong cái lớp đó là cái công tắc quạt của bàn giáo viên, còn lại coi như điếc. Chúng nó làm gì kệ chúng nó, hết giờ về là được. Chị không muốn còn trẻ như vậy mà thành góa phụ đâu. Nhớ kĩ lời chị dặn.

Nói xong còn lấy tay chấm chấm nước mắt trên khuôn mặt sụt sùi giả vờ khóc.

Lời chị nói vẫn văng vẳng bên tai như vừa mới đây thôi. Đứng cửa lớp tần ngần mãi mới dám vào, mà nhẹ nhàng lắm, e thẹn như con dâu mới về mẹ chồng luôn. Đến cái câu chúng nó hỏi "cờ đỏ hả" cũng làm em giật mình luôn cơ mà, "ừ ừ" rồi té vội về chỗ.

Mà rõ ràng ngoan như thế rồi mà cái bọn này, biết cờ đỏ vào rồi mà vẫn như cái chợ vậy. Hét đến chói cả tai đau cả đầu. Đúng là không coi ai ra gì cả, phải cho chúng nó biết ai mới là chủ của giờ truy bài mới được, lại quen cái thói ở nhà. Đưa tay lên miệng ho nhẹ cái cảnh báo:

- E hèm!

Mới "e hèm" một cái, cả lớp im lặng quay lên liếc nhìn em, rồi bụp bụp bụp âm thanh liên hoàn luôn, cả bọn đập mạnh sách vở lên bàn, có mấy đứa còn nện cả dép lên bàn chỉ thẳng mặt em.

- Sao m` muốn gì?

- M` định làm gì?

- M` muốn thế nào?

- M` thái độ gì?

Ôi vãi cả con gái, lúc này mới dám ló cái đầu chui tít dưới gầm bàn lên nuốt nước bọt cười cầu tài:



- Dạ sáng nay em ăn nhầm miếng ớt hơi hóc, mấy chị thông cảm. Mấy chị nói chuyện tiếp đi, đừng để ý đến em làm gì hề hề.

Lúc này những chiếc sách, chiếc vở và chiếc vở đang ở vị trị vượt quá đầu mới từ từ hạ xuống, nhưng mới đến vị trí vai, trong tư thế lúc nào cũng có thể phát động chiến tranh. Một mẻ đầu bàn gằn giọng nhắc nhở:

- Biết ý thì tốt. Nhưng mà chị không thích điệu cười của mày đâu.

Người ta nhắc nhở thì tiếp thu, có gì đâu mà phải ngại, vội lấy tay gãi đầu cười mặt niềm nở nhất có thể:

- Dạ vâng ạ em biết rồi ạ hì hì.

Sau câu nói đó, tất cả vật phẩm công kích mang sát thương vật lý được trả về lại vị trí. Lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Các bác bảo hèn á? Trong hoàn cảnh như vậy, các bác mới nhận thấy mạng sống mới là điều đáng trân quý, còn mấy cái như lòng tự trọng hay lòng non se điếu vứt cho ch* gặm rồi.

Và rồi lớp lại ồn như cái chợ. Giờ có cho tiền em cũng không dám làm chủ đâu, chỉ dám lấm lét nhìn họ và cầu nguyện họ hết chuyện để nói đi. Được khoảng 5 phút giờ truy bài rồi thì người người bước vào. Phải nói là đứng hình vài giây luôn, cứ ngỡ minh tinh màn bạc, lại còn cùng hướng ánh sáng nữa tạo ra hiệu ứng như thiên thần luôn. Mắt to tròn, mũi cao, môi trang điểm phớt đỏ, da trắng nhưng cực kì cá tính, trắng kiểu tiểu thư á, tay đeo dải tay đen có ngôi sao ở giữa, tay xách cặp vắt ngược ra sau vai, và đặc biệt là tóc cột lại gọn gàng trên đó là cái nơ hồng, em cực kì thích cái nơ hồng này luôn, hút mắt cực kì. Nói chung mà cực kì ngầu, quả đấy mà có cái xô hứng chắc được cả tấn nước dãi. Mặc dù ở nhà tiếp xúc với đủ loại dung mạo khác nhau nhưng lần đầu tiên bị rung động bởi vẻ đẹp này, xinh cực phẩm kèm thêm cá tính thì ai cũng gục cả luôn.

Cô nàng cá tính bước qua bàn em, nghếch cái mặt lại hỏi:

- Cờ đỏ à?

Thật ra em cũng không biết có phải vậy không, vì mồm đang bận chảy dãi, biết gì nữa đâu. Cô nàng cá tính huơ huơ tay trước mặt em.

- Êu êu!

Thấy có vẻ không có động tĩnh, lấy tay đập bàn ruỳnh 1 cái. Lúc này mới hoàn hồn ạ:

- À ờ hả à ừ!

Cô nàng thấy cái mặt ngu ngu bắt đầu cười rồi:

- Cờ đỏ à!

Lúc này dây thần kinh mới nối lại được vào nhau ạ, nhưng vẫn còn bất ổn lắm, chỉ gật đầu được thôi:

- Ừ ừ.



Phía đối diện bắt đầu cười thành tiếng luôn. Sau đó nuốt nước miếng như thấy con mồi của mình vậy, một con cừu béo tốt.

- Nè ông sang đây coi lớp hay sang ngắm gái vậy?

À giờ mới nhớ ra mình làm cờ đỏ. Vãi chưởng. Đanh giọng lại, phải cho mọi người biết ai mới là chủ của giờ truy bài này:

- Đi học muộn. Họ tên lớp?

Tay không quên mở sổ, bấm bút chuẩn bị ghi tên.

Cô nàng lúc này đưa 2 bàn tay chạm các các đầu ngón tay đan vào nhau, đưa lên ngang tầm môi giọng ngạc nhiên:

- Ồ tỉnh rồi ak. Giờ lại mạnh mồm nhỉ. Nè nè!

Giọng đầy thách thức, vừa nói vừa hẩy hẩy cái bảng tên vào mặt em, mà cái bảng tên cài trước ngực, nên bảng tên hẩy hẩy, thì chắc các bác cũng đoán cái gì cũng tiến về mặt em rồi đấy, đã mời vậy rồi thì ngại gì mà không ngắm. Tâm thì nghĩ nữa đi nữa đi mà mồm phải làm vẻ mặt lạnh lùng

- Hoàng Kiều Trinh. Vô sổ

Mồm kêu vậy thôi chứ em run bỏ mợ ra, nó mà làm gì nó gọi cả lớp hiếp đáp em thì em chết. Trinh nhếch mép bỏ đi, không quên bỏ lại câu:

- Dám ghi không? Chị mà bị sao chị tìm cưng, Giết!

Ôi vãi thần linh thiên địa. Són nặng ra mất, nhìn xuống cả lớp thấy tụi nó nhìn chằm chằm em ạ. Mặt cười tươi ra vẻ các chị cứ nói chuyện tiếp đi, rồi cắm cúi giờ vờ như chưa có chuyện xảy ra. Em thề với các bác chưa bao giờ em thấy cái chức cờ đỏ nó vô dụng như ở cấp 3, chẳng làm được cái gì cả, mang tiếng là có quyền lực trong tay mà bị dọa đánh hoài. Nhưng mà chính ra cũng ngon, ngắm gái lớp khác, ngó lại cô nàng cá tính vừa rồi, khá duyên, tên cũng đẹp, lấy bút chì ghi tạm vào sổ vậy, tý về lấy tẩy xóa đi, sợ quên tên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.