Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 183



Mèo máy màu hồng

Biệt thự Lệ Thủy tối đen, từ đầu đến cuối không có người về, cổng đen trạm trổ hoa văn của biệt thự cũng im lìm cả một đêm.

Bên này ngọn đèn nhỏ trước cửa sổ sát đất tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ, không ai nói với ai câu nào, không gian chìm vào yên tĩnh.

Cả thế giới dường như im bặt, chỉ có con mèo trắng nhảy qua bờ tường đối diện, thỉnh thoảng cất tiếng meo meo.

Mắc Cảnh Thâm đút tay vào túi quần, giọng nói trầm tĩnh ánh mắt tinh tường: “Người về rồi, cậu trốn không gặp, tối nay cũng cho người ta thấy người ta là người xa lạ, cậu còn đứng đây nhìn cái gì? Cô ấy cả đêm không về, cậu định đứng đây cả đêm à?”

Rõ ràng biệt thự đối diện không có ai về, chỉ mới bắt đầu sửa sang dọn dẹp thôi.

Tần Tư Đình đứng bất động rất lâu lúc này mới di chuyển một chút, nhưng cũng chỉ là liếc mắt sang nhìn bạn mình một cái, dường như áp lực cả đêm cuối cùng cũng được tháo gỡ, vẻ mặt Tần Tư Đình lành lạnh: “Cậu thấy tôi giống kiểu người sẽ vì người phụ nữ như vậy đứng chờ ở đây cả đêm ư?”

Mặc Cảnh Thâm hờ hững nói: “Cô ta không ở biệt thự này bao nhiêu năm, cậu cố thủ ở đây bấy nhiêu năm, căn biệt thự không người ở lâu như thế, bây giờ khó khăn lắm người ta mới về, sợ là cô ta còn không biết cậu vẫn ở đối diện đâu, mỗi đêm đứng đây bao lâu, chẳng lẽ trong lòng cậu không rõ ư?”

Tần Tư Đình: “…”

Anh quay người bước đến cạnh sô pha, cầm lấy gói thuốc Lệ Nam Hành quăng trên bàn, rút một điếu ra, sau đó mới lạnh lùng nói: “Mấy  năm trước dọn đến đây ở cũng do tuổi trẻ đắm chìm trong chuyện tình cảm, ở lâu chẳng còn cảm giác gì nữa, chỉ là đã thành thói quen, không muốn đổi chỗ nữa.”

Nam Hành nhả ra một làn khói, cười khẩy: “Là tuổi trẻ ngu ngốc, m* nó, cậu sống hai mươi mấy tuổi đầu để một cô bé theo đuổi, bao nhiêu người si mê cậu không chịu còn tưởng cậu không có hứng thú với phụ nữ, kết quả ai ngờ được trái tim thiếu nam thuần khiết bị một người phụ nữ bóp nát đến giờ vẫn chưa lành lại?”

Tần Tư Đình vô cảm: “Hai người các cậu nửa đêm đến nhà tôi, để cười cợt quá khứ ngu xuẩn của tôi à?”

Lệ Nam Hành cười cười: “Đúng thật là tôi có ý định này đấy, cũng không hiểu sao người kia hú cái là đến luôn, tôi nói cậu ta bị Quý Noãn đuổi mà cậu ta còn chối đây đẩy.”

Lệ Nam Hành vừa nói vừa liếc Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nói: “Không ngủ được, đến đây xem rốt cuộc lão Tần đang khổ sở thế nào, cậu ta thừa nhận sẽ khiến tôi cảm thấy vui vẻ.”

Tần Tư Đình: “…”

Lệ Nam Hành ngậm điếu thuốc bật cười.

Mặc Cảnh Thâm chỉ thản nhiên nhướn mày.

Hôm sau, bệnh viện trung tâm Hải Thành.

“Bác sĩ Tần, cuối cùng anh cũng đến rồi, ôi trời đất ơi!”

Tần Tư Đình còn chưa bước vào phòng khám của mình, bên ngoài đã có mấy điều dưỡng nhìn thấy anh như thấy cứu tinh vội vàng chạy đến: “Cái cô bệnh nhân bác sĩ Chu đưa về tối qua, đợi anh cả đêm…”

Tần Tư Đình không quay mặt lại đi thẳng về phòng khám của mình, điều dưỡng trẻ chạy theo anh: “Tôi chưa từng gặp ai khó như thế, cứ hỏi mãi khi nào bác sĩ Tần đến, bác sĩ Chu cũng nói anh không đến rồi, nhưng mà cô ta cứ đòi chờ.”

“Sau đó thì sao?” Tần Tư Đình hờ hững hỏi.

“Sau đó? Thì cô ta đợi đến sáng nay luôn chứ sao, vừa tờ mờ sáng cô ta đã hỏi mấy giờ anh đến, bác sĩ Chu nói dối, nói hôm nay anh được nghỉ phép ba ngày, mấy ngày này sẽ không ở bệnh viện, sau đó cô ta mới đi.”

“Ừm.” Tần Tư Đình đẩy cửa phòng khám, đi thẳng vào.

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

Mấy điều dưỡng nhìn nhau, khẽ nói: “May sao đuổi được người kia đi, bác sĩ Tần đúng là không có hứng thú với phụ nữ rồi, xinh đẹp như thế còn không thèm liếc mắt lấy một cái, còn giao cho bác sĩ Chu, cả đêm không đến thăm lần nào.”

“Có phải tối qua cô ta nói trước đây là hôn thê của bác sĩ Tần không?”

“Nói là trước đây, nhà họ Tần lớn như thế, có hay không có hôn thê cũng chẳng có gì phải bàn…”

“Nhưng mà chưa từng nghe thấy mà, cô kia nói tin được không? Bác sĩ Tần căn bản tránh phụ nữ cả tám trăm cây số, tự cô ta cũng nói là trước đây, vậy rốt cuộc có hay không ai mà biết được có đính hôn hay không, dù sao bác sĩ Tần cũng không có tình cảm với cô ta, cái cách cô ta khóc lóc, bọn mình nhìn còn thấy phiền, huống chi là bác sĩ Tần.”

“Công ty đã tân trang xong, trông rất được, lúc trước tòa nhà đã được thiết kế khá hiện đại rồi, bây giờ sửa xong càng thêm tốt hơn.” Văn Kha gõ cửa bước vào phòng làm việc: “Bộ phận nhân sự đã dọn dẹp phòng làm việc xong rồi sau đó bắt đầu chọn nhân sự, đây là danh sách họ gửi, tôi đã kiểm tra qua rồi, có một số người là người nhà của người phụ trách, tôi có đánh dấu tên lại, cô xem qua CV của những người này đi, thật kinh khủng.”

Thời Niệm Ca nhận lấy danh sách, lại lật xem CV: “Sau khi về nước, quản lý bộ phận nhân sự trong nước có sự thay đổi, đang lợi dụng lúc tôi nhiều việc không thể để ý, định một tay che trời à?”

“Ở nước ngoài, chuyện như thế này cũng gặp không ít, ở trong nước lại càng…” Văn Kha thở dài: “Chỉ là trong đó có vài người thật sự không ổn, có quan hệ với các thành viên hội đồng quản trị.”

Thời Niệm Ca lấy bút gạch vài cái tên.

Văn Kha nhìn thấy thấy cô gạch tên, cau mày: “Tôi hiểu ý cô, nhưng hai người này rất khó xử lý, mấy năm nay thành viên hội đồng quản trị bên kia vẫn không có cách nào xử lý, cô không thể cứ thế đối đầu với họ được, chuyện công ty chuyển về nước đã khiến họ tức giận rồi, tôi cảm thấy tốt nhất vẫn nên… từ từ đã.”

Thời Niệm Ca không nói gì cả.

“Tổng giám đốc Thời.” Văn Kha nhìn thấy cô có tâm sự khẽ nói: “Mấy năm nay cô làm việc rất tốt, không đối đầu với những đổng sự kia cũng không hạ thấp bản thân, một cô gái phải chống đỡ cả một tập đoàn, sau này cô dần dần có chỗ đứng, những người đổng sự kia trong lòng họ cũng hiểu, thật sự, trong mắt tôi, bốn năm nay cô trưởng thành rất nhiều, cũng thận trọng rất nhiều, tôi không biết cô về nước còn mục đích gì khác không, nhưng tôi nhận thấy, tốt nhất cô nên đợi khi nào ổn định, trong nước có rất nhiều chuyện phức tạp hơn Los Angeles rất nhiều.”

“Ví dụ như?” Thời Niệm Ca ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta.

Văn Kha nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Vài đổng sự ở trong nước có thế lực ngầm, với địa vị của tập đoàn Thời Đạt hiện tại, không nhất định phải đối đầu với họ, lúc đầu cô từ chối sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu, đến giờ ngoại trừ dì Bạch cô không còn chỗ dựa nào khác, cô nên bình tĩnh một chút, chỉ sợ khó mà thuận lợi ở trong nước.”

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.