Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 153: Đặc sắc



Lời chưa dứt, cánh cửa trước mặt lập tức mở ra.

 

Thời Niệm Ca không ngờ anh đột ngột mở cửa, cô sững sờ một chút, sau đó lại không kịp phản ứng, cũng không nhìn rõ người bên trong cửa, đột nhiên người đàn ông thò tay ra kéo cô vào.

 

Cô cảm thấy hơi hoa mắt rồi bị đè lên vách tường, người đàn ông giam cầm cô trong vòng tay của mình, cúi đầu xuống, hơi thở phả vào môi cô, lòng cô run lên, toàn thân khẩn trương và hồi hộp, thoáng chốc cũng run rẩy theo.

 

Đèn trong phòng anh rất sáng, nhưng anh cao lớn đứng trước mặt cô cúi đầu xuống, gần như chắn đi hết tất cả nguồn sáng.

 

“Em thật sự cho rằng, anh sẽ không chạm vào em ư?” Giọng nói người đàn ông khàn đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Biết mình bao nhiêu tuổi rồi không?”

 

Thời Niệm Ca bình tĩnh hơn một chút, nhìn ánh mắt âm u của người đàn ông, nuốt nước bọt, khẽ nói: “Biết, vừa qua nửa năm hai, chuẩn bị lên năm ba đại học… Hơn nữa cũng đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi.”

 

Gân trán Tần Tư Đình nảy lên vì lời nói của cô, lúc này mới để ý thấy bên trong lớp áo sơ mi của anh, cô không mặc gì cả.

 

Thời Niệm Ca cứ thản nhiên nhìn thẳng vào mắt anh như vậy, ánh mắt sáng lấp lánh, cô vẫn duy trì dáng vẻ dựa vào tường, sau đó lại chớp chớp mắt: “Tần Tư Đình, em biết chữ ‘yêu’ này rất nặng, nhưng em đã vượt qua cả giới hạn rất thích rất thích một người rồi, thậm chí em còn nguyện ý trả giá tất cả vì tình cảm này, vậy nên, có thể gọi là ‘yêu’ rồi đúng không?”

 

Tần Tư Đình cụp mắt nhìn cô, nhìn rất lâu, sau đó nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở ra: “Em sốt à.”

 

“Không hề, em vừa uống thuốc rồi, buổi chiều cũng đã nghỉ ngơi, bây giờ không ngủ được, cảm cúm làm em cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ cần anh ở trước mặt em, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.”

 

Cô không nói ngoa đâu, thật đấy, cô phát hiện chỉ cần nhìn thấy Tần Tư Đình, bất kể ốm đau thế nào cô cũng cảm thấy khỏe hẳn lên, cô thều thào bằng giọng mũi, nhưng không cảm thấy quá khó chịu.

 

Hai người ở rất gần nhau, gần như dán sát vào nhau, anh có thể cảm nhận được tất cả của cô ở dưới lớp áo sơ mi kia, trống trơn, rồi tựa như có một bàn tay nhỏ bé quấy nhiễu trái tim anh.

 

Anh đột nhiên ngấu nghiến miệng cô: “Em biết mình đang làm gì không? Em khẳng định mình tỉnh táo chứ? Hửm?”

 

“Em biết.” Cô thành thật trả lời.

 

Tần Tư Đình nhìn cô, rất lâu rất lâu, thở dài, đột nhiên buông cô ra: “Được rồi đừng quấy nữa, anh không chịu nổi em giày vò đâu, nhanh, về ngủ đi…”

 

Anh vừa quay người định tránh khỏi ánh mắt vô cùng quyến rũ của cô đêm nay, đột nhiên có một bóng dáng nhỏ bé nhào đến.

 

Thời Niệm Ca chạy đến chặn trước mặt anh, ngước cằm lên, hôn anh.

 

Thật ra Thời Niệm Ca không biết bản thân mình bị gì nữa, chỉ là cô nghĩ đến cảnh anh phải xa mình vài ngày để đến Nhật Bản, lòng cô rối bời không yên, lúc nào cũng cảm thấy, không được không được, cô phải thân thiết với anh hơn, cô muốn trói buộc anh cả đời, không thể vì chuyện gì mà xa nhau, cho dù tạm thời ra khỏi nhà cũng không thể xảy ra bất trắc.

 

Toàn thân người thiếu nữ thoang thoảng mùi thơm vừa tắm xong, chưa bàn tới bên dưới sơ mi không có gì cả, thậm chí áo sơ mi này còn là của anh.

 

Kích thích chồng kích thích, Tần Tư Đình hít thở khó khăn, bàn tay siết chặt lưng cô: “Niệm Niệm…”

 

Cô không cho anh có cơ hội mở miệng, quấn quít anh bắt đầu nụ hôn, hôn gặm cắn cằm anh, hai người bám lấy nhau, không biết ai tiến ai lùi, cuối cùng đến cạnh giường, cùng nhau ngã vào đó.

 

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

 

Thời Niệm Ca lao đến bám riết lấy anh, Tần Tư Đình thở hổn hển, đột nhiên chặn lại động tác tay của cô.

 

Cô cảm thấy tim mình rơi xuống, khẽ nói: “Tần Tư Đình, em không hối hận, em yêu…”

 

Tần Tư Đình trực tiếp giơ tay cô cao qua đầu, giữ chặt, không để cô có cơ hội nói chuyện, trực tiếp đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.

 

Người đàn ông bất ngờ chuyển từ bị động thành chủ động, Thời Niệm Ca ngửa cổ lên, nức nở nghẹn ngào, máu huyết rần rật chảy trong huyết quản.

 

Đèn trong phòng rất sáng, lòng cô cũng sáng tỏ, cô biết bản thân mình đang làm gì, người đàn ông này có sức chịu đựng rất tốt, anh ôm cô vừa êm ái vừa đem lại cảm giác an toàn.

 

Anh không còn mang dáng dấp của thiếu niên năm ấy nữa, anh là đàn ông, là Tần Tư Đình, là người cô thích nhất, yêu nhất.

 

Cô dùng sức ôm lấy cổ anh, bàn tay không an phận lần mò vào trong áo sơ mi của anh, hai người vừa hôn vừa nhìn ngắm nhau, cô nhìn thấy ánh mắt anh thay đổi, thậm chí hơi đỏ lên, hơi thở hỗn loạn, tim Thời Niệm Ca đập loạn xạ, hóa ra Tần Tư Đình cũng có khoảnh khắc bối rối về ham muốn của mình.

 

Lý trí của hai người gần như sụp đổ, Tần Tư Đình giữ chặt bàn tay đang đặt trên cúc áo anh của cô: “Tốt nghiệp xong rồi gả cho anh nhé?”

 

Thời Niệm Ca nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”

 

Nụ hôn cứ thế rơi xuống.

 

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng nổ rất lớn, không biết là đứa nhỏ nào trong khu biệt thự đang đốt pháo mừng năm mới, rõ ràng còn cả tháng nữa mới đến tết âm lịch, nhưng đã có những đứa trẻ không nhịn được bắn pháo hoa, đủ mọi màu sắc rực rỡ sáng ngời cả biệt thự Lệ Thủy.

 

 

Sáng sớm hôm sau, Thời Niệm Ca tỉnh lại từ giấc ngủ mê mệt, cô trở mình, phát hiện người bên cạnh đâu mất rồi, lập tức mở mắt.

 

Hết thảy vừa xảy ra cách đó không lâu, sau khi Tần Tư Đình bế cô đi tắm, cô lập tức ngủ thiếp đi, không biết mấy giờ rồi, cô cảm thấy dường như chưa quá hai tiếng đồng hồ.

 

Cô gắng sức ngồi dậy, nhìn xung quanh: “Tần Tư Đình?”

 

Ngoài ban công lập tức có tiếng động, anh cầm di động đi vào, nhìn đồng hồ treo tường, bước lại ôm lấy cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Không ngủ nữa à?”

 

Thời Niệm Ca mềm nhũn, gối đầu lên vai anh: “Sao anh không ngủ?”

 

“Anh đang nghĩ ngày nào thì chính thức đưa em về nhà họ Tần.”

 

Thời Niệm Ca thò mặt ra khỏi cổ anh, ngước mắt lên nhìn anh: “Đến nhà họ Tần? Để… gặp ba anh và ông nội à?”

 

Tần Tư Đình xoa tóc cô: “Chuyện Yamamoto đã thu xếp xong, nhưng vẫn còn một số chuyện liên quan xen vào, nhà họ Tần cũng chưa yên ổn hẳn, chưa dẫn em về ngay được, nhưng không muốn em bị thiệt thòi.”

 

“Em không thấy thiệt thòi gì cả.” Thời Niệm Ca không muốn anh phải lo lắng cho mình nhiều như thế, cô ôm chặt anh, khuôn mặt cọ cọ cằm anh: “Em không thiệt thòi, nhưng bây giờ em mệt quá….”

 

Trước đó cô sốt, sau lại bị anh dày vò cả đêm, bây giờ cảm thấy toàn thân rã rời, tuy rằng trong lòng vô cùng ngọt ngào.

 

Tần Tư Đình đặt cô lên giường: “Anh đi lấy nhiệt kế.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.