“Illusion” là KTV hot nhất Bắc Kinh hiện tại, mọi người đều thích gọi nó là “Daydream”, một phòng bao riêng nhỏ nhất ở đây có giá thấp nhất một đêm cũng phải đến hơn mười nghìn NDT. Đây là nơi có tần suất người giàu, người nổi tiếng và những người nổi tiếng trên mạng qua lại cực kỳ cao, quanh năm đậu chật kín xe sang cao cấp, những cái xác đẹp thi nhau tụ tập để tranh tài khoe sắc, quả thật là một điều đáng mơ ước mà người bình thường không thể nào chạm được tới.
Trương Dương đã từng tới đây một lần – chính là hôm sinh nhật của Mina. Đây là nơi lần đầu tiên cô nhìn thấy Kha Vũ, là nơi tất cả giấc mơ đẹp đẽ bắt đầu, và hôm nay, cô lại đến đây. Liệu sự trùng hợp mang tính biểu tượng này có báo trước cơn ác mộng của cô sẽ được kết thúc ở đây không?
Cô cảm thấy sợ hãi, bởi vì nơi này càng làm trầm trọng thêm sự dây dưa của quá khứ, và cũng bởi vì những điều không thể biết trước mà cô sắp phải đối mặt. Cô sợ đến mức muốn quay người bỏ trốn, như thể cánh cửa nhung đỏ sang trọng xa hoa kia chính là cái miệng to ăn thịt người sống.
Anh Hạo thấy Trương Dương căng thẳng thì an ủi cô: “Đừng sợ, cô vào nghĩ cách tìm được Kha Nghiêu rồi thông báo cho tôi là được. Nhất định là hắn đã hóa trang, chỉ có cô là người hiểu rõ hắn nhất, tôi phải tìm được Thịnh Thế trước khi cảnh sát đến.”
Trương Dương cố gắng nuốt nước bọt hai lần, nhưng cả người vẫn đầy sợ hãi: “Anh, anh nhất định phải bảo vệ Thịnh Thế.”
“Tôi biết rồi.” Anh Hạo dặn dò, “Cô cũng phải tự bảo vệ chính mình, Kha Nghiêu vô cùng nguy hiểm, hắn đã từng giết người rồi. Những người nhân bản này có đạo đức và ý thức pháp luật rất yếu.”
“Tôi có cách đối phó hắn.”
“Cách gì?”
“Từ an toàn.” Trương Dương nói từ an toàn của Kha Nghiêu cho anh Hạo, “Đây là cài đặt sẵn khi tôi mua hắn. Công ty nói rằng đó là một ám chỉ thôi miên có thể khiến hắn mất đi năng lực hành động trong thời gian ngắn.” Cô liên tục vặn hai tay vào nhau, sau đó xoa xoa mồ hôi đang rịn ra trong lòng bàn tay. Thật ra thì cô không dám hy vọng vào hiệu quả của từ an toàn lắm, dẫu sao thì Trọng Trí để tẩy não cũng sẽ mất hiệu lực sau thời gian trôi qua. Hơn nữa, nếu cô gặp phải Kha Thuấn thì sao?
Anh Hạo hiển nhiên cũng không tin tưởng từ an toàn lắm, nhưng anh ta vẫn gật đầu, “Tôi nhớ rồi.”
Hai người chia nhau tiến vào Daydream.
Anh Hạo thoải mái đi lên trên tầng có phòng bao riêng, Trương Dương thì dừng lại ở sảnh đợi một lúc, trong lòng đang phát run. Một nhân viên phục vụ khi đi qua cô đã hỏi: “Thưa cô, cô không tìm thấy phòng bao riêng sao ạ?”
“Không phải, tôi đang ở đây chờ bạn đến.” Trương Dương cũng định lên lầu. Khi đi xuyên qua đại sảnh, cô nhìn thấy một công nhân và một nhân viên phục vụ đang sửa máy gắp đồ chơi, ánh mắt cô rơi vào một vật không dễ thấy, chưa kịp suy nghĩ thì cô đã ma xui quỷ khiến mà bước tới, “Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Nhân viên phục vụ quay lại kiên nhẫn chỉ hướng cho Trương Dương, lợi dụng lúc hai người không chú ý, Trương Dương đã cầm lấy một cái tuốc nơ vít và giấu nó vào tay áo mình.
Tay cầm tuốc nơ vít bằng cao su, có tác dụng chống trượt cũng như là ngăn nhiệt độ, nhưng cô cầm trong tay lại vẫn như đang cầm một chiếc chày sắt đỏ, nóng bỏng khiến mắt cô cũng đỏ bừng.
Lên lầu xong Trương Dương mới cảm thấy mờ mịt, chỗ này có tận hơn hai trăm phòng bao riêng, bắt đầu tìm ở đâu bây giờ? Cô quyết định sàng lọc qua một lần, những phòng phát ra tiếng hát hò vui vẻ chắc chắn là không phải, dựa theo điều kiện này thì cô sẽ xem xét những căn phòng yên tĩnh, thấy căn phòng như vậy thì cô đẩy cửa bước vào xem xét chút, có người thì giả vờ là đi nhầm chỗ.
Nhưng trên hành lang có rất nhiều người qua lại, hành vi của cô lại có vẻ lén lén lút lút, một nhân viên phục vụ đã chủ động tới hỏi cô tìm phòng bao nào để đưa cô đến đúng nơi.
Trương Dương nói mình quên mất rồi.
Nhân viên trở nên mất kiên nhẫn: “Thưa cô, ở chỗ chúng tôi ngày nào cũng có fan và các tay săn ảnh nằm vùng, cho dù ngài có là khách thì ngài cũng không thể quấy rối những khách khác như thế này được. Mời ngài mau chóng xác nhận phòng bao của ngài, tôi sẽ đưa ngài đến đúng nơi, nếu không thì tôi chỉ có thể tạm thời mời ngài ra ngoài thôi.”
Trước đây Trương Dương là một người sống nội tâm và thận trọng trước mặt người khác, nhưng lúc này, cho dù có xấu hổ ngay mặt thì cô cũng chẳng cảm thấy gì nữa. Dường như cô đã tê liệt rất nhiều cảm giác đối với thế giới bên ngoài rồi, cô dùng số điện thoại tạm thời mà anh Hạo cho để gọi cho anh Hạo, nói rằng chỗ này quá lớn, cô không tìm được Kha Nghiêu.
Phía anh Hạo cũng không hề thuận lợi, anh ta vừa thở dốc vừa nói: “Tôi cũng không tìm được Thịnh Thế, cậu ta bị đưa đi rồi, không biết là tự đi hay là chúng ta đã đến chậm hơn một bước nữa.”
Như thể đang dứng trên vách núi và giẫm hụt vào khoảng không, trong nháy mắt, cảm giác không trọng lượng và sự đe dọa của cái chết cũng gào thét mà xông vào thần kinh, khiến cô gần như nghẹt thở.
Anh Hạo còn nói: “Cô nghe tôi nói đã, càng là lúc này thì cô càng không được hoảng. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được họ càng sớm càng tốt, tôi sẽ lập tức kích hoạt chuông báo cháy, lúc đó tất cả mọi người đều sẽ cần sơ tán qua cửa trước và cửa sau, tôi sẽ canh giữ ở cửa chính, cô sẽ canh ở cửa sau, nghe rõ chưa?”
“Đã rõ.” Tâm trí hỗn loạn của Trương Dương bây giờ chỉ còn lại rõ ràng hai chữ “Thịnh Thế”, cô phải bảo vệ Thịnh Thế, cô phải ngăn cản Kha Nghiêu!
Nhân viên phục vụ kêu lên: “Thưa cô, cô đã hỏi rõ chưa? Rốt cuộc là phòng bao nào ạ?”
Trương Dương mắt điếc tai ngơ, cô lần theo biển báo an toàn tìm lối ra cửa sau.
Nhân viên phục vụ đuổi theo, kéo lấy tay Trương Dương, lạnh lùng nói: “Tôi không thể để cô đi quấy rối khách như vậy, mời đi ra ngoài với tôi.”
Trương Dương chợt quay đầu lại, vẻ mặt dữ tợn và ánh mắt hằn học, cô vừa vùng vẫy vừa hét lên: “Buông tôi ra! Tôi phải đi cứu người!”
Nhân viên phục vụ bị sự bất thường đột ngột của Trương Dương làm cho giật mình, nhưng người đó tất nhiên sẽ không sợ một cô gái gầy yếu như vậy, lúc này càng xác định cô là fan cuồng, hơn nữa tinh thần còn không bình thường, vì vậy cưỡng ép cô kéo ra bên ngoài.
Trương Dương nóng nảy, người này biết cái vẹo gì, thật sự lại dám ngăn cô đi cứu Thịnh Thế! Anh ta có biết mỗi một giây một phút lãng phí bây giờ đều có thể là mạng sống của Thịnh Thế không?! Lúc này, tất cả thù mới hận cũ lập tức xông thẳng lên đầu, não Trương Dương nóng lên, cô bất ngờ rút tuốc nơ vít ra rồi đâm lung tung về phía sau.
“A ——” Nhân viên phục vụ kia không có chuẩn bị, đột ngột bị đâm vào nách, đau đớn quỳ xuống gào thét.
Cơ thể Trương Dương run rẩy dữ dội, nhìn người đàn ông vốn cao hơn cô một cái đầu và hung dữ với cô này đột nhiên quỳ xuống trước mặt mình, không ngờ cô lại sinh ra một tia khoái cảm vặn vẹo, thậm chí còn lấn át cả nỗi sợ hãi cùng cảm giác tội lỗi khi lần đầu tiên làm bị thương người khác, cô run rẩy nói, “Là anh, là anh đã ép tôi…” Cô rút tuốc nơ vít ra rồi quay người bỏ chạy.
Trương Dương vừa chạy vừa nhìn cái tuốc nơ vít dính máu, một đoạn máu đỏ thẫm kia giống như lưỡi của một con rắn độc đang đảo quanh tìm kiếm, quanh quẩn rình xung quanh, rít gào vang dội, dần dần dùng máu độc mà nhuộm đỏ cả thế giới của cô.
Sau lưng truyền tới tiếng kêu sợ hãi cùng hô hào, nhưng Trương Dương vẫn bịt tai không nghe.
Ngay sau đó, một tiếng chuông báo động chói tai vang lên, vô số cánh cửa phòng bao riêng bị đẩy ra, các nhân viên được đào tạo bài bản đã chạy đến và hướng dẫn khách sơ tán một cách bình tĩnh và có trật tự.
Trương Dương định chạy đến lối ra, nhưng bất ngờ lại bị một lực léo mạnh vào phòng bao riêng.
Trong phòng bao riêng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo của màn hình chiếu có nhấn nút tạm dừng hỗ trợ chiếu sáng toàn bộ không gian, cho nên người đàn ông ngồi trong góc sofa đã bị che khuất các chi tiết và chỉ lộ ra một đường viền mờ ảo, giống như một con mãnh thú đang ẩn núp trong bóng tối, cẩn thận hô hấp và quan sát con mồi.
Trương Dương run rẩy, cô siết chặt vũ khí trong tay – đó là vũ khí duy nhất của cô, khi Kha Nghiêu không ở một mình trước mặt cô thì từ an toàn sẽ vô dụng.
“Cô đã chạy rồi, tại sao lại quay lại?” Giọng nói của Kha Nghiêu đều đều, không có thăng trầm.
“Tôi… Tôi phải cứu Ca Ca.”
“Cô dựa vào cái gì để cứu hắn? Dựa vào tên phế vật Trần Trung Hạo kia?”
Hô hấp Trương Dương ngưng trệ. Anh Hạo thế nào rồi? Chẳng lẽ cũng đã bị bọn họ…
Kha Nghiêu dường như đã hòa thực thể vào bóng tối, bất động: “Tôi đã định bỏ qua cho cô rồi, nhưng cô lại muốn tự chui đầu vào lưới.”
“Tôi, tôi khuyên anh không nên động đến Thịnh Thế.” Đối với người đàn ông đã từng sớm chiều kề cận, thân mật triền miên, thậm chí còn muốn sống chung cả đời này, giờ đây trong Trương Dương lại chỉ còn lại tràn đầy sợ hãi cùng hận ý, “Anh ấy vô tội.”
Kha Nghiêu giễu cợt: “Vô tội? Cô cảm thấy công bằng sao? Chúng tôi rõ ràng là cùng một người, nhưng hắn lại có thể sống với sự ngưỡng mộ ủng hộ của hàng nghìn người và hưởng thụ tất cả mọi điều tốt đẹp, còn tôi thì ngay cả người cũng chẳng được gặp.”
“Bởi vì anh chỉ là được chế tạo ra!” Trương Dương kích động nói, “Thịnh Thế đã làm sai chuyện gì sao? Anh ấy không có lỗi với anh.”
“Vậy tôi đã làm gì sai? Chúng tôi đã làm gì sai để rồi phải chịu số phận như vậy?”
Trương Dương hít sâu một hơi: “Anh cho rằng kế hoạch của anh hoàn hảo sao? Anh thật sự cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngu ngốc sao? Cho dù anh có thể lừa gạt được một số người, nhưng cũng không có khả năng mà giấu giếm cả đời. Trong chuyện này có nhiều người biết như vậy, chẳng lẽ anh định giết tất cả?”
Kha Nghiêu liếm môi: “Đúng vậy, giết tất không phải là tốt à.”
Trương Dương không rét mà run: “Viên Phỉ… còn sống không?”
“Tạm thời bà ta còn hữu dụng, vì vậy còn sống.”
“Anh Hạo thì sao? Ngàn Đại nữa? Và tôi?” Trương Dương siết chặt cái tuốc nơ vít khiến bàn tay đau nhức, “Kha Nghiêu, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, anh thật sự muốn giết tôi sao?”
“Tôi sẽ không giết cô. Bởi vì tôi đã hứa với Kha Vũ, bởi vì thằng em trai ngốc kia của tôi đã muốn ở cùng cô sau khi tự do, cho nên tôi đã hứa với nó là sẽ không bao giờ giết cô.”
Cái tên Kha Vũ này giống như một thanh kiếm đâm xuyên qua trái tim của Trương Dương, cơn đau truyền đến cơ thể và co rút từng dây thần kinh của cô, làm mờ đi lý trí, khiến cô lại rơi vào loại cảm xúc có xu hướng sụp đổ. Cô lắc mạnh đầu, đau đớn nỉ non: “Kha Vũ… Kha Vũ…”
“Cho nên tôi sẽ không giết cô, tôi muốn cô phải sống.” Ánh mắt Kha Nghiêu thật kinh khủng, “Sống trong địa ngục.”
Tiếng báo động chói tai, lời đe dọa của Kha Nghiêu và đôi mắt sáng lên sự thù địch của những người nhân bản đang nhìn chằm chằm cô trong bóng tối, tất cả đều giống như sắt nung chảy, đỏ nóng mà đổ lên dây thần kinh của cô, nóng đến mức khiến cô phải gào thét trong im lặng. Đầu óc cô càng lúc càng rối bời, hai mắt càng lúc càng mờ, cô phí công mà nói: “Anh Hạo… Cảnh sát, cảnh sát sẽ không tha cho anh.”
“Trần Trung Hạo bây giờ còn lo thân mình chưa xong, còn cảnh sát…” Kha Nghiêu khinh thường nói, “Cảnh sát có thể chứng minh tôi không phải là Thịnh Thế như nào?”
Trương Dương sững sờ.
Ngoại hình giống hệt nhau, ADN giống hệt nhau, chỉ cần không có Thịnh Thế thật, ai có thể chứng minh rằng hắn không phải là Thịnh Thế?!
“Thịnh Thế chết thì tôi chính là Thịnh Thế.” Kha Nghiêu nhìn Trương Dương với ánh mắt tàn nhẫn, “Cô muốn cứu hắn? Cô cho rằng hắn vô tội và vĩ đại sao? Cô đã gặp tận mắt Thịnh Thế chưa? Cô đã từng nghĩ tới gen máu lạnh, tàn nhẫn và ích kỷ của tôi là ai đã cho chưa?”
“Câm miệng!” Trương Dương hét lên, “Là chính anh tâm lý méo mó, anh cảm thấy bất bình đẳng, anh cảm thấy bị hãm hại, ai thực sự có lỗi với anh thì anh đi mà tìm kẻ đó, đi mà trả thù công ty đi, đi mà trả thù chị Bối cùng đám người tai to mặt lớn kia đi, liên quan quái gì đến Thịnh Thế? Thịnh Thế không phải là một người như thế!”
“Ở trong mắt cô, Thịnh Thế đúng thật là thánh nhân.” Kha Nghiêu cười mỉa mai, hắn lấy di động ra, “Cô muốn nhìn Thịnh Thế thật không?”
Trương Dương theo bản năng sợ hãi thứ mà hắn muốn phơi ra.
Kha Nghiêu chiếu một đoạn video lên màn hình lớn, theo góc nhìn của màn hình mà đoán thì đoạn video này được quay lén bởi nhân viện phục vụ vào đưa rượu. Thịnh Thế mặc chiếc áo phông màu đỏ và đang ôm một cô gái tóc dài trong lòng, anh ta đang vừa cụng ly với bạn bè, vừa lắc đầu theo điệu nhạc, trông cực kỳ high và high một cách bất thường. Cô gái kia ngẩng đầu đuổi theo môi anh ta, hai người vội vàng quấn lấy nhau hôn hít như chốn không người, tay Thịnh Thế vẫn quanh quẩn vuốt ve bên eo và mông cô gái, hoàn toàn quên mình.
Trương Dương như bị sét đánh, cô từ chối xem video này như một thứ tai họa, cô quay mặt đi, hàm răng cắn chặt môi gần như khiến môi rỉ máu.
“Không phải cô không tin sao, không tin Thịnh Thế không thể vượt qua xét nghiệm nước tiểu sao? Không tin hắn không chơi gái sao?” Kha Nghiêu cười đến hả hê, “Cô cho rằng tôi không sánh bằng Thịnh Thế và không thể thay thế Ca Ca của cô mà. Giờ xem đi, hắn ta là cái dạng người gì, hắn tốt hơn chúng tôi ở chỗ nào vậy?”
Một tòa tháp cao ầm ầm sụp đổ trước mặt, bầu trời cũng từ từ sụp xuống, cuối cùng rơi xuống mép ranh giới, như thể có một số mũi khâu tinh xảo, vụng về xiêu vẹo mà khâu lại mép ranh giới giữa bầu trời sạch sẽ không thể chạm tới và mặt đất dơ bẩn bị người người chà đạp, khiến chúng không thể tách rời được nữa. Hình ảnh trước mặt cô bắt đầu méo mó, tách ra rồi nhập lại, cô nhìn người trong video, rõ ràng là gương mặt quen thuộc nhất, nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ, xa lạ giống như vừa nhìn thấy Kha Nghiêu đã khiến cô vỡ mộng ấy.
Thịnh Thế sẽ không là như vậy, tại sao Thịnh Thế lại có thể như vậy?
Người cô yêu, chính là… Là vị Thần xứng với tất cả những mỹ từ trên đời này, vì anh ấy mà cô đã bỏ ra quá nhiều tình cảm, quá nhiều thời gian và tiền bạc, quá nhiều sự tin tưởng và tôn thờ. Cô đang phụng bái một vị Thần, cô vì tín ngưỡng của mình mà dâng hiến cho người ấy, vì thế mà cô vui vẻ chịu đựng, vì thế mà cô vô cùng vinh dự, nhưng Thịnh Thế không phải là như vậy, Thịnh Thế không phải là như vậy!
Trong lòng suy nghĩ, trong miệng cũng hét lên, Trương Dương cuồng loạn phủ nhận, một tia sức mạnh cuối cùng ràng buộc lý trí của cô cuối cùng cũng đã đứt phịch. Cô buông thả suy nghĩ, buông thả cảm xúc và buông thả yêu hận của mình, cô muốn hủy diệt tất cả, hủy diệt tất cả những người trong căn phòng này, đặc biệt là kẻ kia, Kha Nghiêu – nguồn gốc của mọi lỗi lầm của cô và đẩy cô xuống vực thẳm chết chóc. Cô muốn hắn chết, đúng rồi, chỉ có cái chết của hắn mới có thể khỏa lấp tất cả những gì cô gặp phải, và chỉ có cái chết của hắn mới có thể truy điệu cho cuộc đời mà cô không bao giờ có thể quay lại được nữa.
Cô muốn hắn chết!
Kha Nghiêu chính là đầu sỏ. Chính là hắn đã khiến cô mất đi tất cả, cũng là hắn khiến chính cô trở thành kẻ sát nhân, bây giờ hắn lại còn muốn hại thêm Thịnh Thế! Đúng vậy, nhất định là hắn đang hãm hại Thịnh Thế, chẳng lẽ video không thể làm giả được chắc, chẳng lẽ hắn không thể đóng giả thành Thịnh Thế mà đi quay những video gọi là chứng cứ này chắc? Không tận mắt chứng kiến, không trực tiếp chứng minh được những thứ đó thì làm sao có thể nhẹ dạ cả tin được. Thời điểm Thịnh Thế bị nhiều người vu oan bôi nhọ như vậy mà các cô vẫn đều vững tin đồng hành cũng anh ấy, bây giờ làm sao có thể bị một kẻ muốn hãm hại Thịnh Thế làm kế ly gián như vậy, cô tuyệt đối không thể bị Kha Nghiêu lừa gạt!
Mặc dù vết nứt trong lòng đã trở thành rãnh sâu hiểm yếu, mặc dù người trong video dù nhìn thế nào cũng là Thịnh Thế, thì cô vẫn không chịu tin, không chịu suy nghĩ, bản năng xu lợi tị hại khiến cô phải từ chối, nếu không thì cô phải làm gì bây giờ? Cô vì Thịnh Thế mà đã đi đến tận bước này rồi, nếu Thịnh Thế không phải là Thịnh Thế của cô thì tất cả những gì cô đã mất sẽ coi là cái gì? Đó là muốn mạng sống của cô!
Kha Nghiêu nhìn vào mắt Trương Dương, thậm chí còn mang theo vẻ thương hại, hắn cười đến sảng khoái lại tàn nhẫn: “Không việc gì, tôi có thể đưa cô đến gặp Thịnh Thế, để cho cô tận mắt nhìn xem hắn là hạng người gì, sau đó sẽ tự tay giết hắn ngay trước mặt cô.”
“Không, tôi, tôi phải báo cảnh sát!” Trương Dương xoay người muốn chạy.
Có người định bắt lấy cô, nhưng cánh cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy mạnh vào từ bên ngoài và đập chính xác vào trán của người đàn ông phía sau. Người đàn ông kêu lên và ngã vật xuống, một bóng người xông vào phòng bao và kéo Trương Dương chạy ra ngoài: “Đi mau!”
Nghe được giọng nói của anh Hạo, Trương Dương bỗng bật khóc ngay tại chỗ. Đây chính là hy vọng duy nhất còn sót lại của cô, cô hỏi: “Thịnh Thế đâu? Thịnh Thế ở đâu?”
“Không biết, chắc chắn đã bị bọn họ bắt được rồi.” Anh Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Hỏng rồi, kế hoạch của bọn họ còn chu toàn hơn so với chúng ta tưởng tượng, Phùng Ba cũng đang ở đây.”
Lúc này Trương Dương mới phát hiện anh Hạo đang bị thương, máu me đầy đầu và người, cô đang định hỏi thì lại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ở phía sau, quay đầu nhìn lại, Kha Nghiêu đã dẫn người đuổi tới.
Trương Dương kinh hãi, anh Hạo đẩy cô về phía trước: “Chạy đi! Đi báo cảnh sát!” Nói xong thì cầm lấy dao găm mà nghênh đón truy binh.
Trương Dương không dám quay đầu lại mà liều mạng chạy về phía trước, toàn bộ KTV đã bị sơ tán xong hết rồi, một người cũng không nhìn thấy. Hiện tại cô chỉ có thể chạy ra ngoài tìm cảnh sát, chỉ có cảnh sát mới có thể ngăn cản được Kha Nghiêu! Nhưng địa hình ở KTV lại rất phức tạp và rắc rối, cô còn phải tránh những người nhân bản đang đuổi theo mình, nên bất tri bất giác cô đã bị lạc đường.
Cuối cùng, giống như một sự trùng hợp, hoặc như là một định mệnh, cô không ngờ mình lại quay trở lại chỗ cũ. Trên hành lang đã ngổn ngang xác chết, trên mặt đất, trên tường tất cả đều là vết máu cùng với dấu vết đánh nhau, cảnh tượng thê thảm và khủng khiếp đến tận cùng.
“Anh Hạo!” Trương Dương nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nằm trong vũng máu, cô vội vàng xông tới, run rẩy đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy vai anh Hạo.
Không có động tĩnh gì.
Trương Dương phát ra một tiếng gào khô khốc, cô đỡ anh Hạo dậy, máu nóng thấm ướt vào quần áo, cô thê lương kêu lên: “Anh Hạo, Anh Hạo!” Anh Hạo thở yếu ớt, trên mặt không còn chút màu máo nào, gần như là chỉ còn treo một hơi thở.
Trương Dương kêu thảm thiết: “Tôi, tôi tìm người cứu anh, anh chờ tôi, tôi…”
Trương Dương lăn lộn muốn thoát ra khỏi đầm lầy máu có thể ăn thịt người ấy, dựa vào tường mà đứng lên, nhưng phát hiện ra mình không nhìn thấy Kha Nghiêu, đúng rồi, không có Kha Nghiêu ở đây, Kha Nghiêu nhất định vẫn còn sống!
Nhưng… trên mặt đất có một chuỗi vết máu, liên tục kéo dài về phía trước, cô gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh một người đang kéo lê thân thể bị thương mà lết về phía trước. Cô sững người chốc lát, như thể dự cảm được điều gì, tiếp theo bị ám ảnh nào đó điều khiển, cô men theo vết máu, từng bước lại từng bước, cô đi dọc theo vết máu gần trăm mét đến cửa một phòng bao thì vết máu biến mất, cô đẩy cửa ra.
Trong phòng bao đang phát một bản tình ca xưa, giọng ca nữ vấn vương lắng đọng, tình cảm dịu dàng lại pha chút ai oán. Trên bàn uống nước dựng đầy chai rượu, chén đĩa, tàn thuốc lá và thức ăn thừa, khách vội vàng sơ tán, trên mặt đất cũng lộn xộn. Một người đàn ông cao lớn đang dựa lưng vào bàn uống nước rồi tê liệt gục xuống đất, vết máu trải rộng khắp toàn thân, hơi thở cũng mỏng manh.
Trương Dương đứng im lặng trước mặt Kha Nghiêu, thưởng thức trong chốc lát, trong cổ họng cô phát ra một tiếng cười quái dị: “Hahahaha…” Tiếng cười của cô càng lúc càng to, như thể đang có một giấc mơ to lớn đẹp đẽ nhất trên đời này, sảng khoái mãi không dứt, “Mùi vị này thế nào, hả? Mùi vị này thế nào? Hahahahaha— ”
Kha Nghiêu ngẩng đầu lên, hai mắt mờ mịt, đôi môi run rẩy: “Cứu… tôi…”
“Cứu anh?” Trương Dương ngồi xổm xuống, đáy mắt là tia máu kéo dài, giống như huyết mạch của vật tổ ác ma, đã không còn tính người nữa, “Không phải anh giỏi lắm sao, không phải anh nắm chắc phần thắng lắm sao. Bây giờ trông anh thế nào đây, y hệt như một con chó, một phế vật thất bại, anh cũng chỉ là một món đồ chơi được con người tạo ra mà thôi, hahahahaha— ”
Thần trí Kha Nghiêu vốn đã mơ hồ, chỉ là theo bản năng mà cầu cứu: “Cứu… cứu tôi…”
“Cứu anh, tôi sẽ cứu anh, tôi sẽ giải thoát cho anh.” Trương Dương đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt của Kha Nghiêu, trìu mến nói: “Tôi đã từng thích anh đấy, lúc mới đầu tôi đã thích anh. Nhưng cuối cùng anh lại luôn làm tôi thất vọng, cuối cùng còn thành ra thế này. Tôi đã vì anh mà bỏ ra tất cả, nhưng tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Hả? Tại sao?”
Mặc dù ý thức Kha Nghiêu mơ hồ, nhưng hắn vẫn ý thức được nguy hiểm, bản năng sinh tồn khiến hắn né tránh bàn tay của Trương Dương.
Điều này hoàn toàn chọc giận Trương Dương và kích nổ tất cả hận thù cùng tàn bạo của cô, hai tay cô nắm chặt lấy cái tuốc nơ vít đẫm máu, gào thét và hung tợn đâm vào trái tim của Kha Nghiêu: “A a a a a a —— ”
Kha Nghiêu giống như một con cá bị ném lên bờ, thân hình thon dài của hắn không ngừng co giật, giãy giụa, cong người, nhưng biên độ ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng hắn ngã xuống đất, đồng tử giãn ra và không còn động đậy.
Thế giới yên lặng.
Trương Dương mất sức quỳ rạp xuống đất, lẳng lặng nhìn Kha Nghiêu, nhìn vào vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, sợ hãi cùng đau đớn ấy, đột nhiên cô không biết mình là ai và đang ở đâu nữa.
Cô lại vuốt ve khuôn mặt Kha Nghiêu lần nữa, đó là một khuôn mặt đẹp đẽ nhường nào chứ, dù có lấm lem máu và mồ hôi thì vẫn mang đầy vẻ đẹp suy tàn và bệnh tật, vẻ đẹp khiến vạn người mê đắm này chính là một tác phẩm nghệ thuật do Thượng Đế ban tặng cho thế giới này. Đáng tiếc thay, nó lại bị sản xuất hàng loạt, nó lại có thể bị sao chép, bị cấy vào một một thân cây có độc tính cao và chiết xuất ra chất kịch độc, ăn mòn đi tất cả vẻ đẹp nguyên sơ và khiến nó chẳng thể nhận ra được nữa.
Cả cuộc đời của cô cũng đã bị hủy hoại bởi điều này.
Giống như hồi quang phản chiếu, cô nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy Kha Vũ cũng là ở nơi này, sự ghen tị, động tâm và khao khát khi đó cũng chỉ như mới ngày hôm qua. Sau đó, cô nhớ tới hôm cô gặp Kha Vũ ở công ty, cô ôm lấy một thân tình yêu tràn trề mà thề thốt sẽ đưa anh về nhà. Nếu như lúc ấy cô và Kha Vũ có một kết thúc tốt đẹp thì tất cả câu chuyện cũng sẽ được viết lại, nhưng tiếc thay Thần lại chẳng hề yêu thế nhân, Thần đã lừa gạt tất cả mọi người, vì thế mà cô đã đưa Kha Nghiêu về và cơn ác mộng ấy bắt đầu. Cô lại nghĩ tới những điều nhỏ nhặt mà cô đã từng có với Kha Nghiêu, lúc mới về nhà tốt đẹp thế nào và về sau đã đáng ghét ra sao. Cô nhớ tới những gì cô đã nhìn thấy và nghe thấy ở nhà của chị Bối, nhớ tới cảnh tượng bi thảm của Kha Vũ lúc chết, nhớ tới từng câu nói đằng đằng sát khí mà Kha Nghiêu khoan vào người cô. Và cuối cùng, cô nhớ tới dáng vẻ tự do mua vui của Thịnh Thế trong video.
Cô nhìn khuôn mặt mà mình đã từng yêu chân thành này, nhưng lồng ngực lại chứa đựng đầy ắp nỗi hận không thể nào hóa giải.
Tất cả là vì khuôn mặt này, sự sa đọa của cô, sự hủy diệt của cô và khiến cô vạn kiếp bất phục, tất cả đều là vì khuôn mặt này!
Cô chạm vào một vật cứng nặng trong tay, đó là cái gạt tàn thủy tinh, cô nhấc nó lên, hướng vào khuôn mặt được Thần ưu ái, khuôn mặt đẹp đẽ tuyệt trần, khuôn mặt khiến cô vừa yêu vừa hận ấy, đập xuống.
Cạch, cạch, cạch, cạch, cạch, cạch,…
Tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đã hoàn toàn không thể nhận ra trong tích tắc, máu thịt nát bét, xương vỡ văng tung tóe xung quanh, tung tóe lên cơ thể, lên khuôn mặt và linh hồn của hung thủ, để lại bằng chứng tội ác vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa.
Tiếng cười rùng rợn ma quỷ thoát ra khỏi lồng ngực đang run rẩy, cây đàn đập nát xương thịt, tạc văng máu loãng, bản nhạc tình ca xưa kiều diễm ai oán đan xen với một bản concerto địa ngục.
Thời gian trôi qua và sự biến đổi của không gian đã không còn ý nghĩa nữa, Trương Dương hóa thành một vũng bùn nát, bị lực lượng nào đó lôi ra ngoài. Cô cứ cười không ngừng, xong lại khóc không thôi, cho đến khi không khí trong veo thay thế đi mùi máu tanh gay mũi và lưu thông màng phổi, cho đến khi tầm nhìn đỏ như máu cũng trở nên mờ mờ ảo ảo, cho đến khi giọng nói cũng xuyên qua vô số chướng ngại vật và xuyên vào màng nhĩ.
Ánh đèn chói mắt, bầu trời đêm sáng như ban ngày, cô nhìn thấy xe cảnh sát, xe cứu thương, cô nhìn thấy vô số cảnh sát, vô số người, nhìn thấy cáng cứu thương vội vàng đẩy qua người cô và nói rằng vẫn còn mạch đập, chuẩn bị cấp cứu, người đàn ông nằm trên đó khoảng bốn mươi tuổi, thân hình trung bình và trông rất quen thuộc.
Rất nhiều cái chân đưa qua đưa lại trước mặt, hoảng sợ hỏi người bên cạnh cô: “Điên rồi?”
“Điên thật. Sợ chết khiếp, lúc tôi vào thấy xong nôn luôn, thật là quá tởm.”
“Đã xác nhận danh tính chưa?”
“Mặt cũng bị đánh nát như vậy thì có thể xác định được gì bây giờ?”
Trong tầm mắt của Trương Dương bất chợt hiện lên một màu đỏ, một màu đỏ tươi, một màu đỏ thật là đẹp, màu đó ấy thật là quen thuộc, thật là quen thuộc, cô vừa mới nhìn thấy cách đây không lâu mà. Cô cố gắng tập trung tầm mắt để thật cẩn thận mà phân biệt nó.
Đó là… Là chiếc áo phông màu đỏ, chiếc áo phông màu đỏ mà Thịnh Thế đã mặc tối nay.
Thịnh Thế bị hai cảnh sát hộ tống lên xe cảnh sát, trông anh ta có vẻ hơi say nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh và không hề hoảng sợ chút nào.
Lúc đi ngang qua người Trương Dương, Thịnh Thế dừng lại bước chân và nhìn Trương Dương từ trên cao xuống.
Trương Dương cũng ngửa đầu nhìn anh ta, khuôn mặt này, khuôn mặt đã từng khiến cô thần hồn điên đảo, nhưng lúc này lại chỉ còn vẻ xấu xí và đáng sợ như Tu La khát máu, máu mê be bét, nhãn cầu và da thịt cùng răng đều đang rơi xuống.
Đột nhiên, Thịnh Thế mỉm cười với cô, nhàn nhạt, tao nhã, nụ cười tiêu chuẩn của đại minh tinh Thịnh Thế, sau đó anh ta mở miệng và dùng khẩu hình đọc lên bốn chữ – “THỊNH LỢI PHI DƯƠNG.”
Là từ an toàn của Kha Nghiêu.
Một tiếng hét thảm thiết cắt ngang bầu trời đêm ——