Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 36




Nguyễn Tầm Tầm chỉ cảm thấy trên người là từng trận đau rách tim gan như bị xé làm đôi, trên trán, trên mặt, trên cổ….. Không ngừng tiết ra mồ hôi hột, cô theo bản năng mà dùng sức cắn vào môi dưới.
 
Nghe nói, nếu như lúc này, phụ nữ cắn môi, vén tóc, những hàng động nhỏ này đặc biệt có thể kích thích thần kinh đàn ông.
 
Chu Thời Diệc chợt cảm thấy da đầu bị siết chặt, hai tay chống hai bên người cô, cúi đầu hôn cô.

 
Tiếng thở dốc từng hồi, hơi thở vây quanh.
 
Anh dần dần tăng thêm lực.
 
………..
 
Một tiếng sau.
 
Chu Thời Diệc dựa vào đầu giường, cào tóc, vươn mình xuống giường, mặc quần dài vào, thân trên để trần, cúi người vỗ vỗ cô: “Dậy, đi tắm.”
 
Nguyễn Tầm Tầm vùi đầu vào gối, buồn buồn nói: “Anh tắm trước.”
 
Hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô: “Cùng tắm nhé?”
 

Nguyễn Tầm Tầm trực tiếp lấy gối đánh anh: “Quỷ mới muốn tắm với anh.”
 
Anh đứng thẳng người, nhíu mày: “Em còn không dậy, bọn Đại Bao sẽ quay về ngay đấy.”
 
Cả người Nguyễn Tầm Tầm dứt khoát trốn trong chăn, Chu Thời Diệc ngồi bên giường, kéo kéo chăn của cô: “Thẹn thùng cái gì?” Cô cảm thấy có ngùng ngượng ngùng, để lộ một mắt, lén lút nhìn anh, thấy anh đứng thẳng người thì ngồi dậy, vén chăn lên, chỉ chỉ vệt hồng trên giường, vẻ mặt đau khổ: “Làm sao bây giờ?”
 
Chu Thời Diệc lúc này mới phản ứng lại được, ho lên một tiếng, quay mặt đi: “Đợi lát nữa anh đi mua cái mới, nhanh đi tắm.”
 
Nguyễn Tầm Tầm thân thể trần truồng từ trong chăn chui ra.
 
Thật ra dáng người cô xinh đẹp, làn da trên người nhẵn nhụi trắng nõn, một đôi chân thon dài cân xứng.
 
Dáng người thật sự rất tốt.
 
Chu Thời Diệc nhìn chằm chằm bóng lưng cô, châm thuốc, dựa vào tường, liếc nhìn thời gian, câu môi lên cười.
 
Bọn Đại Bao vẫn chưa về.
 
Chờ anh tắm xong đi ra, tiếng máy sấy tóc rền vang, hai tay khoanh lại dựa vào cửa nhìn một chút, cô ngồi trước gương, cả người từ trên xuống dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, không biết bên trong có mặc gì hay không.
 
Anh bỗng nhiên đứng thẳng người, đóng cửa lại rồi đi về phía cô.
 
Trên tay trống không, máy sấy tóc bị cướp đi, Nguyễn Tầm Tầm kinh ngạc quay đầu liếc nhìn anh một cái: “Sao lại qua đây rồi?”
 
Động tác của anh không lưu loát, từng chút từng chút vén tóc cô, thỉnh thoảng sẽ kéo phải da đầu cô, Nguyễn Tầm Tầm nhíu mày, sau đó ở trong gương nhìn thấy anh ngẩng đầu lên: “Đau không?”
 
Cô bỗng nhiên cười lên: “Anh hỏi chỗ nào?”
 
“Hả?”
 
“Anh hỏi là hỏi em lúc nãy hay là hỏi em bây giờ?”
 
Anh ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng.
 
Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi, tự nhủ: “Đau, vô cùng đau.”
 
Đối với loại đùa giỡn này, Chu Thời Diệc cơ bản là mắt điếc tai ngơ.
 
Nguyễn Tầm Tầm thấy anh không đáp lại thì cảm thấy không có hứng thú, hừ lạnh một tiếng lấy lại máy sấy tóc, nói: “Vẫn là để em tự làm đi, lát nữa là bọn Đại Bao trở về rồi.”
 
Động tác trên tay dừng lại phút chốc, một lát sau, anh đứng thẳng người lại lần nữa, giọng nói dịu dàng: “Nhìn cũng đã nhìn rồi.”
 
“Không được đâu?”
 
“Nếu đã quyết định ở bên nhau thì cũng không cần che đậy nữa, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.”
 
“Nhưng mà…..”
 
“Hơn nữa, Đại Bao đã sớm gọi em là chị dâu rồi, em cũng đã đáp lại đến mấy lần rồi.” Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Còn giả bộ? Chắc đã sớm nghĩ đến rồi đúng không?”
 
Nguyễn Tầm Tầm bị nghẹn, một lúc lâu cũng không nói được câu nào, trực tiếp nhấc khăn ở canh lên ném về phía anh: “Đừng sấy nữa! Nước đều chảy vào trong cổ em rồi.”
 
Chu Thời Diệc nhìn chằm chằm cô.
 
Giọng điệu của cô hung dữ: “Nhìn cái gì? Không biết sấy tóc sao?”
 

Chu Thời Diệc cười cười, thả máy sấy tóc xuống: “Gấp cái gì, xem ra em thật sự rất muốn làm bạn gái anh nhỉ?”
 
Nguyễn Tầm Tầm hừ lạnh một tiếng.
 
Tay anh theo cổ của cô trượt vào, sờ thấy một mảng ướt nhẹp, rút về, lạnh nhạt nói: “À, ướt rồi.”
 
Một câu nói rất bình thường.
 
Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy mình có hơi dung tục, lại nghĩ sai rồi.
 
Dĩ nhiên là người nghĩ sai không chỉ có một mình cô,
 
Chu Thời Diệc lấy khăn phủ lên đầu cô, lau tóc cho cô, khăn mặt che khuất mắt cô, động tác dần chậm lại, sau đó anh nhìn chằm chằm đôi môi đang hé mở của cô.
 
Cảm xúc vừa mới ngừng chiến tranh dần dần lại bị trêu chọc khơi dậy lần nữa.
 
“Sao không lau nữa?” Nguyễn Tầm Tầm nhắm mắt lại hỏi: “Làm gì…..”
 
Giây tiếp theo.
 
Anh nâng mặt cô lên hôn xuống, ngăn miệng cô lại, mở khăn quấn của cô ra ném xuống đất. Bên trong cô trống rỗng, không mặc gì cả, tay anh từ bên dưới tiến vào.
 
Một khi đã nổ súng,
 
Có thể thỏa mãn sao?
 
Anh đè cô lên giường, ánh mắt đỏ bừng.
 
Trong mắt đều là cô.
 
Trong lòng trong mắt anh đâu đâu cũng thấy cô.
 
Ngoài cửa sổ sắc trời dần tối.
 
Hơi thở dần nặng, cả người Nguyễn Tầm Tầm tê dại.
 
Không nhịn được kêu khẽ lên một tiếng.
 
Bị anh cắn một cái.
 
Cả người Nguyễn Tầm Tầm mềm đi, ra sức cắn môi dưới.
 
Anh dẫn dắt cô, lại một lần nữa lãnh hội.
 
……..
 
Lần này tỉnh lại.
 
Sắc trời đã sáng choang, Nguyễn Tầm Tầm mở to mắt.
 
Có một người đang nằm bên cạnh.
 
Vẻ mặt khi ngủ yên tĩnh, hai mắt nhắm lại, lông mi vừa dài vừa dày.
 
Cô không nhịn được đưa tay khều một cái.
 
Người nọ bỗng nhiên mở mắt, giọng nói lười nhác: “Dậy rồi à?”
 
Cô gật đầu.
 
“À, vậy ngồi dậy đi.”
 
Cô bĩu môi, ôm chăn ngồi dậy.
 
Chu Thời Diệc thức dậy thẳng thắn dứt khoát, xuống giường tìm quần, cuối cùng tìm thấy chiếc quần dưới gầm giường, suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra sao nó lại ở dưới đó, sau khi mặc lên lại tùy tiện mặc áo thun vào.
 
Cuối cùng Nguyễn Tầm Tầm cũng chứng kiến cái gì gọi là mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo thì có thịt.
 
Cô vẫn đờ ra nhìn anh.
 
Chu Thời Diệc đi tới vỗ vỗ đầu cô: “Nhìn cái gì?”
 
Cô hoàn hồn,
 
“Nhìn trai đẹp.”
 
“Nhìn đủ chưa?” Anh nở nụ cười, xoa xoa tóc cô: “Nhìn đủ rồi thì dậy ra ngoài ăn sáng.”
 
Nói xong, anh liền cất bước đi ra ngoài.
 
Đúng lúc, cửa bên cạnh cũng mở ra, Đại Bao dụi mắt lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
 
Chu Thời Diệc không hề liếc mắt nhìn anh ta, nhàn nhạt ừm một tiếng, quay người đi về phòng mình. Đại Bao sững sờ, tại sao lại là giọng đàn ông? Vội vã dụi dụi mắt, có hơi không thể tin được nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Thời Diệc,
 
Cậu ta rõ ràng đi ra từ phòng của Nguyễn Tầm Tầm?!
 
Bọn họ?!
 
Từ Thịnh từ phía sau đi ra, dù sao cũng là người từng va chạm với xã hội, một chưởng vỗ vào ót Đại Bao: “Có gì lạ đâu, tớ không thấy lạ chút nào.”
 
“Đó là cậu!”
 
“Đều tại cậu, nhất định phải chơi cờ với mấy đại gia đó, nếu không thì về sớm một chút còn có thể xem phát sóng trực tiếp hiện trường.”
 
Đại Bao trợn to hai mắt: “Mẹ kiếp, cậu là biến thái à?”
 
Vẻ mặt Từ Thịnh chỉ có cậu mới biết.
 
Đại Bao nói: “Thời Nhất mà biết sẽ giết chết cậu.”
 
……….
 
Nguyễn Tầm Tầm mặc quần áo xong xuống lầu.
 
Ba người Chu Thời Diệc đứng ở cửa chờ cô.
 
Cô đi tới trước mặt Chu Thời Diệc: “Đi thôi.”
 
Chu Thời Diệc đánh giá trên dưới cô một chút, nhàn nhạt hỏi: “Không lạnh sao?”
 
Dưới chiếc áo khoác phao dài là một đôi chân dài trắng mịn lộ ra bên ngoài, trên chân là một đôi ủng cổ ngắn màu nâu.
 
Cô cúi đầu liếc nhìn trang phục của mình một cái: “Không lạnh.”
 
Hai tay anh cho vào túi: “Đi lên mặc quần.”
 
Nguyễn Tầm Tầm vốn không quá sợ lạnh, lúc mùa đông ở Bắc Tuần cũng đã từng để lộ chân, thật ra ngày hôm nay vẫn còn tốt, cũng không phải cực kỳ lạnh, cô mặc quần áo rất tùy ý, cũng không cố ý phối hợp từng bộ từng bộ, đều là phối lung tung, nhưng dáng người đẹp, đoan chính, chính là dù cho có mặc lung tung thì cũng đẹp, đẹp theo kiểu mất trật tự.
 
Nguyễn Tầm Tầm không để ý đến anh, một mình đi phía trước: “Nhanh lên một chút, đi thôi, em mời các anh ăn sáng.”
 
Đại Bao và Từ Thịnh thì thầm theo sau.
 
“Trước đây không phát hiện, dáng người cô nàng này tốt như vậy?”
 
Đại Bao lập tức lấy ánh mắt cắt ngang anh ta: “Cậu muốn làm gì? Đây là chị dâu của chúng ta!”
 
Từ Thịnh lườm một cái khinh thường: “Chị dâu cậu chứ không phải chị dâu tớ, tớ bằng tuổi Thời Nhất, hơn nữa, tớ chỉ thuận miệng nói, vả lại, từ trước đến giờ tớ không có hứng thú với kiểu phụ nữ này.”
 
Đại Bao lẩm bẩm một câu: “Tớ cảm thấy Tầm Tầm rất tốt.”
 
“Đó là cậu chưa từng thấy lúc cô ấy chạy xe gắn máy với người ta.”
 
“Đẹp trai như vậy?”
 
“Cái này gọi là đẹp trai sao? Thẩm mỹ của cậu có vấn đề à?”
 
Ba người đã đi được mười mét.
 
Chu Thời Diệc nhìn chằm chằm bóng lưng cô, dùng đầu lưỡi đội má mình lên, dường như là nở nụ cười.
 
Mặt trời lên cao.
 
Trấn nhỏ thức tỉnh, dần dần trở nên sôi nổi.
 
Mây trắng quấn quanh dãy núi.
 
Khói bếp bay lên từ con hẻm nhỏ.
 
Đầy tai đều là tiếng rao hàng và tiếng gào to.
 
Nguyễn Tầm Tầm đi đầu phía trước, dẫn bọn họ đi tới trước cửa tiệm của thím Lý, dựa theo khuôn mẫu ngày hôm qua mà gọi mì hoành thánh và bánh cô tẩu.
 
Mấy người tìm chỗ ngồi xuống.
 

Chu Thời Diệc ngồi bên cạnh Nguyễn Tầm Tầm.
 
Đại Bao ngồi an vị đối diện cô, nói: “Chị dâu, làm sao cô tìm được tới đây?”
 
Đại Bao gọi chị dâu quá mức thuận miệng, Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn Chu Thời Diệc, người sau tỉnh bơ dựa vào ghế, mắt nhìn chằm chằm cảnh sắc ngoài cửa sổ.
 
Cô giải thích: “Ngày hôm qua anh Lỗi dẫn chúng tôi đến đây ăn.”
 
“Anh Lỗi?”
 
Chu Thời Diệc quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
 
Cô gật đầu: “Anh trai Đinh Vân Sam, Đinh Vân Lỗi.”
 
Chu Thời Diệc “À” lên một tiếng.
 
Đang nói chuyện thì thím Lý đã bưng mì hoành thánh đi tới: “Sao hôm nay Lỗi Tử và Vân Sam không tới?”
 
Nguyễn Tầm Tầm cười cười: “Cháu dẫn bạn tới đây.”
 
Thím Lý gật đầu, trên mặt trước sau không có vẻ mặt gì bỗng nhiên hướng về phía bọn họ nở nụ cười, Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy kinh ngạc.
 
Đại Bao cùng thím Lý lên tiếng chào hỏi: “Làm ăn không tồi.”
 
Thím Lý hàn huyên hai câu rồi rời đi.
 
“Các anh quen biết sao?”
 
Đại Bao nói: “Ừ, trước đây Tiểu Bạch từng dẫn chúng tôi đến đây ăn.”
 
“Chuyện của bà ấy, các anh cũng đã biết rõ sao?”
 
“Ừ, Tiểu Bạch có nói.”
 
Nguyễn Tầm Tầm cắn một miếng bánh cô tẩu, hình như đang suy nghĩ điều gì, bầu không khí rơi vào yên lặng.
 
Chu Thời Diệc đưa tay sờ gáy cô: “Ngày hôm qua ăn ở đây sao?”
 
“Ừ.”
 
“Ăn cái gì?”
 
“Giống hôm nay.”
 
“Còn có ai?”
 
“Vân Sam và anh Lỗi.”
 
“Sau đó còn đi đâu?”
 
Cô hỏi gì đáp nấy: “Viện mồ côi.”
 
“Sau đó thì sao?”
 
“Sau đó thì về khách sạn rồi.”
 
“Trên cổ sao lại bị thương?”
 
Cô gần như là theo bản năng: “Trần Thanh Thanh.” Nói xong, đột nhiên nhìn về phía anh.
 
Chu Thời Diệc vểnh vểnh khóe miệng: “Một con mèo tên Trần Thanh Thanh sao?”
 
Lúc này Đại Bao mới chú ý đến vết máu trên cổ cô, kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Ngày hôm qua cô đánh nhau với người ta sao?”
 
“Cậu thấy cô ấy giống sao?” Chu Thời Diệc hừ lạnh: “Ngược lại giống như là bị người ta đánh.”
 
Đại Bao vỗ bàn giận dữ nói: “Mẹ kiếp, ai đánh cô, tôi đi đánh nó.”
 
Nguyễn Tầm Tầm không có ý định che giấu, chỉ là không biết phải làm sao giải thích, dăm ba câu liền khai báo sự việc.
 
Ai ngờ, Đại Bao nghe xong càng kích động hơn: “Người đàn bà ti tiện này!”
 
Từ Thịnh hiếm thấy tiếp lời: “Cho nên cô ta thật sự là chị họ của cô sao?”
 
“Ừ.”
 
Đại bao: “Chị họ cũng không được, đánh em gái tôi, xem tôi có đánh nhừ tử cô ta không.”
 
Từ Thịnh lườm anh ta một cái: “Cơ thể này của cậu nói không chừng một cáu là có thể giết chết cô ta.”
 
Vẻ mặt Đại Bao đau khổ: “Vậy làm sao bây giờ? Vừa không thể đánh cô ta vừa không thể gây rắc rối cho cô ta, lẽ nào không không chịu thiệt thòi này?”
 
Nguyễn Tầm Tầm xua tay: “Bỏ đi.”
 
Ăn xong, Nguyễn Tầm Tầm hỏi bọn họ: “Hôm nay các anh đi đâu? Có kế hoạch chưa?”
 
Đại Bao lắc đầu.
 
Cô búng tay: “Tôi dẫn các anh đi vòng vòng?”
 
Chu Thời Diệc nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, ngoắc ngoắc khóe miệng: “Thời gian một ngày, em đúng là quen thuộc rồi.”
 
Cô cười cười: “Ngày hôm qua theo chân bọn họ đi đến rất nhiều nơi.”
 
Anh dường như đang suy tư, miệng nói ra một cái tên:
 
“Anh Lỗi?”
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn anh nở nụ cười: “Làm sao, anh ghen à?”
 
Chu Thời Diệc nhẹ nhàng nở nụ cười,
 
Nghiêng đầu đi.
 
Trên bàn ăn vang lên tiếng ho khan.
 
Đại Bao và Từ Thịnh cảm thấy bị tổn thương.
 
Lễ tình nhân còn chưa tới đâu,
 
Sao có người lại bắt đầu ngược cẩu rồi?
 
………..
 
Trấn nhỏ Mi Ổ thất loan bát quải*. (*: nhiều khúc cua, liên tục thay đổi hướng.)
 
Nguyễn Tầm Tầm dẫn bọn họ đi về phía viện mồ côi, vòng qua kênh đào của cổ trấn, phía sau đó là đại lộ bao la, cây bạch dương hai bên đứng sừng sững cao vút thẳng tắp, cành cây trơ trụi.
 
Bọn Chu Thời Diệc đương nhiên là không xa lạ gì, Tiểu Bạch thường xuyên đến đây.
 
Mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ này, tâm tình đều sẽ có hơi nặng nề.
 
Đại Bao và Từ Thịnh đi tìm viện trưởng.
 
Chu Thời Diệc và Nguyễn Tầm Tầm ngồi trên một cái ghế dài ở một cái dốc nhỏ trong sân, trên sườn núi có hai cây long não lớn đã nhiều tuổi, cảm xúc tráng kiện như hai vệ sĩ.
 
Mặt trời vừa lên cao, tia sáng ấm áp chiếu xuống.
 
Nguyễn Tầm Tầm đột nhiên hỏi: “Chồng thím Lý qua đời mấy ngày trước, anh biết không?”
 
Chu Thời Diệc ừm một tiếng.
 
“Anh biết nguyên nhân không?”
 
Chu Thời Diệc nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, lại đảo tầm mắt: “Tai nạn xe.”
 
“Ngoài ý muốn?”
 
“Em cảm thấy thế nào?”
 
Nguyễn Tầm Tầm không lên tiếng.
 
“Thím Lý và chồng ở trên trấn yên ổn mở cửa tiệm khoảng chừng hai mươi năm, hai vợ chồng là người hiền hòa, không có kẻ thù nào, sau đó hai người rất vất vả mới có con trai, sau đó, cầu sụp, con trai không còn nữa. Chồng bà ấy không cam lòng, mấy năm qua vẫn làm một chuyện, chính là nỗ lực đưa công ty sửa cầu năm đó ra ánh sáng, thư tố cáo ông ấy viết không dưới hai mươi lá, toàn bộ đều không thấy tăm hơi. Tháng trước, lúc ông ấy vào thành phố mua đồ, xe đâm qua lan can rơi xuống biển. Cuối cùng lực lượng cảnh sát phán định ông ấy lái xe trong lúc say, thế nhưng Tiểu Bạch nói, chồng thím Lý không uống rượu.”
 
Hai người đứng gần nhau, tóc dài của cô bay trong gió, như con bươm bướm màu đen, sợi tóc nhẹ nhàng chạm vào mặt anh.
 
Chu Thời Diệc nghiêng đầu nhìn cô.
 
Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
 
Trên đầu bỗng nhiên có một chiếc lá rơi xuống.
 
“Trên thế giới này chuyện em không nghĩ tới có rất nhiều, đừng quá ngây thơ.”
 

Nhìn dáng vẻ cô đơn thuần, anh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
 
………
 
Gần tối, bọn họ trở về khách sạn.
 
Đinh Vân Lỗi đã ở đó, đang nói nhỏ gì đó với Đinh Vân Sam, thấy bọn họ đi vào lại bỗng nhiên im lặng, tầm mắt liên tục đánh giá Chu Thời Diệc.
 
Chu Thời Diệc bỗng nhiên kéo tay cô, dẫn cô lên lầu.
 
Đại Bao chọt chọt Từ Thịnh, lấy tay đưa tới: “Chúng ta cũng kéo.”
 
Từ Thịnh lườm một cái xem thường: “Có bệnh.”
 
Bọn họ vừa đi xa, Đinh Vân Lỗi lại cùng em gái nói thầm: “Thật, anh cảm thấy đúng là anh ta!”
 
Đinh Vân Sam nói: “Có phải anh nhớ lộn không?”
 
“Sẽ không, anh ta và Tầm Tầm có quan hệ gì?”
 
“Quan hệ trai gái? Không biết có tính hay không.”
 
“Hai người bọn họ có một chân à?”
 
“Đừng nói khó nghe như vậy, nam chưa kết hôn nữ chưa lấy chồng, quan hệ đứng đắn.”
 
“À à, đợi lát nữa bọn họ xuống thì giúp anh hỏi thăm một chút, nếu như đúng là anh ta…..”
 
“Thế nào?”
 
Đinh Vân Lỗi suy nghĩ một lúc lâu: “Giúp anh xin chữ ký, thuận tiện bảo Tầm Tầm nói với anh ta, nam thần của anh không dễ dàng.”
 
Mẹ kiếp, anh bây giờ lại có hơi ghen tị với Nguyễn Tầm Tầm là sao?
 
………….
 
Mọi người bắt đầu phiền não ăn cơm tối.
 
Thói quen ẩm thực phương nam quả thâth khác biệt phương bắc, đặc biệt là người không cay không thích như Nguyễn Tầm Tầm và Từ Thịnh, mấy ngày nay nếm cháo loãng dưa cải khắp cả phương nam, thật sự là tẻ nhạt vô vị.
 
Chu Thời Diệc vẫn tốt, bản thân không ăn cay lắm, lại cảm thấy ẩm thực phương nam rất tốt.
 
Nhưng Từ Thịnh và Nguyễn Tầm Tầm đều có hơi chịu không nổi rồi.
 
Theo khẩu vị của Nguyễn Tầm Tầm, ăn cơm mà không nêm cay thật sự rất khó nuốt,
 
Nguyễn Tầm Tầm gục đầu lên bàn, thở dài một hơi: “Thật muốn ăn lẩu…..”
 
Từ Thịnh hiếm thấy khen ngợi nhìn cô một cái: “Tôi cũng vậy.”
 
Nguyễn Tầm Tầm lại bổ sung một câu: “Cực kỳ cay.”
 
Từ Thịnh: “Tôi cũng vậy.”
 
Chu Thời Diệc vỗ vỗ đầu cô: “Đứng lên.”
 
Nguyễn Tầm Tầm ỉu xìu nói: “Làm gì?”
 
“Không muốn ăn lẩu sao?”
 
“Trên trấn này có quán lẩu sao?”
 
Chu Thời Diệc nói: “Hỏi Đinh Vân Sam một chút xem có nồi không.”
 
Từ Thịnh bỗng nhiên giật mình một cái: “Cậu muốn làm sao?”
 
Chu Thời Diệc liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu mang nồi tới trước đi.”
 
Từ Thịnh kéo Đại Bao ra ngoài: “Đảm bảo sẽ mang đến cho cậu!”
 
Đinh Vân Sam thật sự có nồi, nhưng mà là loại nồi lẩu nhỏ kia, chỉ có một, không phải là nồi uyên ương.
 
Chu Thời Diệc tiến vào nhà bếp.
 
Nguyễn Tầm Tầm ngồi trong đại sảnh xem TV nói chuyện phiếm với Đinh Vân Sam.
 
“Trần Thanh Thanh thế nào rồi?”
 
“Nghe nói nói mấy ngày nay đi Nhã Giang khám, em cho bọn họ nhiều tiền như vậy cũng đủ cho cô ta phẫu thuật thẩm mỹ rồi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm nở nụ cười.
 
Đinh Vân Sam muốn nói lại thôi nhìn cô, cuối cùng hỏi: “Tầm Tầm, còn nhớ trước đây chị từng nói với em chuyện thể thao điện tử không?”
 
“Nhớ, làm sao vậy?”
 
“Em có biết là Thời Nhất có chơi cái này hay không không?”
 
“Không rõ lắm, em giúp chị hỏi anh ấy một chút nhé?”
 
“Không cần, chị chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm “À” lên một tiếng, không để trong lòng.
 
………
 
Một lát sau, Đinh Vân Lỗi lại tới.
 
Đinh Vân Sam vừa muốn nói gì đó đã bị anh ta ngắt lời: “Anh chắc chắn, là anh ta. Anh về xem lại video phỏng vấn năm đó, nhất định là anh ta. Người đâu?”
 
Đinh Vân Sam chỉ chỉ nhà bếp: “Đang nấu ăn.”
 
Đinh Vân Lỗi: “…….”
 
Mẹ kiếp, người từng được vô số quán quân trong giới thể thao điện tử, được người trong nghề ca tụng là thần, lại đang nấu ăn!
 
Món lẩu rất đơn giản, làm một chút nước lấu, cơ bản là chờ Từ Thịnh mua nguyên liệu về là được rồi.

 
Chu Thời Diệc làm nước lẩu xong, lúc dựa vào tủ lạnh hút thuốc thì bỗng nhiên có bóng người xông đến.
 
“Xin hỏi, là anh đúng không?”
 
Chu Thời Diệc lấy lại tinh thần, đã có người kích động nắm lấy tay anh: “Chính là anh! Nam thần, tôi thật sự rất thích anh.”
 
Không phải là chưa từng có người thổ lộ.
 
Cũng không phải không có đàn ông thổ lộ.
 
Nhưng là lần đầu tiên, được một người đàn ông thổ lộ trước mặt bạn gái.
 
Hơn nữa, một giây trước, người đàn ông này còn giống như là tình địch của anh.
 
Nguyễn Tầm Tầm từ phía sau xông đến, vẻ mặt mờ mịt: “Xảy ra chuyện gì?”
 
Chu Thời Diệc ra sức rút tay của mình ra, vẻ mặt lạnh nhạt: “Không có gì.”
 
Đinh Vân Lỗi có hơi hưng phấn, nói chuyện có hoei lộn xộn: “Anh có biết năm đó tôi chính là vì anh mới gia nhập thể thao điện tử không! Lúc sinh nhật anh, Ngô Thiến đã đặc biệt mở Weibo ‘Vạn nhân tình thư’ cho anh, tôi còn từng viết thư, anh có thấy không?”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.