Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Lại

Chương 48: Hối hận



"Đói bụng, muốn ăn cái gì không?" Vân Diệu Trạch hỏi.

Lâm Sóc không chút nghĩ ngợi, "Thấy cậu không nôn là may rồi."

"Cậu không đói thì tôi đưa cậu về nhé?"

"Không cần cậu đưa, tôi tự về, cậu mau đi đi."

Vân Diệu Trạch kiên trì, "Tôi gọi xe cho cậu, thấy cậu lên xe rồi tôi mới đi."

Ở đây hỗn tạp nhiều loại người, mười người thì hết bảy tám người không phải người tốt, người bình thường sẽ tới hộp đêm, nhưng sẽ không tới loại hộp đêm này.

"Cậu không cần lo lắng, bây giờ chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác tạm thời, đừng khoa tay múa chân với ta."

"Tôi đang suy xét về sự an toàn của cậu."

"An toàn? Cậu là người nguy hiểm nhất mà tôi từng gặp. Giống như một con rắn độc, an toàn cái con khỉ." Lâm Sóc nói thẳng, càng lột mặt nạ Vân Diệu Trạch và những người hắn tiếp xúc, cậu càng cảm thấy Vân Diệu Trạch đáng sợ.

"Đi bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt."

"Ở bên cậu, tôi tổn thương sâu đậm nhất."

Trái tim của Vân Diệu Trạch đột nhiên như bị kim đâm.

Đang vội vàng định mở miệng, Lâm Sóc lập tức cắt ngang hắn, cậu không muốn nghe Vân Diệu Trạch nói linh tinh gì đó, cũng không cần thiết, "Không phải cậu muốn nhìn tôi lên xe sao, gọi xe đi, nhưng đừng đi theo tôi."

"Được."

Vân Diệu Trạch gọi một chiếc taxi, giúp cậu mở cửa ghế sau, bây giờ Lâm Sóc không chịu tha thứ cho hắn, cho nên chỉ có thể từ từ, "Về đến nhà thì nói với tôi một tiếng."

Nói cho cậu cái rắm!

Lâm Sóc mắng trong lòng.

Nhanh chóng chui vào taxi.

Sau khi Vân Diệu Trạch báo địa chỉ, tài xế đạp ga chậm rãi khởi động, Lâm Sóc nhìn kính chiếu hậu, xác định Vân Diệu Trạch không phải bắt taxi hay tự lái xe để đuổi theo, cậu liền nói tài xế thay đổi địa chỉ.

Chiếc xe lượn một vòng trên phố rồi quay trở lại lối vào của quán bar.

Hi vọng hai người đó chưa đi.

Cậu không tin Vân Diệu Trạch lại tốt bụng như vậy, nên cậu muốn hỏi thăm hai người kia.

Sự việc chính diễn ra quá thuận lợi, nhưng ngẫu nhiên đụng phải một người, không phải hắn tận mắt nhìn thấy tên côn đồ, thì sao có thể dễ dàng tìm được nhanh như vậy, không chỉ tìm được têb tóc vàng, mà còn tìm được tên côn đồ dưới tay đại ca dẫn đầu.

Vừa xuống xe, Giang Thần Phong đã gọi tới.

"Ông chủ nói cậu rời đi sớm? Sao không nói với tôi."

"À, tôi đang ở trường học, tên Khương Nghị kia sắp nổi điên rồi, dậm chân, dọa mổ bụng với tôi, cho nên liền chạy tới đây, quên nói cho cậu biết."

Lâm Sóc thuận miệng nói dối, Giang Thần Phong không cho phép cậu tiếp xúc với Vân Diệu Trạch, cho nên cậu theo bản năng giấu kín chuyện này.

"Biết rồi, khi nào về, tôi tới đón cậu?"

"Không, chút nữa trễ rồi thì tôi sẽ ở trường học, khi nào về sẽ nói."

"Được, khi về gọi điện thoại cho tôi."

"Ừm, tôi biết rồi."

Cậu cất điện thoại rồi bước vào quán bar.

Hôm nay không phải lo lắng về việc ba mẹ dò hỏi, vì họ đã đồng ý trước để cậu sống trong căn hộ Phong Tử, cho nên họ rất yên tâm.

Người trong quán bar bây giờ nhiều hơn trước, mặc dù không có DJ điều chỉnh nhạc, nhưng vũ khúc phát ra cũng cực kỳ điên cuồng, trêb sàn nhảy đủ loại đèn xoay như động cơ điện.

Thỉnh thoảng mấy tên say rượu đụng phải, sờ sờ vai cậu một cái.

Cậu thô bạo đẩy người khác ra.

Nhưng trong mắt những người này, sự hung dữ của cậu giống như một con thỏ trắng nhỏ nhếch miệng.

Quán bar không lớn, không có phòng riêng đặc biệt, rất nhanh cậu đã tìm được hai người trước đó ở trong góc, một người đang ôm nó người phụ nữ trang điểm đậm, tay véo lung tung ở trong quần áo của người phụ nữ đó, người phụ nữ còn cười khúc khích.

Người còn lại ôm một chàng trai mảnh khảnh, tay cũng không thành thật, vừa sờ vừa uống rượu với người khác.

Lâm Sóc định thần lại rồi bước tới.

Suy nghĩ lý do thoái thác.

"Hai vị, Vân Diệu Trạch bảo tôi đến nói với hai người một tiếng, ngày mai không cần giúp cậu ta diễn nữa, chúng tôi sẽ giải quyết riêng."

Cậu nói lời khách sáo, thử phản ứng.

Người đàn ông đang ôm người phụ nữ mặc kệ cậu, nhưng người đàn ông còn lại ngẩng đầu nhướng mày, sau đó buông người trong lòng ra.

Lâm Sóc nhìn tên đó chằm chằm, chờ câu trả lời.

Chỉ cần đối phương nói được, hoặc yêu cầu phí diễn kịch gì đó, thì tất cả sự thật sẽ được tiết lộ.

"Cậu ta ở bên ngoài? Vậy sao cậu ta lại không vào?" Tên đó đứng lên, đưa tay định chạm vào cậu, Lâm Sóc theo bản năng lui về phía sau một bước, tên đó không sờ được.

"Tên tôi là A Vinh." Tên đó cười nói.

Ông đây không quan tâm tên anh là gì!

Lâm Sóc ghét nhất kiểu cười này, giống như đang nhìn người ta khỏa thân vậy, nhưng vẫn không nhịn được thăm dò lần nữa: "Diễn xuất cũng cần phí xuất hiện, anh muốn bao nhiêu, cậu ta nói sẽ chuyển tiền cho các anh."

"Diễn xuất gì cơ, phí xuất hiện gì?"

Không phải đang diễn sao?

Biểu hiện của đối phương cũng không phải là giả.

Tên côn đồ này không dễ chọc, cậu hiểu ra sự thật này, cậu thăm dò vài câu liền xoay người rời đi, nhưng bị người gọi là A Vinh túm lấy, kéo mạnh một cái, thân thể cậu ngã ngửa ra sau, bị tên đó ôm vào trong lòng, đầu đối phương ở cổ cậu, liếm miệng.

Mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt, cảm giác buồn nôn rợn người lập tức bao phủ lấy da thịt.

"Mẹ nó, anh làm gì vậy! Thả tôi ra!"

Lâm Sóc dùng hết sức giãy giụa, nhưng không thoát ra được, lỗ chân lông toàn thân lập tức nổ tung, hoảng sợ cũng không phải là giả.

"Buông cậu ra làm gì? Tự mình đưa tới cửa, không ăn thì phí, lâu rồi tôi chưa nếm qua cậu bạn nhỏ mềm mại như cậu đấy."

"Tùy tiện bắt được người là phải gặm, đầu óc anh mẹ nó có bệnh à?!"

"Yên tâm, đầu óc không có bệnh, thân thể cũng không có bệnh."

Lâm Sóc cắn răng, trong lòng có chút gấp gáp, khuỷu tay dùng sức đụng về phía sau, tuy rằng thứ rắn chắc đụng vào ngực đối phương, nhưng người đàn ông tên A Vinh này dường như không đau chút nào, còn híp mắt nói: "Ngứa quá."

"Ngứa cả nhà bà anh!"

Lâm Sóc rít ra mấy chữ từ kẽ răng, nhấc chân đạp về phía sau, đạp đầu gối người đàn ông, nhưng không đạp trúng, A Vinh đụng vào đầu gối của cậu, ngược lại làm cho cậu quỳ xuống.

Hai chân cậu đập xuống đất bộp một tiếng.

Đau đến nỗi cậu nhe răng trợn mắt.

Đây là lần thứ hai, càng ghê tởm hơn chính là, tên này không buông cậu ra, sau đó còn quỳ trên mặt đất đánh vào mông cậu như một con chó đực, dù có vải ở giữa nhưng vẫn khiến Lâm Sóc ghê tởm cực kỳ, chung quanh không ai quản, ngược lại ồn ào huýt sáo.

Thậm chí còn có nhiều người hô to.

"Đừng gãi không đúng chỗ ngứa chứ người anh em, cho chúng tôi xem cái gì đó thật sự đi."

"Chết tiệt, đủ kích thích rồi. Bạn nhỏ đó là nhà vệ sinh công cộng à? Chúng ta xếp hàng được không?"

"Haha, mau cởi quần ra, đừng cọ xát nữa..."

Cảm giác xấu hổ phá vỡ đỉnh đầu, sự tức giận cũng leo lên đỉnh cao.

Lâm Sóc tức giận đến phát run, hai mắt lập tức đỏ lên, đời này cậu chưa từng bị nhục nhã ở trước mặt mọi người như vậy, trước đây cậu từng đọc tin tức về những người phòng bị quá mức có chút không hiểu, bây giờ cậu hoàn toàn hiểu được cảm giác đó rồi.

Hận không thể làm thịt tên cặn bã này rồi băm thành thịt nát!

"Ông đây đ!t mẹ anh!"

Cậu nổi giận hét một tiếng rồi xoay người dùng sức vung nắm đấm, A Vinh bị ăn một quyền, nhưng cũng phản ứng cực nhanh cho hắn một cái tát, lực đạo so với nắm đấm của cậu còn lớn hơn, lỗ tai lập tức ong ong, một giây sau, đầu bị dùng sức đập trên mặt đất.

Bộp!

Cặn bã ra tay không có chút đường thoát nào.

Người đàn ông ôm phụ nữ chú ý tới bọn họ, tiến tới nắm bả vai A Vinh, nhắc nhở, "Vân Diệu Trạch nói, đây là người của cậu ta."

"Người của cậu ta thì sao? Chơi một lần cũng có sao đâu."

"Cậu muốn chơi thì đừng liên lụy tôi, hôm khác rồi nói."

"Hôm khác có lẽ sẽ không gặp được tên nhóc này nữa."

"Được rồi được rồi, cậu cứ coi như không nhìn thấy, tôi đưa tên nhóc này vào trong chơi một lát."

Nói xong, tên đó lấy điện thoại của Lâm Sóc ném đi, sau đó kéo cậu vào nhà vệ sinh, dùng chân đạp vào cửa, mặt mày hung ác hét lên: "Cút cút cút, cút hết đi!"

Những người đàn ông trong nhà vệ sinh lần lượt đi ra, người không thức thời sẽ hùng hùng hổ hổ nói vài câu, nhưng vừa nhìn thấy hình xăm lộ ra của tên đó liền ngậm miệng, ở Tây Thành bên kia có phân chia bang phái, hình xăm chính là dấu hiệu.

Nhà vệ sinh trong quán bar rất bẩn, bốc mùi tanh hôi, trên mặt đất còn có vết vàng khả nghi.

Lâm Sóc chống mặt đất đứng lên.

Thừa dịp tên đó đóng cửa, nắm đấm cậu đấm thẳng về phía gáy của tên đó, đối phương cảm nhận được có động tĩnh phía sau nên quay đầu lại, nắm đấm chỉ sượt qua má tên đó.

Người nọ nhanh chóng xoay người đá một cước, Lâm Sóc lấy tay đỡ, lảo đảo mấy bước, đối phương thừa cơ đá vào giữa bụng cậu.

"A..."

Lâm Sóc đau đớn, ôm bụng cuộn người lại.

Đâu chỉ là đau đớn, một cước này gần như đạp nát ruột trong bụng cậu, đau đến sắc mặt cậu xanh trắng luân phiên, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên, một chữ cũng mắng không ra, mồ hôi lạnh gần như muốn túa ra từ trong lỗ chân lông.

"Cậu bạn nhỏ, giở trò với tôi thì cậu không chơi lại tôi đâu, lúc bọn tôi đang lăn lộn thì cậu còn đang ở trong lòng mẹ uống sữa đấy."

Người đàn ông ngồi xổm xuống, dùng bàn tay thô ráp sờ sờ gò má của cậu, "Chậc chậc, sờ sướng quá, đến nỗi tôi cũng luyến tiếc xuống tay nhanh như vậy."

Xin tha là dư thừa.

Lâm Sóc cố gắng chậm lại, mở miệng chửi: "Ông đây đ!t anh, tên chó tạp chủng! Anh dám chạm vào tôi sau này tôi trả lại gấp mười lần trăm lần!"

"Ồ, đến nông nỗi này rồi còn kêu la ầm ĩ."

"Phụt!"

Lâm Sóc nhổ nước bọt vào tên đó.

Người đàn ông lau mặt, "Chạm vào cậu thì đã sao, ông đây còn muốn sờ soạng khắp người cậu nữa." Sau đó tên đó mạnh mẽ lật Lâm Sóc nằm ngửa, đầu gối quỳ đè hai cánh tay Lâm Sóc, đồng phục học sinh ngắn tay của trường không phải áo thun cổ tròn, mà là áo POLO, cúc cổ áo không khóa chính là hình chữ V nhỏ, hai tay người đàn ông nắm lấy cổ áo xé đồng phục học sinh một cái.

Lúc này, cậu thực sự hối hận.

Cậu hoàn toàn là một thằng ngu! Thử một cái quỷ!

Lòng bàn tay thô ráp bẩn thỉu sờ soạng trên da thịt, người đàn ông cười đến ghê tởm, lúc thì nhéo lúc thì niết...

"Cút ngay, cút-"

Lâm Sóc rống lên như phát điên, tay chân múa may loạn xạ.

Cậu muốn giết người!

Giết con súc sinh này!

Người đàn ông dứt khoát chp cậu hai cái cái, "Kêu la cái gì, lát nữa rồi kêu, tôi sẽ làm cậu sướng đên mức kêu rên, bây giờ tiết kiệm sức một chút."

"Tên bại liệt! Tôi nguyền rủa anh, súc sinh không bằng heo chó, sau này chết thối ven đường! Đồ phế vật! Cặn bã..."

"Được, càng mắng tôi càng hăng, đàn ông tôi thích ăn cay như vậy."

"Cút --"

Lại một cái tát, một cái tát nữa.

Đầu Lâm Sóc nghiêng sang một bên, tóc mái trên trán lộn xộn che đi đôi mắt, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ bấu vào khe gạch lát sẫm màu, dùng sức đến mức mài ra vết máu màu đỏ.

Lông mi bất tri bất giác đã đã ươn ướt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.