Tuy không thể nói rằng tất cả các thánh vật đều giống nhau, nhưng Rudger có thể chắc chắn rằng thứ trước mắt hoàn toàn không phải là một Thánh vật.
'Hiệu trưởng nói rằng viên đá b·ị đ·ánh cắp là một thánh vật.'
Tuy nhiên, thứ Rudger thực sự nhìn thấy này lại không phải. Đây chỉ đơn thuần là một hòn đá chứa sức mạnh ma pháp.
Rùng mình!
Cùng lúc đó, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng Rudger.
Khu rừng câm lặng đúng như tên gọi của nó, có vô số linh hồn báo thù và những tinh linh tà ác lang thang và kêu gào.
Thỉnh thoảng, có những động vật đột biến hoặc những động vật ma thuật đi lang thang xung quanh.
Có gì đó bất thường.
Mọi âm thanh đều bị cắt đứt. Không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Rudger nhìn lên bầu trời.
Bên trên là rừng lá kim dày đặc màu xám. Bên dưới bầu trời bị che khuất bởi những đám mây trong bầu trời đêm và không thể nhìn rõ được.
Có một cái gì đó trôi nổi trên không. Nó ở rất xa, nhưng Rudger có thể thấy một rõ ràng khi ma pháp tập trung ngày càng dày đặc ở vị trí đó.
!!!
Rudger ngay lập tức triệu hồi "Ater Nocturnus".
Một cái bóng giống như tấm vải đen quấn quanh hắn như một xác ướp. Cơ thể hắn bao phủ trong bóng tối nhanh chóng chìm xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, một ánh sáng từ trên trời rơi xuống.
* * *
Kwaaaaang———!!!
Vụ nổ chói mắt trắng xóa xảy ra ở trung tâm của Khu rừng câm lặng.
Ánh sáng trắng tinh khiết đốt cháy bóng tối lan tỏa thành một mái vòm khổng lồ bao trùm cả một góc rừng. Một cơn bão lớn nổi lên, những mảnh cành cây và đá bay tứ phía.
Ánh sáng trắng trải rộng như thể muốn nuốt chửng cả khu rừng, cuối cùng ngừng mở rộng và từ từ biến mất.
Ssssss.
Ở nơi ánh sáng biến mất, không còn lại gì. Những cái cây, những linh hồn lơ lửng trong không trung và những ma thú bị ăn mòn bởi năng lượng của khu rừng đã rút lui vì sợ hãi.
"Kết thúc chưa nhỉ?"
Một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống từ bầu trời.
Dưới ánh trăng, mái tóc trắng của người này nhẹ nhàng toả sáng dưới ánh trăng.
Là hiệu trưởng Elisa Willow.
Tại trung tâm của v·ụ n·ổ, một khung cảnh đáng sợ trông như thể một thiên thạch rơi xuống từ bầu trời. Ở nơi mà mọi thứ biến mất, chỉ còn lại một thứ vẫn giữ nguyên hình dạng của nó.
"Mồi nhử hoàn hảo."
Hiệu trưởng lẩm bẩm và nhìn xung quanh. Đồng thời, ma thuật được phân tán nhẹ thăm dò xung quanh, nhưng không có thứ gì khả nghi.
Những con gián ẩn nấp trong Theon đều bị đã xử lý. Tất cả là nhờ vào 'mồi nhử' mang tên hòn đá vạn năng.
'Có vẻ kỳ vọng vào một con chuột lớn là bất khả thi.'
Vị hiệu trưởng khẽ lắc đầu.
Bà ta không muốn ở đây lâu. Nhờ vào phép thuật cấp cao đã sử dụng lúc trước, hiện tại xung quanh đã trở nên trống trải, nhưng khu rừng câm lặng này sẽ nhanh chóng lấp đầy những tàn tích này.
'Thật muốn xóa sổ hoàn toàn khu rừng này.'
Dù có là một pháp sư cao cấp đến đâu, hiệu trưởng cũng hiểu không thể một mình phá hủy khu rừng này.
Elisa cố tình nhờ Rudger Chelici bí mật giúp giải quyết vấn đề này vì hắn ta có vẻ có năng lực, nhưng những nghi ngờ của bà ta về người này vẫn chưa được giải tỏa. Bà ta nghĩ rằng có thể bắt gặp Rudger ở đây.
Phép thuật mà Elisa sử dụng không phải là thứ mà một pháp sư cùng cấp có thể dễ dàng ngăn chặn. Hơn nữa, nó còn là một cuộc t·ấn c·ông bất ngờ, nên việc tránh nó thậm chí còn khó khăn hơn. Nếu Rudger Chelici đã ở đây, hắn ta hẳn đ·ã c·hết.
'Giáo sư Rudger, hy vọng là cậu không có mặt ở đây.'
Đó là ấn tượng cá nhân. Ít nhất Elisa hy vọng rằng người đàn ông đó không phải là kẻ phản bội Theon.
Elisa nghĩ vậy liền thu lại viên đá và bay lên trời.
* * *
'Không ổn.'
Rudger từ xa nhìn thấy hiệu trưởng rời đi, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hiệu trưởng đích thân đến đây. Nếu hắn phản ứng chậm một chút trong tình huống đó, hắn đã đi đời.
Một v·ụ n·ổ ánh sáng như thể thiên thạch rơi xuống. Như thể một quả t·ên l·ửa đã nổ tung, cảnh tượng thổi bay cả một góc rừng khiến da hắn vẫn còn ớn lạnh dù ở rất xa.
Chiêu đó là phép thuật của ma pháp sư cấp sáu?
Nhờ có "Ater Nocturnus" mà Rudger có thể trốn thoát được.
'Thật may khi đặt sẵn tọa độ trước.'
Phép thuật di chuyển không gian không tồn tại trong thế giới này.
Đó là lý do tại sao các học sinh ngạc nhiên trước kỹ thuật chỉ định tọa độ mà Rudger trình bày ở giảng đường. Điều đáng kinh ngạc đối với họ là ma thuật lại có thể biểu hiện ngoài không gian.
Thường thì trong các tiểu thuyết giả tưởng về kiếp trước của Rudger, những phép thuật như 'Tốc biến' và 'DỊch chuyển tức thời' đều tồn tại. Không có phép thuật nào như vậy trên thế giới này nhưng Rudger lại có thể sử dụng nhờ vào "Ater Nocturnus".
Không giống hầu hết các linh thú, "Ater Nocturnus" có thể coi như một bộ quần áo và duy trì hình thức quấn quanh cơ thể của Rudger.
Nếu "Ater Nocturnus" được dịch chuyển bằng cách sử dụng kỹ thuật chỉ định tọa độ thì bản thân Rudger cũng là một cơ thứ được dịch chuyển cùng với nó.
Nói cách khác, đây là một chuyển động không gian độc đáo mà Rudger nghĩ ra.
'Thật chóng mặt.'
Bàn tay hơi run, Rudger lấy từ túi trong ra một viên thuốc và bỏ vào miệng.
Chỉ sau đó, sự run rẩy của cơ thể mới giảm bớt khi sức mạnh ma pháp thuần túy được cung cấp cho não.
Nhược điểm của phép thuật này là số lần sử dụng cực kỳ hạn chế.
Ngoài việc tiêu thụ cực kỳ nhiều ma lực, cơ thể bị ma thuật thu hút kéo qua không gian sẽ gây ra cho người sử dụng chứng say tàu xe và đau đớn khủng kh·iếp.
Ngay cả một hiệp sĩ với cơ thể được huấn luyện tốt cũng sẽ ngất xỉu trước ảnh hưởng của phép thuật này.
Cũng may nhờ có bóng tối trung gian nên ảnh hưởng của ma pháp đã giảm đi đáng kể.
'Viên đá là mồi nhử. Không lẽ hiệu trưởng đã phát hiện ra mình và dụ mình vào tròng?'
Rudger chợt nhớ ra việc hiệu trưởng đã nhờ hắn giúp đỡ.
Hắn nghĩ đến đó rồi lắc đầu. Không có lý do gì để sử dụng một phương pháp rườm rà như vậy.
Việc hiệu trưởng nói sẽ giao cho các giáo sư khác nhiệm vụ bên ngoài, nhưng bản thân lại tự mình đứng ra hẳn bà ta có ý định xử lý chuyện này một cách bí mật.
Biến số duy nhất mà hiệu trưởng không lường trước được là hắn tìm ra viên đá nhanh hơn bà ta và có thể trốn thoát khỏi ma thuật tập kích bất ngờ kia.
Nhớ lại đòn đánh đấy, Rudger khẽ rùng mình.
'Phải cẩn thận hơn để không b·ị b·ắt.'
Theo một cách nào đó, đây chỉ là một mất mát nhỏ. Rudger không hối hận.
Viên đá mà Demires đánh cắp không phải là Thánh vật thật mà là đồ giả được hiệu trưởng chế tạo làm mồi nhử. Tuy nhiên, không thể khẳng định rằng 'Viên đá vạn năng' không tồn tại.
'Không đời nào Demires và các thành viên khác của tổ chức bị lừa dễ dàng như vậy. Chắc hẳn phải có một thứ gì đó thực sự khiến chúng không thể không bị thu hút.'
Điều đó có nghĩa là viên đá thực hẳn vẫn còn.
'Mình đã để lại dấu ấn lên hàng giả, hiệu trưởng chắc chắn sẽ đi kiểm tra hàng thật. Tất cả những gì phải làm là truy theo những dấu vết trên viên đá giả.'
Khoảnh khắc Rudger đang nghĩ về việc ra khỏi khu rừng.
Bassrock.
Tiếng bước chân trên cành cây vang vọng sau lưng hắn.
!!!
"Giáo sư?"
"... ... ."
Rudger từ từ nhìn lại.
Flora Lumos đứng đó nhìn hắn với đôi mắt run rẩy.
'Con bé đã thấy?'
Rudger không thắc mắc tại sao Flora lại ở đây. Rudger siết chặt nắm đấm khuất khỏi tầm nhìn của Flora. Hắn đã nghĩ đến việc g·iết người diệt khẩu ngay lập tức, nhưng khi nghĩ đến hậu quả, Rudger mở miệng.
"Flora Lumos. Sao trò lại ở đây?"
"Vâng? À, em... ... ."
Flora Lumos không thể trả lời tại sao cô lại đến khu rừng câm lặng vào lúc này.
'Làm sao mình có thể nói rằng mình đến đây chỉ vì ngửi thấy mùi gì đó được?!'
Nếu cô ấy nói vậy chẳng phải trông cô rất giống một k·ẻ b·iến t·hái sao?
"Trò không định trả lời ta sao?"
"Cái đó... ... Tại sao giáo sư cũng ở đây?"
Cuối cùng, tất cả những gì Flora có thể nói là thế này.
Rudger khẽ thở dài trước phản ứng hoang mang của cô.
Có vẻ con bé chưa nhìn thấy gì. Dù vậy, bên ngoài nhất định có người canh giữ, chẳng lẽ nó tình cờ đi vào bằng đường khác?
"Flora Lumos. Khu rừng này rất nguy hiểm đối với một học sinh như trò. Mau quay lại."
"... ... Em không yếu đuối như vậy."
Khu rừng câm lặng là một nơi nguy hiểm. Đặc biệt là đối với học sinh. Tuy nhiên, một học sinh như Flora đủ mạnh để sống sót trong này.
Hơn thế, Flora có một thể chất đặc biệt gọi là 'Cảm nhận ma thuật' nếu ma thuật của khu rừng nguy hiểm, cô có thể tránh xa nó.
Flora muốn hỏi về phép thuật bí ẩn màu trắng ban nãy nhưng khi chuẩn bị hỏi, cô thấy Rudger đang cầm một hộp thuốc trên tay.
"Giáo sư. Đó là gì?"
"... ... Không có gì."
Rudger nói rồi đút lọ thuốc trên tay vào túi.
Flora nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Rudger.
Cô lần theo mùi và đi vào rừng, nhưng không biết từ đâu, một ánh sáng lớn lóe lên ở đằng xa. Cô lần theo dấu mùi thơm đến đây và gặp giáo sư Rudger.