Hans không buồn hỏi tại sao Rudger lại đưa cho mình chiếc nanh sói. Vì cậu hiểu rõ cơ thể của bản thân hơn ai hết.
"Dù thế nào đi nữa, bầu không khí sẽ không phù hợp nếu tôi đi một mình. Tôi cần một thứ có thể đe dọa bọn chúng."
"... ... Tôi không biết đánh nhau đâu. Nếu có biến thì tôi sẽ chạy trước đấy."
"Cậu không cần phải lo lắng về phần đó."
"....."
"Được rồi, anh hứa rồi đấy nhé."
Hans thở dài, cầm lấy chiếc răng nanh của con sói và đâm nó vào lòng bàn tay cho đến khi tay cậu chảy máu.
Ngay sau đó, vô số lông đen bắt đầu mọc trên cơ thể Hans, bắt đầu từ nơi bị nanh sói đâm. Khi gen chứa trong nanh sói xuyên qua da và tiếp xúc với máu của anh ta, cấu tạo trong gen của dã thú đã được kích hoạt.
Cùng với tiếng xương vặn vẹo, kích thước của Hans dần trở nên to lớn hơn bình thường gần gấp rưỡi.
Không lâu sau, ở vị trí Hans đứng trước đó bị thay thế bởi một người sói có bộ lông sẫm màu đang mặc một chiếc áo khoác gần như sắp bị xé rách.
Hans cẩn thận cởi áo khoác và đặt nó gần đó.
"Cậu ổn không đấy?"
"Ừm. Không tệ. Chà, tôi đã nghĩ rằng mình thậm chí sẽ không cần quần... ... ."
"... ... Nhìn kìa."
"Được rồi. Tôi hiểu phần đó."
Nếu sự biến đổi sau đó được giải phóng và Hans cởi quần ra, thì không còn gì đáng sợ hơn thế.
Hans thở phào nhẹ nhõm.
"Thật là may mắn."
"Hừm. Kích thước không tệ. Đúng như dự đoán, chắc chắn rằng hình dạng sẽ thay đổi tùy thuộc vào loại răng của con thú nào được sử dụng."
"... ... Chà, đó là thứ mà tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trải nghiệm đến mức phát ốm. "
"Rất tiếc. Nếu biết trước thì tôi đã giữ lại răng của một con gấu hoặc một con hổ."
Hans không cần phải bị thú cắn trực tiếp. Thể chất sẽ được kích hoạt khi yếu tố quái thú xâm nhập vào bên trong cơ thể.
Nói cách khác, Hans có thể biến hình ngay cả khi chỉ dùng răng của con thú để làm tổn thương da.
"Tuy nhiên, hình như răng của con sói này khá đặc biệt?"
Hans nhìn xung quanh mình và nói như vậy.
Chính Hans đã biến đổi thành nhiều dạng khác nhau nên cậu ta có thể cảm nhận được sức mạnh bây giờ đặc biệt như thế nào.
Cơ thể của Hans lúc này tràn đầy sức mạnh, cơ bắp và xương dày hơn bình thường gấp rưỡi.
Hans chắc chắn đó không phải là răng sói bình thường.
"Đó là răng của Nanh đen tồn tại ở Lục địa phía Bắc."
"Những con thú đó rất hung dữ, không có gì lạ. Tôi cảm thấy mình có nhiều sức mạnh hơn bình thường."
"So với bất cứ thứ gì cậu đã từng biến đổi cho đến nay, nó là loại mạnh nhất. Tất nhiên, nếu cậu sử dụng thứ mà tôi đã tặng, cậu có thể trở nên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác."
Khi nghe đến đấy, khuôn mặt của Hans nhăn lại đến mức có thể nhận ra rõ ràng mặc dù cậu ta đang ở trạng thái sói.
"Anh trai. Nếu tôi sử dụng thứ nguy hiểm như vậy và phạm sai lầm, tôi có thể bị biến thành quái vật mất."
"Bởi vì cậu không biết, tôi mới giao cho cậu cất giữ. Tôi không biết tương lai sẽ xảy ra những gì. Nếu mạng sống của cậu gặp nguy hiểm, hãy sử dụng nó."
"Đúng vậy, nhưng... ... ."
Hans nhớ lại những chiếc răng hàm khổng lồ đó. Chiếc răng lớn đến mức nó được mài sắc và tạo thành hình dạng của một con dao găm.
Đó là món quà đặc biệt của Rudger dành cho Hans.
Hans đã miễn cưỡng giữ lại chiếc răng đó.
"Đi thôi nào."
"Tôi nói lại lần nữa, nếu có đánh nhau tôi sẽ chạy trước đấy."
"Tôi đã nói với cậu rồi. Cậu chỉ cần đứng đó đe doạ bọn chúng là được. Tôi sẽ vào trước, khi tôi ra hiệu thì cậu mới được xuất hiện."
"Ờ. Tôi hiểu rồi."
Hai người ngay lập tức biến mất như thể họ hoà tan vào bóng tối của con hẻm.
* * *
Nằm ở vùng ngoại ô của trung tâm thành phố Leathervelk, phố Forges nổi tiếng với nhiều cửa hàng, nhà hàng và hội trường âm nhạc.
Ngoài ra, ở một số khu vực còn có các xưởng sản xuất đồng hồ cơ khí, đó là nơi không chỉ người lớn mà cả trẻ em cũng tích cực tham quan.
Sâu bên trong phố Forges, ranh giới giữa ánh sáng bên ngoài của thành phố và con hẻm phía sau, trong quán rượu lớn mà mọi người đều biết, những người đàn ông với vẻ ngoài nghiêm khắc tụ tập trong một bầu không khí khó chịu.
"C·hết tiệt!"
Trong số đó có một người đàn ông tóc đỏ vừa uống một chai rượu vừa chửi thề. So với những người có nhiều cơ bắp khác, cơ thể hắn ta không có gì đặc biệt, nhưng khuôn mặt thì khá đặc biệt. Người này để tóc mai dài và có một vết sẹo lớn ngang một bên mắt, điều này khiến vẻ xấu xí của hắn càng trở nên độc nhất vô nhị.
Khi hắn ta bực mình, cấp dưới xung quanh chú ý và nhận ra ngay lập tức.
Một thuộc hạ đóng vai trò cố vấn đã thu hết can đảm bước đến nói chuyện.
"Đại ca. Anh có ổn không thế?"
"Bây giờ trông tao có ổn không?"
Người đàn ông đó là Dutri, thủ lĩnh của Xích Hội.
Bây giờ hắn tức giận cũng là lẽ đương nhiên. Bellbot Rickson, nguồn tài chính lớn nhất của hội, đã đột ngột q·ua đ·ời.
Tuy vẫn còn một vài trụ cột nữa giúp đỡ, nhưng vấn đề là trước khi Bellbot Rickson q·ua đ·ời, Xích Hội đã đầu tư một khoản rất lớn vào công việc kinh doanh của lão ta.
Hiển nhiên là tất cả tài sản của Bellbot Rickson đều đã bị phân tán sau khi lão c·hết. Vì vậy, số tiền Dutri đầu tư vào đã một đi không trở lại.
Hắn không bực tức mới lạ.
"Chúng ta vẫn còn dư một ít tiền, vẫn còn có thể tìm biện pháp khác đúng chứ?"
"Đó là lý do tại sao tao gọi tất cả đến đây. Tao nghĩ chúng ta sẽ phải mở rộng kinh doanh trong thời gian tới."
Mở rộng kinh doanh.
Đó sẽ là những công việc liên quan đến máu me và b·ạo l·ực. Có thể chúng sẽ phải chiến đấu với thế lực khác nhưng không ai lo lắng về điều đó. Chúng là những kẻ giỏi nhất trong con hẻm Leathervelk khi nói đến b·ạo l·ực.
"Đầu tiên, chúng ta cần ép mấy con ả Hoa hồng đen và... ... ."
Cọt kẹt!
Khi Dutri lẩm bẩm điều gì đó, cánh cửa của quầy bar mở ra và một người đàn ông bước vào.
"Hử?"
"Gì thế?"
Lúc đầu, Dutri nghĩ đó là một thành viên của hội đến muộn, nhưng hắn ngay lập tức phủ định suy nghĩ đấy.
Bởi vì người đàn ông mới đến trông quá gọn gàng để được coi là một thành viên của hội bọn chúng.
Áo khoác đen Inverness, đũa phép trong tay. Chiếc mũ lụa đen trên đầu và chiếc kính một bên mắt.
Người này trông giống như một quý ông có nhiều tiền và rất nhàn hạ.
"Tên khốn nào vậy? Này. Không biết quán đóng cửa rồi à?"
Dutri lườm vị khách không mời mà tới với vẻ mặt say khướt.
Người đàn ông chọn một chiếc ghế trống gần đó và ngồi vào giữa quầy bar, làm như không nghe thấy gì. Dáng ngồi hơi dạng hai chân ra, hai tay chống cây quyền trượng, tràn ngập một vẻ uy nghiêm kỳ dị khó có thể diễn tả thành lời.
"Tên đó bị gì vậy?"
"Hắn điên à?"
Tất cả các thành viên của Xích Hội trừng mắt nhìn vị khách không mời.
"Ngươi là Dutri, thủ lĩnh của Xích Hội, đúng chứ?"
"Ta không quen ngươi. Chúng ta đã từng gặp nhau ư?"
"Tất nhiên là chưa."
Dutri cười phá lên như thể nghe được một điều ngớ ngẩn.
"Ngươi đến đây một mình khi biết chúng ta là Xích Hội? Ngươi dựa vào đâu mà tự tin như vậy?"
"Ta tới tìm ngươi."
Mặc dù bị nhìn chằm chằm vào từ mọi hướng, người đàn ông vẫn tỏ ra tự tin và không hề tỏ ra sợ hãi.
Dutri cảm thấy một sự khó chịu kỳ lạ khi nhìn thấy như vậy. Kẻ trước mặt không giống như đang bịp bợm.
Đã đi tới đi lui trong con hẻm nhỏ này trong một thời gian dài, Dutri có thể phân biệt được sự khác biệt giữa trò bịp bợm của một kẻ bất tài và sự tự tin của một kẻ mạnh thực sự.
Người trước mặt hắn lúc này chắc chắn thuộc vế sau.
'Quần áo người này mặc trông sang trọng, và bản thân khí chất của hắn cũng khác thường.'
Dutri nghĩ cần phải nghe hắn nói trước.
"Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"
"Đã lâu rồi ta không đến thành phố này. Vì vậy, ta đang cố gắng bắt đầu một việc kinh doanh mới."
"Ah! Việc kinh doanh! Thật tốt! Ngươi tìm đúng người rồi đấy."
Dutri vỗ tay sung sướng.
Người đàn ông này nói về kinh doanh, nhưng không ai ở đây không biết rằng đó là tiền và thậm chí là công việc bẩn thỉu.
Xét từ việc kẻ trước mặt biết được điều gì đó, hắn ta cùng loại với Bellbot Rickson.
Một thương gia giàu có với rất nhiều tiền và một trái tim đen tối.
'Đây là vụ mua bán phải nắm lấy!'
Tuy nhiên, Dutri không vội vui mừng. Hắn biết mình không thể tin một kẻ mới gặp.
Đừng bao giờ tin ai đó nếu ngươi không biết họ. Ngay cả khi ngươi biết người kia, ngươi cũng chỉ nên tin một nửa.
Phản bội trước khi bị phản bội, đó là cung cách và kỷ luật của những kẻ sống trong con hẻm này.
"Vậy, cho hỏi quý danh của ngài?"
Đáp lại câu hỏi của Dutri, người đàn ông nói với giọng dịu dàng hơn một chút.
"Tên ta là James Moriarty."
"Huh? James Moriarty?"
Dutri bối rối trước cái tên đó. Hắn nghĩ rằng đã nghe nói về cái tên này ở đâu đó, nhưng lúc này hắn thực sự không nhớ ra.
Lúc đó, người phụ tá kiêm cố vấn, cánh tay phải của Dutri, vội vàng tiến lại gần Dutri và thì thầm.
'James Moriarty! Là người đó.'
'Hắn là ai?'
'Cố vấn t·ội p·hạm. Kẻ thống trị t·hế g·iới n·gầm của Vương quốc Delica.'
'Ah.'
Dutri gần như nhớ lại gì đó khi nghe những từ đó.
James Moriarty.
Không, phải là Giáo sư Moriarty.
Tự gọi mình là giáo sư, kẻ này là một cố vấn t·ội p·hạm khét tiếng trong t·hế g·iới n·gầm.
Delica, vương quốc của sắt, đã đạt được những bước tiến vượt bậc trong ngành thép. Chính người này đã thống trị lực lượng t·hế g·iới n·gầm ở đó ngay trước mũi của hoàng gia.
Hắn nổi tiếng đến mức được coi là một nửa huyền thoại trong lĩnh vực này.
'Nhưng kẻ trước mặt này có đúng là Moriarty không?'
Dutri bắt đầu nghi ngờ.
Cách đây vài năm, Giáo sư Moriarty đã biến mất khỏi Delica.
Có tin đồn rằng hắn ta đã bị xử lý bởi một thám tử xuất thân từ tầng lớp quý tộc nổi tiếng. Một số nói rằng hắn ta đã b·ị b·ắt và sẽ bị thối rữa trong ngục tối của Delica, số khác lại nói rằng hắn ta đã t·ự s·át trước khi b·ị b·ắt.
Có lẽ giáo sư Moriarty trước mặt này là g·iả m·ạo.
'Chà, mình phải kiểm tra.'
Dutri hắng giọng và nói xin chào.
"Giáo sư Moriarty. Ta đã nghe về ngài rất nhiều đấy."
"Ta rất vui khi nghe được những lời đó."
"Hừm. Nhân tiện, bản thân ta không thể biết được những lời ngài nói ra có đúng hay không."
"Ngươi nghĩ rằng ta là một kẻ mạo danh?"
"Một người đột nhiên biến mất vài năm trước đột nhiên xuất hiện trước mắt ta như thế này..."
Moriarty liếc nhìn xung quanh với một cái liếc xéo.
Từng người một, cấp dưới của Dutri rút v·ũ k·hí từ thắt lưng và đang chĩa vào hắn.
Mùi thuốc súng rẻ tiền thoang thoảng kích thích nơi chóp mũi khiến hắn tin rằng Xích Hội là một thế lực khá lớn vì chúng được tiếp cận với súng đạn rất nhiều.
"Ta phải cảnh báo ngươi."
"Ngươi muốn nói gì?"
"Ta khuyên ngươi không nên rút súng nếu ngươi có đủ khả năng."
Moriarty lập tức giơ tay phải lên.
Cùng lúc đó, vô số thuộc hạ rút súng chĩa về phía Moriarty.
Nhưng Moriarty không hề sợ hãi.
Dutri bắt đầu tự hỏi liệu kẻ trước mặt mình có phải Moriarty thật không.
"Thật ồn ào."
Trước giọng điệu khiêu khích của Moriarty, một số thành viên trong hội đã đứng dậy.
Hắn nhìn Dutri và ra hiệu hỏi xem hắn có nên bắn hay không.
Dutri cân nhắc một lúc rồi khẽ gật đầu.
Xác nhận tín hiệu, tên thuộc hạ từ từ bóp cò khẩu súng trên tay.
Nhắm vào vai, không phải đầu.
Cách cách.
Nhưng không có viên đạn nào bay ra.
"Hả?"
"Súng không ra đạn?"
Và đó không phải là tất cả. Súng của tất cả các thành viên hiện đang tập trung tại quán rượu đã bị vô hiệu hóa.
"Đó là lý do lúc nãy ta cảnh báo ngươi."
Moriarty cười nhạt.
"Đừng rút súng ra."
"Kẻ này là pháp sư!"
Dutri biết rằng tất cả các khẩu súng đã bị vô hiệu hoá.
Rõ ràng đây là [Tĩnh hoả]. Vấn đề là kẻ này ra tay từ lúc nào.
Đúng lúc đó, Moriarty huýt sáo.
Khi âm thanh vang vọng khắp quán bar và lan ra bên ngoài, cánh cửa của quán bar đã bị đập vỡ và một bóng đen khổng lồ bước vào.
"Ối!"
"Cái quái gì thế?"
Bóng đen bước vào là một người sói khổng lồ.
Hình dáng khổng lồ với bộ lông sậm bao phủ toàn thân và chiều cao cơ thể hơn hai mét rưỡi. Những móng vuốt sắc nhọn mọc trên cả hai cánh tay.
Mọi người đều biết về 'Sự cố Người sói' đã khuấy động Leathervelk cách đây không lâu.
Người sói từ từ bước vào quán bar và dừng lại phía sau Moriarty. Như muốn bảo vệ người trước mặt.
Dutri ngay lập tức thay đổi lập trường khi nhìn thấy người sói.
"Có vẻ thân phận của ngài là thật."
"Thế này đã đủ bằng chứng chưa?"
"Haha. Đủ rồi. Xin lỗi vì đã không nhận ra ngài sớm hơn."
"Vậy thì bây giờ chúng ta có thể có một cuộc nói chuyện nghiêm túc?"
"Đúng. Ngài muốn kinh doanh loại hình gì? Cần chúng ta làm gì?"
"Trước đó, ta có chuyện cần nói với ngươi."
"Ngài muốn nói gì?"
Trước những lời của Moriarty, đôi mắt của Dutri mở to.
"Ta không thích những thứ bẩn thỉu và kinh tởm."
"Hử?"
"Kể từ hôm nay, Xích Hội sẽ biến mất khỏi Leathervelk mãi mãi."