"Vừa rồi các cô cậu đã nghĩ gì khi đối mặt với phép thuật của tôi?"
Không ai dám lên tiếng.
"Tôi đoán chắc hẳn phần lớn mọi người đều sợ hãi, đúng không?"
Các học sinh bên dưới ai nấy đều gật đầu. Caroline Monarch tỏ ra khá hài lòng với phản ứng đó.
"Chuyện như vậy rất bình thường, không có gì đáng xấu hổ. Đẳng cấp phép thuật của tôi cao hơn mọi người nên việc mọi người cảm thấy sợ hãi do bị uy áp của phép thuật ảnh hưởng là chuyện tất yếu."
"Mọi người lúc đó đều sợ hãi, run rẩy và né tránh đối diện trực diện với tôi. Nhưng bốn học sinh này thì khác. Trong khi các bạn đều sợ hãi và tránh ánh mắt của tôi thì bốn người này cũng sợ nhưng không ai né tránh. Đó là lý do tại sao tôi cho bọn họ điểm tuyệt đối."
Ồ.
Các học sinh lúc này mới hiểu nguyên nhân cố vấn trực tiếp cho điểm đánh giá. Nhận thấy một số học sinh vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn câu trả lời vừa rồi, Caroline Monarch quyết định bổ sung thêm vài lời.
"Những gì tôi sẽ dạy các cô cậu không phải là kiến thức hàn lâm. Chúng sẽ là những thứ thực tế hơn nhiều."
Caroline Monarch là một pháp sư tự do, cô ta đã du hành đến nhiều nơi trên lục địa để tích lũy kinh nghiệm thực tế. Thế giới hiện tại nhìn bề ngoài thì có vẻ hòa bình. Nhưng thực tế thì không hoàn toàn như vậy. Rất nhiều nơi vẫn xảy ra những xung đột nhỏ, những cuộc b·iểu t·ình b·ạo l·ực, những trận chiến, những cuộc đột kích khủng bố, v.v. Chiến tranh không hoàn toàn biến mất.
"Có lẽ mọi người đều nghĩ cấp bậc là thứ quan trọng nhất đối với một pháp sư. Nhưng trong thực chiến sẽ luôn có những biến số khác phát sinh như kỹ năng thi triển, uy lực ma pháp vận dụng của mỗi người, tốc độ ra đòn, thân thủ né tránh, địa hình chiến đấu...."
Caroline Monarch đã trải nghiệm và chứng kiến rất nhiều những cảnh tượng khó tin. Có không ít tình huống một ma pháp sư cấp thấp có thể lợi dụng ưu thế của bản thân và môi trường xung quanh đánh bại đối thủ trên mình vài cấp bậc. Cô ta chính là muốn dạy cho những đứa trẻ trước mặt hình thành tâm thái đối diện với mọi thứ trong chiến đấu thực sự.
"Không cần phải sợ hãi chỉ vì đối thủ mạnh hơn mình. Chỉ cần không mất đi dũng khí, mọi người sẽ có cơ hội phản công, thậm chí là đánh bại đối phương."
"Tất nhiên, khi các cô cậu tốt nghiệp, mọi người hầu hết sẽ đều muốn tìm một công việc liên quan nhiều đến nghiên cứu hơn là muốn bôn ba bên ngoài như tôi."
"Sao cô biết được?"
"Tôi biết chứ. Bởi vì bản thân tôi cũng là học sinh đã tốt nghiệp của Theon."
Đôi mắt của các học sinh đồng loạt trở nên kinh ngạc khi nghe thấy tin tức này.
"Ồ, mọi người có vẻ không biết nhưng tôi là học sinh cùng niên khóa với hiệu trưởng của các cô cậu đấy."
"Cô đang nói đến hiệu trưởng Elisa Willow sao?"
"Đúng thế."
Caroline Monarch gật đầu.
Elisa Willow là một trong những người rất nổi tiếng khi còn trẻ. Xinh đẹp, tài năng và hiểu biết về chính trị, có thể nói Elisa Willow là một trong những tấm gương tiêu biểu cho các học sinh Theon. Caroline Monarch lúc đó cũng là một người có tài năng không thua kém gì Elisa Willow.
Các học sinh phía dưới thầm so sánh ngoại hình của hiệu trưởng với ngoại hình của cố vấn Caroline Monarch. Dù đã cố gắng tìm ra điểm chung nhưng các học sinh quả thực không thể nào tưởng tượng ra hai người đó sao có thể cùng tuổi được.
Caroline Monarch cau mày.
"Này, ánh mắt đó là gì? Đừng có nghĩ mỗi hiệu trưởng của các cô cậu là giỏi nhé! Hồi còn đi học, có không ít nam sinh xếp hàng dài trước mặt tôi đấy."
"Thật sao?"
"... ... Hừ! Tất nhiên!"
Caroline Monarch có chút do dự khi nói điều đó. Nhưng rồi cô ta phớt lờ đi cái định nghĩa 'xếp hàng' kia. Dù sao thì xếp hàng tỏ tình với xếp hàng vì b·ị đ·ánh gục cũng không khác gì nhau.
Trên thực tế, nếu Caroline Monarch nhận được một bức thư tình thật thì người gửi chắc hẳn có vấn đề nghiêm trọng về gu thẩm mỹ. May mắn thay là điều đó đã không xảy ra.
"Được rồi! Mau theo tôi!"
Caroline Monarch nói xong liền đi trước. Hầu hết học sinh đều sẽ muốn được chiêm ngưỡng thủ đô vào ngày đầu tiên. Caroline Monarch cũng hoàn toàn hiểu cảm giác của chúng nên cô ta đã lên kế hoạch dẫn chúng đi tham quan nơi này trước.
Lindebrugne là một thành phố du lịch. Dù có đi đâu trên phố cũng sẽ bắt gặp rất nhiều thứ đáng xem, đặc biệt là đồ ăn. Các học sinh nhìn ngó xung quanh và mua rất nhiều những món ăn trông có vẻ bắt mắt.
Aidan cũng vậy. Chỉ có Leo vẫn tiếp tục chìm trong thế giới riêng của bản thân. Aidan đang xếp hàng mua đồ trước một quán xiên nướng, lo lắng nhìn về phía Leo lủi thủi ở một mình phía xa. Tracy bên cạnh nói nhỏ.
"Chúng ta đừng làm ồn đến tên đó. Nếu chúng ta cố gắng tiếp cận sẽ chỉ khiến tên đó thêm cảnh giác thôi."
"Ồ, cũng đúng."
"Sẽ có cơ hội thôi. Đừng quá lo lắng."
Iona đang lặng lẽ nhai đồ ăn vặt nhưng đôi mắt cô ấy vẫn luôn nhìn về phía Leo, cô ấy cũng rất lo lắng cho cậu bạn kia.
Đúng lúc này, có một vị khách cũng xếp hàng mua đồ.
"Ông chủ, cho hai xiên nướng."
"Vâng. Vui lòng đợi một chút."
Đó là một giọng nữ sôi nổi, Aidan cảm thấy giọng nói này có phần quen thuộc. Cậu bất giác quay đầu lại và tình cờ chạm mắt với vị khách kia cũng đang nhìn về hướng này. Mái tóc đen dài bù xù được buộc đuôi ngựa. Biểu cảm và nụ cười đó Aidan không thể nào quên được.
"Sư phụ?"
"Aidan?"
* * *
Royna Pavlini tuy là một Lexorer nhưng người này khá hướng nội và nhút nhát.
'Tại sao mình lại ở đây chứ?'
Khi liếc nhìn về phía sau, cô ta thấy rất nhiều học sinh đang tụ tập và chăm chú quan sát mình. Nội việc cảm nhận được những ánh mắt đó thôi cũng khiến Royna Pavlini khó thở, mồ hôi lạnh toát ra trên lưng.
Mỗi lần như vậy, Royna Pavlini đều sẽ tự kiểm điểm lại bản thân tại sao lại nhận làm người cố vấn cho Theon. Hiệp hội trường học buộc phải chọn ra một người có khả năng gây ấn tượng với Theon và Royna Pavlini là người có năng lực nhất hiện tại. Royna Pavlini không giỏi giao tiếp nên rất ít khi từ chối việc gì đó từ người khác. Cuối cùng, khi cô ta tỉnh táo lại thì mọi chuyện đã được phê duyệt.
Sau khi tự trấn an bản thân, Royna Pavlini dè dặt mở miệng.
"M-Mọi người, hãy đi theo tôi!"
Thậm chí Royna Pavlini còn nói lắp khiến hình tượng của cô ta trông không quá đáng tin. Tuy nhiên, vì Royna Pavlini là một Lexorer nên những học sinh vẫn nghe theo, lặng lẽ làm theo chỉ dẫn của Royna Pavlini.
Trong số những học sinh do Royna Pavlini phụ trách có Rene, Erendir, Flora và Cheryl. Nơi Royna Pavlini dẫn các học sinh đến là một bảo tàng khổng lồ.
Cung điện Pha Lê.
Đây là một nơi triển lãm nổi tiếng khắp đại lục, trưng bày tất cả các loại phát minh ma thuật, đồ tạo tác và máy móc chạy bằng hơi nước.
Cung điện Pha Lê, đúng như tên gọi của nó, nơi đây được xây dựng hoàn toàn bằng pha lê, luôn tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời. Nội thất bên trong được chế tác nhằm tạo ra cảm giác ấm áp như mùa xuân quanh năm, thậm chí bên trong còn có một công viên nhân tạo. Cung điện Pha Lê đóng một vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy thủ đô Lindebrugne trở thành một thành phố du lịch nổi tiếng.
"Đây là Cung điện Pha Lê, nơi các bạn có thể chiêm ngưỡng lại dòng chảy lịch sử của ma pháp."
Royna Pavlini nói với giọng đầy tự hào. Cô ta nghĩ các học sinh đều sẽ thích nơi này.
"Địa điểm này hầu như luôn luôn có du khách đến tham quan mỗi ngày. Đặc biệt, cứ mỗi dịp Cung điện Pha Lê tổ chức triển lãm đều sẽ thu hút rất nhiều người, có lúc con số có thể lên đến ba mươi triệu du khách."
Đúng như Royna Pavlini đã nói, dù hôm nay là ngày thường nhưng cung điện vẫn rất đông khách du lịch. Có hàng trăm người đang xếp hàng ở lối vào.
"Đông quá!"
"Chúng ta có thể vào trong sao?"
"Mọi người không cần lo lắng. Tôi đã liên hệ và đặt chỗ trước cho chúng ta rồi!"
Royna Pavlini dẫn học sinh đến lối vào. Nhân viên phòng vé bảo vệ nhận ra Royna Pavlini liền ngay lập tức cho họ đi qua.
"... ... ."
"Bên trong đẹp quá!"
Ngay từ bên ngoài, Cung điện Pha Lê đã rất quyến rũ nhờ kích thước khổng lồ và vẻ đẹp xa hoa của nó, nhưng bên trong còn ấn tượng hơn. Trang trí và bày biện bên trong vô cùng hợp lý, tận dụng tối đa hiệu ứng ánh sáng. Không khí ấm áp thấm vào da thịt của mọi người, thậm chí ai nấy còn ngửi thấy mùi hoa ngọt ngào còn vương vấn trong không trung khắp bên trong bảo tàng.
Như thể bọn họ đã bước vào một thế giới trong mơ được tạo nên từ đủ loại phép thuật vậy. Có một đài phun nước ở trung tâm và một cây đại thụ cao lớn. Điều đáng ngạc nhiên là tất cả những thứ này mới chỉ là một phần nhỏ của Cung điện Pha Lê.
"Nơi chúng ta đang ở là phòng triển lãm trung tâm của Cung điện Pha Lê."
Royna Pavlini đảm nhận vai trò hướng dẫn viên và tận tình giải thích về mọi thứ của Cung điện Pha Lê cho các học sinh.
"Khi đi vào sâu hơn, không gian sẽ được chia tách thành nhiều khu vực. Bên đó là con đường kỹ thuật được xây dựng bằng golem, kỹ thuật cơ khí và động cơ hơi nước."
Theo hướng chỉ tay của Royna Pavlini, mọi người có thể loáng thoáng thấy được hơi nước trắng tinh và kim loại màu đồng thau phía sau đám đông.
"Nơi đây cũng có tạo ra một công viên nhân tạo mô phỏng môi trường sinh thái của một khu rừng tự nhiên. Bên trong có rất nhiều loài động vật sinh sống, đôi khi các bạn còn có thể nhìn thấy cả tinh linh. Tôi khuyên các học sinh đang theo học chuyên ngành triệu hồi nên ghé qua ít nhất một lần."
Nghe thế, các học sinh ai nấy đều nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh vật bên trong.
Royna Pavlini mỉm cười.
"Được rồi, bây giờ là thời gian tự do, mọi người có thể đi tham quan xung quanh. Nếu có ai có bất kỳ câu hỏi nào, tôi có thể giải đáp cho các bạn!"
Các học sinh sau đó liền tản ra xung quanh, bọn họ không thể chờ đợi được nữa mà muốn tự mình đi thăm thú khắp Cung điện Pha Lê.
Trong khi Rene đang băn khoăn không biết nên bắt đầu từ đâu thì đột nhiên một suy nghĩ loé lên trong đầu cô bé, Rene lập tức lại gần Royna Pavlini.
"Thưa cố vấn... ... ."
"Có chuyện gì vậy?"
Royna Pavlini hơi nao núng khi thấy một học sinh tự dưng lại đến gần mình.
Rene hơi xấu hổ nhưng cuối cùng cô bé cũng lấy hết dũng cảm lên tiếng.
"Thưa cố vấn, có phải tất cả các loại phép thuật đều được triển lãm ở đây không ạ?"
"Phép thuật sao? Tôi cũng không đảm bảo chuyện đó. Tất cả những phép thuật ở đây phần lớn được quyên góp từ những tổ chức lớn trên khắp đại lục."
"Vậy thì em có thể tìm thấy phép thuật liên quan đến ma pháp phi thuộc tính ở đây không?"
"Ma pháp phi thuộc tính?"
Đôi mắt của Royna Pavlini ánh lên sự kinh ngạc khi nghe thấy từ này.
* * *
Trong khi các học sinh đi khám phá các nơi trong thủ đô, Freuden Ulburg cũng theo chân cố vấn của mình. Cậu ta là học sinh năm hai nên vẫn phải tham gia chuyến đi thực tế của học viện. Mặc dù không quá hào hứng hay vui vẻ như những học sinh khác nhưng Freuden Ulburg cũng dự định sẽ tận hưởng chút thời gian rảnh rỗi này.
Cậu ta đã nghĩ như vậy, cho đến khi Freuden Ulburg nhìn thấy người cố vấn xuất hiện trước mặt.
"Uraaaaa!"
"Thêm ba cân nữa!"
"Hwaaap!"
"Nhanh lên và nhấc nó lên! Đừng để người khác gánh vác thay bạn! Làm hết sức mình đi!"
"Áaaaa!"
Những tiếng reo hò dữ dội và những tiếng hét vang lên khắp mọi nơi. Không gian chứa đầy hormone và cơ bắp nam giới này là một phòng tập thể hình khổng lồ nổi tiếng ở thủ đô.
Freuden cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Tại sao cậu ta lại có mặt ở đây?
Ánh mắt của Freuden tự nhiên chuyển sang người cố vấn của mình. Garon, một Lexorer và là thành viên của Hiệp hội trường học.
"Hahaha! Những đứa trẻ này, bình thường các bạn chỉ ngồi đọc sách hay nghiên cứu nên thân thể yếu đuối lắm. Nghe tôi nói này! Điều quan trọng đối với một pháp sư là sức mạnh thể chất. Các bạn cần rèn luyện nhiều hơn!"
Garon vừa nói vừa túm lấy một học sinh và bắt cậu ta làm một số bài tập thể dục. Gương mặt quen thuộc đổ mồ hôi đầm đìa và nâng tạ bên cạnh Garon chính là bạn thân của Freuden, Henry Presto. Henry, nam sinh luôn nhận được nhiều sự chú ý của các nữ sinh nhờ nụ cười dễ gần và vẻ ngoài điển trai, lúc này đang đau khổ nâng tạ với khuôn mặt méo mó.
"Hộc. Hộc. Em không thể nâng nổi nữa."
"Cái gì? Bạn không thể nâng nổi thứ này trong mười lăm phút sao?"
Garon liếc nhìn quanh những học sinh đang cứng đờ bên dưới.
"Hôm nay, tôi sẽ huấn luyện thể chất cho các bạn!"
"Ờ, bạn học sinh đằng kia... ... ."
Freuden cảm thấy có chút nguy hiểm, cậu ta đang định mở miệng. Thật không may, hành động của Freuden đã thu hút sự chú ý của Garon.