Sân tập của Theon là một địa điểm công cộng ai cũng có thể sử dụng. Nơi này rất rộng, có tới ba sân tập nên các học viên có thể tự do thực hành ma pháp của mình ở bất cứ đâu. Đặc biệt, những học sinh năm nhất tò mò về cơ sở vật chất uy tín của Theon là những người sử dụng sân tập nhiều nhất vào đầu học kỳ. Kết quả là tự nhiên chỉ có học sinh năm nhất bị t·ai n·ạn nhẹ.
Những đứa trẻ bước vào trường, đi đâu cũng nghe nói chúng là thiên tài. Những học sinh năm nhất chưa trải qua sự cạnh tranh thực sự có lòng tự trọng mạnh mẽ vì chúng tin rằng mình là người giỏi nhất.
Khi chúng dần dần tiến bộ qua các lớp học, chắc chắn sẽ có xung đột và đó là nơi xảy ra thường xuyên nhất tại Sân tập số 1. Giống như bây giờ.
"Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa."
"Đây là nơi mà mọi người có thể tự do sử dụng. Tôi không có lý do gì phải đi."
Rene cau mày khi thấy ba học sinh đang nhìn mình với vẻ khinh bỉ. Cô bé có mái tóc hoa râm, điều hiếm thấy ngay cả ở Đế quốc. Cô ấy đã đến Sân tập số 1 vì tò mò và hiện tại bị vướng vào một vụ rắc rối. Lý do chẳng có gì to tát. Ba học sinh kia muốn sử dụng nơi này, vì vậy họ bảo Rene đi nơi khác.
Cô bé không muốn rời đi vì hiện tại không có nhiều học sinh sử dụng sân tập, nơi đây vẫn còn nhiều không gian trống nhưng không hiểu sao ba học viên đối diện chỉ chăm chăm muốn chiếm lấy khu vực Rene đang đứng.
Tất cả bọn họ đều là con cái của những gia đình quý tộc và trong số đó có một học sinh năm nhất tên là Dunema Rommli, cô là con gái của Bá tước Rommli, chính cô bé là người đã bảo Rene rời đi.
"Nếu cảm thấy không thoải mái, tại sao các người không rời đi?"
"Sao ngươi dám nói chuyện như vậy với ta hả, tên thường dân láo xược?"
"Theon không phân chia giai cấp theo địa vị hay huyết thống. Cậu thậm chí không biết về điều đó khi bước vào đây à?"
"Ta đoán đó là những gì các ngươi muốn tin."
"Đúng vậy, Dunema. Đó là lý do tại sao những thường dân thấp kém không bao giờ khá lên được."
"Mọi người nói không nên đối tốt với những kẻ thấp hèn cũng không phải không có lý do."
Hai nam sinh thay nhau tán tỉnh Dunema bằng những lời chì chiết nữ sinh đối diện.
Rene cắn môi. Mấy người này thậm chí không thèm nghe những gì cô ấy nói vì cô ấy là một thường dân. Nếu tiếp tục tranh luận với họ cũng chỉ lãng phí thời giờ của bản thân. Rene quay lưng đi phớt lờ ba học viên kia, nhưng hành động đó hẳn đã chạm đúng vào lòng tự trọng của Dunema.
"Tên thường dân kia, sao ngươi dám phớt lờ những gì ta nói hả?"
Bá tước Rommli là một quý tộc điển hình, người yêu thích ý tưởng về những kẻ được chọn và chế giễu những người tầm thường. Dunema là con gái duy nhất của một bá tước như vậy nên cũng thừa hưởng sâu sắc những khuynh hướng của cha mình.
Dunema từ nhỏ đã luôn là tâm điểm của sự chú ý. Cô ta có rất nhiều tiền, gia cảnh hùng hậu. Nhưng tất cả những người đến với Theon đều là thiên tài và chuyện đó khiến cô ta rất khó thích nghi.
Ngay cả khi học cùng lớp với những người bình thường cũng khiến Dunema cảm thấy không tự nhiên, cô ta không muốn chấp nhận sự thật rằng có những học sinh thường dân thấp kém tài năng hơn mình. Quý tộc phải luôn đứng trên tất cả, vì cô ta là kẻ được chọn và thường dân chỉ là công cụ bỏ đi để khiến cô ta nổi bật.
Đối với Dunema, thường dân tên Rene là một kẻ khó chịu. Lần đầu tiên cô ta để ý đến Rene là khi đang ở trong lớp học. Màu tóc xám tro hiếm thấy xung quanh cũng thu hút sự chú ý, nhưng chính vẻ đẹp của Rene mới khiến Dunema bận tâm hơn bất cứ điều gì khác. Nữ sinh đó giống như một con búp bê được tạo ra bởi nữ thần sắc đẹp, một vẻ đẹp như thể không thuộc về thế giới này.
Lòng tự trọng của Dunema bị tổn thương và cô ta không thể tha thứ cho điều đó. Dunema cần một mục tiêu cho sự tức giận của mình, và mục tiêu không ai khác chính là Rene.
Đôi mắt của Rene nhìn về phía Dunema như muốn nói bọn họ thật đáng thương. Dunema nghiến răng và trừng mắt nhìn lại.
Một tên thường dân mà cũng dám cả gan phớt lờ cô ta?
Dunema trong cơn tức giận liền rút cây đũa phép của mình ra và niệm chú. Sự việc diễn ra bất ngờ đến nỗi ngay cả hai người đi cùng cô ta cũng không kịp phản ứng.
Rene cũng vậy. Cô bé không bao giờ tưởng tượng rằng nữ sinh đối diện sẽ làm như vậy.
Một câu thần chú nhanh chóng được hình thành và những hạt sét bắn tung tóe phi thẳng về phía trước. Lúc Rene cảm nhận được điều gì đó thì đã muộn, ma pháp đã đến ngay trước mặt cô bé, cô bé không có thời giờ để né tránh nữa.
'Ngu ngốc. Đã quá muộn rồi.'
Một nụ cười độc ác nở trên môi Dunema, cô ta không muốn g·iết người mà chỉ muốn hủy hoại khuôn mặt của Rene.
Vào khoảnh khắc khi ma pháp sắp sửa chạm vào gương mặt Rene, một tia sáng trắng xuyên qua không trung phá tan ma pháp của Dunema. Nhìn thấy phép thuật của bản thân b·ị đ·ánh tan ngay phút chót, mặt Dunema nhăn lại.
"Kẻ nào?"
Cô ta nhìn về hướng tia sáng phát ra và thấy một người đàn ông đang nhìn xuống từ khán đài.
"Trò đang làm cái gì?"
Khoảnh khắc giọng nói pha lẫn sự tức giận tinh tế đó lọt vào tai Dunema, làn da của cô ta tái nhợt đi. Dunema biết người đàn ông đó là ai.
"Giáo sư Rudger?"
Ánh mắt của Rudger liếc nhìn ba người Dunema, Rene và những học sinh chỉ quan sát xung quanh nhưng không ngăn cản cuộc t·ấn c·ông ban nãy.
"Có vẻ như trò không coi trọng nội quy của Theon."
Tự ý phát động một cuộc t·ấn c·ông bất ngờ vào một đối thủ không sẵn sàng chiến đấu chắc chắn là một tội lớn. Thậm chí hành động này còn bị giáo sư tận mắt chứng kiến.
"Ý giáo sư là gì?!"
Dunema, vốn đã rất tức giận, lập tức lên tiếng cãi lại.
"Điều này là để bảo vệ uy quyền của chúng ta với tư cách là quý tộc...!"
"Uy quyền? Cho ai?"
"Đó là bởi vì thường dân này......"
"Ở Theon, tất cả học sinh đều bình đẳng như nhau. Học tập, giảng dạy và trình độ chỉ được đánh giá bằng tài năng và niềm đam mê của học sinh bất kể người đó có địa vị cao quý đến đâu."
Dunema cắn môi, Rudger lắc đầu trước hành động hoàn toàn không ăn năn này. Hắn biết ngay những học sinh năm nhất này sẽ gây ra phiền phức cho mình. Bản thân chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ vẫn chưa hiểu biết nhiều về thế giới xung quanh. Lối suy nghĩ hạn hẹp của chúng khiến chúng dễ dàng bị xúc động làm ra những hành động thiếu suy nghĩ. Giống như Dunema Rommli trước mặt hắn lúc này. Nhưng không biết không phải là không có tội.
"Mới khai giảng không bao lâu mà trò đã gây ra chuyện lớn như vậy, ta không thể không kỷ luật trò. Mau đi theo ta ngay bây giờ."
Rudger nói xong liền quay lưng định rời đi. Hắn tính sẽ để học sinh này chịu vài h·ình p·hạt nhỏ rồi tha cho cô bé.
Nhưng, lúc Rudger quay lưng lại, một tiếng hét chợt vang lên.
"Chỉ là một tên quý tộc thất thế mà dám......"
Câu nói không hoàn chỉnh bởi vì hai nam sinh bên cạnh đã nhanh tay bịt miệng Dunema Rommli lại. Sau câu nói của Dunema Rommli, sân tập vốn yên ắng lại càng trở nên tĩnh lặng hơn.
"Du....Dunema?"
Hai nam sinh đổ mồ hôi đầm đìa. Hành vi này không phải là những gì họ muốn nhìn thấy. Ngay cả Rudger Chelici, người chuẩn bị rời đi, cũng dừng bước. Khuôn mặt của những học sinh xung quanh trở nên tái nhợt.
Dunema muộn màng nhận ra những gì vừa nói nhưng cô ta không thể rút lại những lời đã thốt ra.
"Trò vừa nói gì?"
Giọng nói nghiêm nghị của Rudger hướng về phía Dunema. Không dừng lại ở đó, cơ thể hắn chậm rãi lơ lửng trong không trung. Đạp bước trên không trung, Rudger từ từ rời khỏi khán giả, đáp xuống mặt đất và từ từ đi về phía đối phương.
"Thình thịch. thịch."
Với mỗi bước đi của Rudger, Dunema cảm thấy như thể thế giới đang sụp đổ. Cô ta không cảm nhận được điều này khi giáo sư Rudger ở trên khán đài, nhưng khi ở gần, áp lực mà người này tỏa ra thật ngoài sức tưởng tượng.
Vẻ ngoài của Rudger lúc này đối với Dunema giống như một hung thần, Dunema cảm thấy rằng vị giáo sư này có thể dễ dàng nghiền nát cô ta chỉ bằng một ngón tay.
"A....a.."
Dunema sợ hãi đến mức không nói thêm được từ nào nữa.
"Trò nói ta là quý tộc thất thế sao?"
"E-Em......"
"Giáo sư Rudger!"
Từ bên ngoài, giáo sư Selina vội vàng chạy tới kêu Rudger dừng lại. Cô ấy cũng vừa mới đến sau khi nghe tin. Nhưng ngay khi đến nơi, tất cả những gì cô thấy chỉ là bóng dáng Rudger đang chăm chú nhìn một nữ sinh đang run rẩy.
Những suy nghĩ lo lắng chạy qua tâm trí Selina, cô ấy vội vàng cố gắng ngăn Rudger lại nhưng ngay lúc đó Rudger liền mở miệng.
"Trò không sai."
"Cái gì?"
Dunema nghĩ giáo sư sẽ tức giận hoặc sẽ trừng phạt cô ta ngay lập tức.
"Rõ ràng, ta là một quý tộc thất thế nhưng đây là Theon và ta là giáo sư của Theon. Dunema, những gì trò nói rõ ràng là hành động thách thức uy quyền của giáo sư."
Rudger nói bằng một giọng vô cùng nghiêm khắc.
"Vì đây là lần vi phạm đầu tiên, ta sẽ bỏ qua cho hành vi vô lễ đó."
"A......"
Các học sinh khác nghe những lời này liền ngây người nhìn Rudger.
"Tất nhiên, những gì trò đã làm với bạn học sẽ bị trừng phạt thích đáng. Ta hy vọng điều đó sẽ khiến trò trưởng thành hơn."
Dunema cảm thấy thế giới sụp đổ trước những lời nói kỷ luật của giáo sư, nhưng cô ta không dám lên tiếng phản đối.
Sau đó, Rudger lên tiếng.
"Em là Rene?"
"Dạ, vâng!"
Rene hoàn hồn liền đáp lại.
"Trò có b·ị t·hương không?"
"Dạ?"
"Trò có b·ị t·hương không?" Rudger hỏi lại.
"Dạ không, em không sao ạ."
"Vậy thì tốt."
Rudger lập tức quay đầu nhìn giáo sư Selina.
"Cô Selina. Việc còn lại nhờ cô."
"À vâng!"
Rudger sau đó liền rời khỏi sân tập. Không ai dám cử động hay hó hé gì, cho đến khi hắn biến mất trong bóng tối của hành lang phía xa.