Giáo Sư Gián Điệp

Chương 111: Cơn mưa bất chợt (1)



Trở lại nơi tụ tập, Alex ngay lập tức thay cho mình bộ quần áo nhẹ nhàng thường ngày.

"Haizz, tôi vẫn thấy bộ đồ này hợp với tôi nhất."

"Cài cúc áo đàng hoàng chút đi."

Bất chấp những lời nhận xét của Rudger, Alex vẫn nằm ườn trên ghế sofa giả bộ không nghe rõ.

Rudger định nói điều gì đó. Hắn biết Alex hành xử như vậy bởi vì tâm trạng của cậu ta khá mệt mỏi.

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra và các thành viên khác lần lượt vào trong.

Belaruna là người duy nhất không có mặt, cô ấy đang bận phân tích loại thuốc mà Rudger đưa cho.

"Mọi người đã tập trung đủ. Vậy chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp."

Rudger liếc nhìn Alex.

"Được rồi."

Alex lắc đầu và giải thích những gì đã thấy ở Nhà đấu giá.

Việc Alex đã hoàn toàn quen thuộc với cấu trúc của phòng chứa đồ dưới lòng đất khiến các thành viên khác đều rất ngạc nhiên.

"Đó là tất cả những gì tôi thu thập được."

"Hừm. Nó có cấu trúc như vậy sao?"

Hans vuốt cằm hỏi Alex.

"Cậu nói rằng bọn họ có thể giá·m s·át các phòng chứa thông qua sáu màn hình?"

"Phải."

"Tất cả các phòng đều có cấu trúc giống nhau?"

"Cả ba về cơ bản đều như nhau. Tuy nhiên tiêu chuẩn về giá trị vật dụng cất chứa ở ba nơi là khác nhau."

Rudger nói.

"Violetta. Cô có biết chuyên gia nào về kiến ​​trúc hoặc thiết kế nội thất không?"

"Tôi có thể hỏi mấy người Old Kids."

"Sheridan. Mấy món đồ tôi nhờ cô chế tạo sao rồi?"

"Sắp xong rồi. Muộn nhất là ba ngày nữa."

"Tôi mong có thể làm xong càng sớm càng tốt."

"Tôi cũng mong thế."

Sheridan mím môi và càu nhàu.

Sheridan đang bận chế tạo thiết bị liên lạc, thiết b·ị b·ắn súng bắt chước các công cụ tạo tác và các vật dụng khác.

Cô ấy có lẽ là người bận rộn nhất lúc này.

"Cuộc đấu giá sẽ được tổ chức trong ba ngày. Lần này nó được tổ chức đặc biệt hoành tráng nên thời gian kéo dài hơn. Mỗi ngày các vật phẩm được đấu giá sẽ khác nhau."

"Tôi đã kiểm tra danh sách, mục tiêu của chúng ta là phòng chứa số ba. Nó sẽ được đấu giá vào ngày thứ ba."

"Chúng ta sẽ hành động vào ngày thứ hai."

"Thủ lĩnh, tại sao lại chọn ngày thứ hai?"

"Bởi vì ngày đầu tiên và cuối cùng sẽ siết chặt an ninh cao nhất. Họ cũng phải tỉnh táo để chuẩn bị cho mọi tình huống bất trắc. Ít nhất nếu vượt qua ngày đầu tiên một cách an toàn, thì ngày hôm sau bọn họ sẽ hơi bất cẩn một chút, đó là thời điểm tốt nhất."

"Hợp lý đấy."

"Như vậy sẽ ổn chứ?"

Violetta là người mở miệng.

"Tôi nghe nói đã có người của Cơ quan An ninh đến."

"Chỉ là một hiệp sĩ bình thường thôi. Không cần quá lo lắng về người đó."

Alex trả lời, nhưng Violetta khẽ khịt mũi.

"Làm sao anh có thể chắc chắn rằng chỉ có một người? Nghe qua câu chuyện của anh thì có vẻ như anh quen với một người thuộc Cơ quan An ninh, điều này sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta chứ?"

"... ... ."

Hans và Sheridan cũng gật đầu đồng ý với lời nói của Violetta.

Vai diễn của Alex là một đóng giả thành một lãnh chúa giàu có, nhưng nếu có ai đó biết quá khứ của anh ta, mọi thứ sẽ trở nên rắc rối.

"Tôi khá ngạc nhiên khi anh lại có thể quen biết với người của bên đó đấy? Quan hệ của hai người là gì vậy?"

"Quan hệ gì? Chúng tôi thì có thể có quan hệ gì chứ?"

"Họ từng là người yêu của nhau."

Rudger là người trả lời thay.

Alex nhìn chằm chằm vào Rudger với vẻ mặt cứng ngắc.



"... ... thủ lĩnh."

"Việc đấy sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi. Cậu đừng quên, Pantos cũng ở đó."

"...........Tôi hiểu."

Alex không khỏi thở dài một tiếng, giơ hai tay đầu hàng.

"Chúng tôi đã quen nhau trước đó. Nhưng cũng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi."

Giọng Alex khi nói câu đó bình tĩnh đến mức không tìm thấy sự cợt nhả thường ngày.

"Dù vậy, tôi vẫn tự tin rằng có thể làm tốt phần việc của mình. Vì vậy, đừng lo lắng."

"... ... Chà, chỉ cần nhìn vào thông tin anh mang đến ngày hôm nay đã đủ chứng minh năng lực của anh rồi. Không ai sẽ nghi ngờ anh cả."

Violetta không hỏi Alex thêm nữa.

Vào lúc đó, Arfa giơ tay và đặt câu hỏi.

"Vậy thì, chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch như cũ?"

"Đúng thế. Có một biến số là người của Cơ quan An ninh, nhưng nhân số chỉ có một, chúng ta vẫn có thể đối phó được."

"Không có vấn đề gì khác chứ?"

"Chỉ cần không có thêm phiền phức mới xuất hiện thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Rudger đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những đám mây đen đang tụ lại trên bầu trời, ngay cả trong ánh sáng ban ngày, một cái bóng nhẹ vẫn phủ xuống thành phố.

Hình như trời sắp mưa to.

Một đám mây đen từ phía bắc sao?

'Dấu hiệu đáng lo ngại.'

"Miễn là không có người làm phiền........."

* * *

Nhà ga xe lửa Leathervelk.

Mây đen dày đặc dần, người dân linh cảm rằng sắp có mưa lớn nên vội vàng di chuyển.

Lối vào nhà ga, nơi thường đông đúc hiện giờ vô cùng yên tĩnh.

Ngay lúc đó, những bước chân vui vẻ vang lên trái ngược với khung cảnh hoang vắng hiện tại.

"Cuối cùng chúng ta cũng đến nơi!"

Đuôi áo xanh nhạt như giọt nước trong vắt đung đưa theo bước chân.

Một chiếc áo khoác ngắn màu be được tinh chỉnh để dễ di chuyển, người phụ nữ ngoái nhìn lại với một nụ cười tinh nghịch.

"Trợ lý của tôi. Trời sắp mưa rồi. Nếu em còn hành động chậm chạp như vậy, chúng ta sẽ sớm bị ướt như chuột lột mất?"

"Này đợi đã! Casey!!!!"

"Đừng có tự đi trước một mình nhanh như thế! Tôi có rất nhiều hành lý phải xách theo đấy!"

Người phản đối như vậy là một cô gái có thân hình nhỏ hơn người tên là Casey.

Đó là một cô gái tóc ngắn màu vàng ở độ tuổi trông giống như một thiếu niên nhưng cũng có nét của một người trưởng thành.

Cô ấy có hình dáng hoàn hảo như một con búp bê, nhưng lại đang phải cõng một vật nặng có thể trọng gấp ba lần kích thước của mình trên lưng.

"Chúng ta có thể không đến muộn nếu chị chịu giúp tôi một tay!"

"Ây da. Không phải là tự nhiên mà tôi để một người có khả năng tốt hơn mình khuân vác những thứ này? Em khoẻ hơn tôi mà, đúng không? Đó là sự phân phối công việc hiệu quả."

"Ngụy biện! Chúng ta đang đi du lịch, đóng gói nhiều hành lý như vậy để làm gì? Thậm chí hầu hết chúng đều là thứ vô dụng nữa chứ!"

"Chúng không hề vô dụng. Chúng là công cụ giải tỏa nguồn cảm hứng của tôi đó."

Đúng lúc đó, một phần của chiếc túi mà cô gái tóc vàng đang cầm bị bung sang một bên và những thứ bên trong đổ ra đất.

Đó là rất nhiều giấy tờ, tài liệu, các bài báo khác nhau.

"Trời đất ơi! Có ai lại mang theo tài liệu của những vụ án từ năm năm trước không?"

"Tất cả chúng đều quan trọng hết á, Betty. Mà em không định nhanh lên sao?"

Cô gái tên Betty méo mặt.

"Tại sao?"

"Trời sắp mưa rồi."

Trời sắp mưa?

Điều đó chắc chắn không tốt. Bởi vì Betty không thích ở trong mưa.



"Khi nào sẽ mưa vậy?"

"Hừm. Trời tối tăm, gió thổi nhè nhẹ, ẩm thấp như thế này. ... ?"

"Năm phút? Vẫn chưa muộn đâu!"

"Bốn, ba, hai, một."

Ngay sau khi tiếng đếm của cô ấy kết thúc.

Tách.

Một hạt mưa từ trên trời rơi xuống đỉnh đầu Betty.

"Ah... ... ?"

Nước da của Betty trở nên nhợt nhạt.

Ánh mắt cô hướng lên bầu trời. Từng hạt mưa rơi xuyên qua kẽ hở của mây đen.

"Casey!!!!!!!!! Trời đang mưa! Trời đang mưa!"

"Tôi biết."

"Đừng có đứng đó nữa, hiện tại chúng ta phải tránh đi! Trời ơi! Giấy tờ rơi xuống hết rồi, chúng sẽ ướt hết mất thôi!"

Thấy Betty la hét, Casey mở chiếc ô màu đen đã chuẩn bị trước ra.

"Chị mang theo ô khi nào vậy? Còn tôi thì sao?"

"Tôi chỉ mang của tôi thôi."

"Hả?"

Nhìn Betty trở nên trầm tư cùng tuyệt vọng, Casey nhe răng cười.

"Hì hì. Đùa đấy."

Khoảnh khắc nói điều đó, ma pháp của Casey loé lên.

Những hạt mưa từ trên trời rơi xuống giống như bị một bức màn vô hình chặn lại.

Ngay cả những tờ giấy rơi vãi trên mặt đất cũng không bị ướt.

Betty đang rơm rớm nước mắt, quay sang lườm Casey.

"Thật là! Nếu chị định làm vậy thì sao không làm ngay từ đầu đi!"

Bất chấp sự khó chịu của Betty, Casey chỉ cười vì bản thân đã tạo cho người đồng nghiệp một bất ngờ nho nhỏ.

Nếu có người thứ ba nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là một người có trình độ hiểu biết nhất định về ma pháp, họ sẽ rất kinh ngạc.

Casey không sử dụng phép thuật để tạo ra nước, mà cô ấy đang sử dụng phép thuật để can thiệp vào những hạt mưa từ trên trời rơi xuống.

Chỉ có những pháp sư sở hữu khả năng điều khiển nguyên tố đến mức cực hạn mới có thể làm được như vậy.

Một người có thể can thiệp vào Thuỷ nguyên tố tồn tại trong tự nhiên.

Tên cô ấy là Casey Selmore.

Người nắm giữ danh hiệu Lục Bích Thuỷ, một trong những danh hiệu mà chỉ một số ít pháp sư mới có được.

Mặc dù là một pháp sư, nhưng Casey cũng là một nhà thám hiểm lập dị lang thang khắp thế giới, đồng thời cô cũng là cháu gái của Serocion Selmore, một thám tử rất nổi tiếng.

Và cuối cùng.

Cô cũng được đồn là thám tử tư thiên tài đã đánh bại 'Giáo sư James Moriarty' khét tiếng ở Vương quốc Delica.

Và giờ cô ấy đến Leathervelk.

"Casey. Chúng ta đến Leathervelk để làm gì?"

Betty đang kinh ngạc nhìn những hạt mưa rơi dần xa mình, đột nhiên không kìm được tò mò hỏi.

Betty đang nhặt lại những tài liệu mà cô ấy đã làm rơi trên mặt đất.

"Tôi nghe nói có vài sự cố ở đây."

"Đó là gì?"

"Nghe đồn dạo này ở Leathervelk xảy ra khá nhiều chuyện. Điển hình là cuộc t·ấn c·ông của người sói."

"Thi thoảng xuất hiện cryptids cũng đâu phải chuyện lạ gì?"

"Chúng không phải cryptids bình thường."

"Ý chị là gì?"

Thay vì trả lời câu hỏi, Casey lại nói.

"Tôi cảm nhận được ... Dấu vết cuối cùng đang hướng về phía này."

"Dấu vết gì cơ?"

"James Moriarty."

Betty hỏi lại xem cô ấy có đang nghe nhầm không.



"Ai cơ?"

"James Moriarty."

"Không phải hắn đ·ã c·hết khi đấu với chị rồi sao?"

"Em vẫn tin cái tin đồn nhảm nhí đó à?"

"Có phải tin đồn hai người đánh nhau bên thác nước gần vách đá và cùng rơi xuống không?"

"À, cái đó thì đúng."

"... ...Rồi chị muốn nói gì?"

"Sự khác biệt duy nhất so với những gì em đã biết là kẻ đó vẫn chưa c·hết."

"Mọi người đều nói rằng không tìm t·hấy x·ác c·hết của người rơi xuống vách đá. Chị có chắc là người đó vẫn sống không?"

"Chỉ là trực giác của tôi thôi."

Betty cau mày.

"Lại là trực giác? Sao chị không suy luận logic lần này đi?"

"Có thể do tôi đã bị ảnh hưởng đôi chút từ một người bạn."

"Bạn sao?"

"Ừ. Một người khá là khó gặp trong hoàn cảnh bình thường. Dù sao thì tôi cũng có bằng chứng cho thấy rằng kẻ đó vẫn còn sống."

Casey chỉ ngón tay mảnh khảnh của mình vào chiếc hộp Betty cất tài liệu.

"Những bài báo đó đấy."

Betty mím môi.

"Thật sao?"

"Cách đây năm năm....."

"... ... ?"

"Có một sự cố xảy ra ở Vương quốc Durman, số lượng cryptids nhân lên một cách bất thường và t·ấn c·ông người dân. Sự kiện đó về sau được mọi người gọi là 'Đêm Đẫm Máu'."

"Ah. Tôi cũng nghe thấy vụ đó. Hình như có một con quái vật thủ lĩnh cầm đầu vụ t·ấn c·ông đó."

"Con quái đó là Jevaudan. Một cơn ác mộng với hoàng tộc Durman thời điểm đó."

"Đúng thế."

"Có một thợ săn đã đánh bại nó."

"Tôi biết. Là Abraham Van Helsing, thợ săn vĩ đại nhất. Anh ấy nổi tiếng mà, đúng không?"

"Ừ. Nhưng anh ta đã đột nhiên biến mất."

"Tại sao vậy?"

Casey nói sang chuyện khác thay vì trả lời.

"Bốn năm trước, tại Vương quốc Patali tiếp giáp với Đế quốc. Đó là một đất nước điêu tàn đến mức giới quý tộc bóc lột nhân dân để làm giàu cho bản thân và nền tài chính quốc gia trở nên khó khăn. Một tên trộm đã xuất hiện ở đó. Một tên trộm bóng ma, mọi người gọi hắn ta là Arsene Lupin. Hắn ta đã ă·n c·ắp rất nhiều thứ, và sau khoảng một năm hoạt động, kẻ này đột nhiên biến mất."

"Casey? Chị đang nói về cái gì vậy?"

"Ba năm trước. Một âm mưu khổng lồ trong t·hế g·iới n·gầm của Vương quốc Delica. Một người đàn ông đã cố gắng hợp nhất tất cả các tổ chức trong t·hế g·iới n·gầm, nắm quyền kiểm soát ngành công nghiệp quân sự, tiến hành c·hiến t·ranh và vơ vét tài sản khổng lồ. James Moriarty khét tiếng đó. Và tên đó, đột nhiên, cũng biến mất."

"... ... ."

Betty chú ý đến những gì Casey sắp nói.

"Chị muốn nói rằng tất cả họ là cùng một người?"

"Theo suy đoán của tôi thì là vậy."

"Nghe thật khó tin!"

"Tôi cũng hy vọng thế, nhưng gần đây tôi đã nghe được một tin tức thú vị khác. Em có nghe về cuộc n·ội c·hiến ở Vương quốc phía Bắc Utah cách đây không lâu không?"

"À, tôi có biết. Cuối cùng chiến thắng thuộc về phe công chúa, đúng chứ?"

"Phải. Nhưng có một tin tức ít được biết đến. Có người đã lãnh đạo phe công chúa dẫn đến chiến thắng của họ."

"... ... Hả?"

"Tên người đó là Machiavelli. Sau khi c·hiến t·ranh kết thúc, người này cũng đột nhiên che giấu danh tính và biến mất. Giống như những trường hợp trước đó mà tôi đã đề cập."

Casey mỉm cười và nhìn chằm chằm vào phong cảnh của Leathervelk đang có sương mù bốc lên.

Những dòng người hối hả đi trong mưa.

Thứ duy nhất phản chiếu trên võng mạc của cô ấy là thành phố đang chìm trong trận mưa rào bất chợt này.

"Nơi cuối cùng kẻ đó đến rất có thể là Leathervelk."

Đôi mắt xanh của Casey dường như đang nhìn chằm chằm vào một thứ khác bên ngoài thành phố.

/*Machiavelli (03/05/1469 - 21/06/1527) là một nhà ngoại giao, nhà triết học và nhà văn thời Phục hưng người Ý, nổi tiếng với tác phẩm 'Quân vương' (Il Principe) được viết vào năm 1513. Ông thường được gọi là cha đẻ của triết học chính trị hiện đại hoặc khoa học chính trị. Thuật ngữ Machiavellian thường bao hàm sự lừa dối chính trị, sự lệch lạc và xảo trá. Mặc dù Machiavelli đã trở nên nổi tiếng nhất nhờ công trình nghiên cứu về các lãnh đạo, các học giả cũng chú ý đến những lời hô hào trong các tác phẩm triết học chính trị khác của ông. Trong khi ít được biết đến hơn 'Quân vương' Bài diễn văn về Livy (sáng tác 1517) thường được cho là đã mở đường cho chủ nghĩa cộng hòa hiện đại.*/
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.