Tiết trời trở lạnh hơn, người người đều cảm nhận được sự rét. Thi thoảng trên nền trời, từng bông tuyết lững thững rơi, báo hiệu hoàn toàn bước vào mùa đông.
Những ngày sau đó, Nhiếp Tần Duật mỗi đêm trở về đều tiến đến phòng bôi thuốc cho Giai Mễ, thậm chí còn chủ động ngủ lại phòng cô.
Giai Mễ không hiểu tâm tư của hắn, nhưng kỳ thực bất an mỗi lúc một dâng cao. Tần suất hắn trở về không những nhiều lại còn sớm, cô khó mà có thời gian thăm dò.
Hôm nay, Giai Mễ lớn mật hơn thường ngày, lôi ra chiếc điện thoại nhỏ giấu gọn trong túi. Hàng loạt tin nhắn hối thúc của lão già Giai Ung hiện lên.
Ồng ta đã không thể chịu đựng được.
Cô đang loay hoay, cửa phòng vang lên tiếng động. Lần này vẫn là kẻ hầu quen thuộc thường mang đồ ăn.
Ngay khi vừa giao đồ ăn xong, nữ hầu lập tức rời đi.
Kết quả nữ hầu chưa ra khỏi phòng, Giai Mễ vung tay, ly nước trên bàn đổ lênh láng, nước dây ra khắp sàn gỗ, mảnh thủy tinh vỡ vụn.
"Cô làm trò gì vậy?"
Nữ hầu lớn tiếng, cau mày quay lại nhìn cô, gương mặt méo mó biểu thị tức giận rõ ràng.
"Câm vô dụng thì thôi đi, còn muốn tạo việc làm cho tôi?"
Bình thường nữ hầu sẽ không đoái hoài đến Giai Mễ, trường hợp này vốn nên rời đi. Nhưng nữ hầu biết, hầu như sáng nào Nhiếp Tần Duật cũng rời khỏi từ phòng của Giai Mễ.
Bọn họ ít nhiều cũng biết, Giai Mễ đang được Nhiếp Tần Duật trọng dụng.
Nếu không dọn đống bừa bộn này, kẻ thiệt thòi chỉ có bọn họ.
Nữ hầu tâm trạng không mấy vui vẻ, hậm hực quay người lại dọn.
"Ông chủ không thiếu nhất là tình nhân, sớm muộn gì ông chủ cũng sớm vứt cô thôi. Đừng tự ảo tưởng bản thân mình quan trọng."
Giai Mễ không thể đáp lời, đối với lời sỉ vả chỉ im lặng.
Nữ hầu ngồi xổm, bắt đầu thu dọn.
Tròn khi thu dọn xong, trước mặt đã hiện một thoáng tối sầm. Cô ả nữ hầu cứ thế ngất đi.
Giai Mễ cầm trên tay một hộp nhỏ, ánh mắt thoáng hiện sự run rẩy, bàn tay không nhịn được mà làm rớt chiếc hộp bằng sắt xuống đất.
Chỉ vài phút tự an ủi bản thân, Giai Mễ lập tức đứng dậy.
Cô mềm lòng, kẻ thiệt chỉ có thể là cô.
Giai Mễ khó khăn kéo thân thể nữ hầu, đem nhốt gọn vào tủ góc phòng.
Bởi làm việc xấu, bản thân cô không tránh được sự hoảng loạn. Nốt lần này, mọi thứ sẽ kết thúc.
Giai Mễ dọn lại đống ly vụn vỡ trên sàn một cách sạch sẽ.
Cô không đoán được giờ giấc chính xác Nhiếp Tần Duật sẽ trở về, vì vậy chỉ mới hơn chín giờ đã lén lút xuống dưới tìm một ly sữa rót rồi trở lại lên phòng.
Ly sữa đặt trên bàn, gói thuốc cầm trên tay, nhanh chóng đổ vào ly.
Ngay khi đổ xong, bên ngoài vang lên tiếng cửa mở khiến Giai Mễ bàng hoàng. Cô hốt hoảng lập tức ném bừa gói thuốc xuống dưới đất, đôi chân dậm lên che đi.
Chưa kịp xoay đầu, cơ thể cường tráng đã áp sát ngay bên cạnh.
Nhiếp Tần Duật ôm cô, đôi môi vùi vào cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên, ánh mắt hắn ánh lên những tia thâm trầm nhìn người con gái mềm mại bên cạnh, hơi liếc mắt đã thấy ly sữa đặt trên bàn, những đốm thuốc nhỏ chưa kịp hòa tan vẫn còn đọng mờ nhạt trên thành ly....
Có lẽ bởi hắn vào rất nhanh, Giai Mễ chẳng kịp trở tay.
"Muốn mời tôi uống sữa sao?"
Giai Mễ cắn môi nhìn hắn khẽ gật đầu, bàn tay vươn lấy ly sữa, không kiềm được sự run rẩy mà đưa đến hắn.
"Em uống thử tôi xem..."
Một câu nói ý vị thâm sâu, lời nói hẳn vang lên, hơi thở bức ép lại dồn dập ngay bên cạnh.
Nhiếp Tần Duật như có như không cắn lên vành tai cô mà dây dưa.
"Không dám uống thử sữa, chẳng lẽ là bởi vì em lớn gan làm việc gì lén lút sau lưng tôi?"
Nghe hắn nói, Giai Mễ chột dạ, bước chân hơi run lùi dần ra phía sau.
Nhiếp Tần Duật trông vậy liên đem thân thể cô dán chặt vào thân thể hắn, bàn tay mơn trớn trên làn da mềm mại, thoải mái đến mức khiến hắn lưu luyển không nỡ buông tay.
Đôi môi hắn khẽ cắn lấy vành tai cô, rõ ràng Nhiếp Tần Duật biết được rằng ly sữa đó chứa thứ gì.
Bàn tay người đàn ông vươn đến chạm vào ly sữa, tách bàn tay của cô ra.
Giai Mễ cho rằng hắn muốn uống, kết quả vài giây sau đã thấy Nhiếp Tần Duật đưa ly sữa đến trước môi mình.
"Há miệng!"
Nhiếp Tần Duật lên tiếng, giọng nói ngữ điệu ra lệnh khiến Giai Mễ rùng mình.
Cô không thể từ chối, bằng không hắn sẽ nghi ngờ.
Giai Mễ há miệng, Nhiếp Tần Duật đưa đến môi cô, chẩm chầm đồ vô, lực tay không nhẹ nhàng khiến cô sặc sụa, sữa rơi trên cần cổ thanh mảnh, một giọt chảy xuống, đôi môi như thể bị tô điểm trở nên hồng hào.
Nhiếp Tần Duật chỉ đơn giản nhìn, đến bản thân hắn cũng cảm thấy cả người như khô nóng, ánh mắt nóng rực nhìn cái miệng nhỏ, đầu lưỡi chúm chím đỏ hồng khẽ hé mà ho nhẹ.
"Tốt lắm, ít nhất phải có qua có lại.
Giai Mễ không tài nào hiểu được ý nghĩa câu nói của hắn.