“Đừng sợ hãi, tôi không bắt ép, đều là em tự nguyện.”
Nhiếp Tần Duật an ủi một câu, lại càng khẳng định đây chỉ là một cuộc giao dịch. Cô không có quyền mà sợ hãi.
Vốn ngay từ đầu, cũng tự Giai Mễ dâng đến muốn hắn thu nhận cô về.
Chính hắn cũng không hiểu tại sao bản thân có thể kiên trì mà an ủi cô như thế, tình trạng này vốn không phải một lần. Mà người con gái trước mắt, chỉ cần vài động tác của hắn gương mặt đã rớm lệ, yếu ớt ngây thơ thật sự là đánh vào điểm yếu của đối phương.
Bàn tay của hắn luồn vào lớp váy, chạm vào da thịt mềm mại, cho đến khi bàn tay tiến ra sau lưng, chậm rãi vuốt ve những vết thương của cô. Không hề có hành động gì quá phận kỳ lạ.
Lớp váy đột ngột bị kéo cao, nhưng không hề để lộ cơ thể. Giai Mễ lập tức căng thẳng, đôi mắt mở to kinh ngạc mà nhìn đối diện với hắn.
Để rồi bàn tay hắn cảm nhận rõ, vết thương phía sau lưng của Giai Mễ khô lại sần sùi.
Chạm vào vết thương, xúc cảm của hắn do cô dựng nên ban đầu cho đến hiện tại đều không còn nữa.
Nhiếp Tần Duật hắn vẫn là biết điểm dừng, tuyệt đối cũng không có hứng thú với một người thương tích đầy mình như hiện tại.
Bàn tay rời khỏi vết thương của cô, thoát khỏi lớp áo mỏng kia, nhưng những nơi hắn chạm đến nhiệt độ vẫn lưu lại trên da thịt Giai Mễ sự nóng rực khó tả.
Nhiếp Tần Duật buông cô ra khỏi vòng tay của hắn, không bắt ép cô nữa.
Giai Mễ ngẩng nhìn hắn chốc lát, bàn tay đưa ra sau lưng, hành động nhỏ này diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, Nhiếp Tần Duật cũng không hề để ý.
Sau đó, Giai Mễ vẫn dùng ánh mắt rưng lệ nhìn hắn đầy sợ hãi, ngây thơ vô tội.
Bộ dáng này, khiến Nhiếp Tần Duật không thể kiềm lòng, bàn tay vuốt ve chỉnh lại mái tóc cô, đầu ngón tay dừng tại đôi môi bóng rẫy được hắn nâng niu chăm sóc mà đỏ ửng, cả những dấu vết mờ ám từ cổ kéo dần xuống sâu hun hút mê người do hắn gây nên.
Người đàn ông cất giọng trầm khàn, đè nén thứ cảm xúc khác lạ.
“Trở về đi. Cho em thời hạn hai tuần để vết thương lành hẳn, phục vụ tôi xong thì khi đó tôi cũng sẽ làm như thỏa thuận không kiểm soát tập đoàn của cha em nữa. Lúc đó em cũng được buông tha.”
Biểu hiện của hắn thay đổi đột ngột, vài phút trước như muốn đem cô đè xuống, vài phút sau đã bảo cô về.
Thế nhưng đây là điều đáng mừng.
Giai Mễ nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu, cứ thế xoay người rời đi.
Căn phòng chốc lát trở về trạng thái vắng vẻ.
Ánh mắt Nhiếp Tần Duật dừng trên vị trí bàn có phần lộn xộn do ban nãy ép cô dựa vào, cả ly sữa Giai Mễ đem đến vẫn còn đặt gọn một góc. Biểu cảm hắn lạnh đi vài phần.
Người rời đi, nhưng không khí vẫn thoang thoảng hương thơm khiến hắn lưu luyến.
Người con gái này quả thật dễ khiến kẻ khác động lòng.
…
Giai Mễ vừa bước ra phòng, bàn tay nắm lấy gấu váy hơi vướng víu, đôi mắt rớm lệ bị cô dùng bàn tay nhỏ lau đi.
Thế nhưng vừa ngẩng đầu, trợ lý Phi đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vài giây, ánh mắt áp bức cùng sự uy nghiêm khiến cô hoảng loạn vội vàng cúi người chào theo quy tắc, bàn tay siết chặt vào nhau, lập tức chạy đi rời khỏi khu vực.
Bóng dáng nhỏ nhắn rời đi, ánh mắt trợ lý Phi không mấy thiện cảm, rõ ràng cảm nhận người con gái lần này ông chủ mang về có vấn đề.
Nhìn bóng dáng khuất dần trên dãy hành lang, chính cậu cũng hiểu lý do vì sao.
Lúc quay trở lại phòng, Nhiếp Tần Duật vẫn đang ngồi làm việc, ly sữa trên bàn nguyên vẹn chưa hề đụng đến.
Trợ lý Phi hắng giọng, cẩn trọng lên tiếng dò hỏi một cách tôn trọng.
“Ông chủ, về ly sữa này…”
Nhiếp Tần Duật đưa tay xoa mi tâm, nghĩ lại tính cách bản thân ban nãy bị người con gái này khống chế, lần này đến ly sữa, hắn cũng không muốn giữ lại.