Ánh trăng mờ mịt treo lơ lửng, ánh sáng tỏa ra bị che lấp sau những đám mây đen dày đặc, chẳng đủ để rọi sáng, ngược lại còn tạo cảm giác âm u.
Chút ánh sáng ít ỏi hắt vào phía một căn phòng của tòa biệt thự, họa lên thân ảnh thanh mảnh người con gái trong bộ váy ngủ, gương mặt xinh đẹp nhưng đầy thê lương, mái tóc đen dài rủ xuống che đi bả vai phía sau.
Không lâu sau, cửa phòng được đẩy ra. Một nữ hầu tiến từng bước về phía cô, trên tay còn là một hộp thuốc.
Cô ả cẩn thận vén mái tóc người thiếu nữ, trên bả vai lúc này hiện đầy những vết thương chưa lành, máu hằn vào sâu, đều là vết thương mới. Đâu đó trên làn da vẫn còn lại những vết sẹo từ trước, dù đã lành nhưng dấu vết tàn nhẫn lại không cách nào làm cho phai mờ.
Nét mặt nữ hầu hơi nhếch lên, vừa bôi thuốc cho Giai Mễ, giọng nói lạnh nhạt thốt lên.
“Tiểu thư, ông chủ gửi lời xin lỗi, hôm qua ông ấy không ký thành công dự án với nhà đầu tư lớn họ Nhiếp vừa về nước. Vì vậy cơn giận trút qua cô, động tác đánh hôm qua có vẻ thô lỗ. Vốn cũng không phải lỗi của cô.”
Nữ hầu vừa nói, cẩn thận tiến lại gần quan sát gương mặt Giai Mễ.
Nơi đây chẳng mấy ai xem Giai Mễ là tiểu thư, có nhan sắc nhưng bị câm, chỉ đáng làm con rối.
Cô không nói gì mà im lặng, đôi mắt lúc này đây vô hồn thấy rõ.
Nữ hầu hơi cười mỉa mai, động tác bôi thuốc cho Giai Mễ cũng vì vậy mà ấn mạnh, ngay lập tức cô có phản ứng, đôi mày thanh mảnh nhíu lại, bàn tay vì đau mà bấu chặt vào góc váy.
Nữ hầu cuối cùng cũng hài lòng, tiến lại gần thì thầm bên tai Giai Mễ.
“Tiểu thư, công sức ông chủ nuôi cô đến giờ cũng tròn mười năm. Kỹ thuật quyến rũ đàn ông cùng với thân thể của cô cũng nhiều lần giúp ngài ký thành công các dự án lớn. Vì vậy, lần này nhiệm vụ của cô chính là giúp ông chủ nhận được sự chấp thuận từ vị chủ tịch lớn của gia tộc họ Nhiếp, lấy được dự án.”
Nghe đến đây, Giai Mễ rốt cuộc cũng hiểu lý do nữ hầu này hiện diện.
Cô chậm rãi lắc đầu muốn từ chối, ngay lập tức bàn tay nữ hầu đã siết chặt gương mặt của cô, đau đớn nhói lên. Cô khó khăn mà thở hắt ra.
Ánh mắt nữ hầu hiện lên tia tàn độc, lực tay gia tăng, bàn tay đặt trên vết thương phía sau cũng ấn mạnh.
“Cha cô không có kiên nhẫn, tiểu thư càng không được quyền từ chối. Ông ấy chỉ yêu thương mỗi cô, nếu không thể giúp ngài ấy, chẳng khác nào cái mạng của cô bị đe dọa!”
Máu từ vết thương phía sau vì cái ấn tay cố tình của nữ hầu mà vết thương lần nữa rướm máu, dính lên tay nữ hầu. Cô ả cau mày buông Giai Mễ, nét mặt rõ ràng không vui, lau ngược vết máu vào chiếc áo ngủ của cô.
“Vết thương tiểu thư bị hỏng rồi.”
Nữ hầu từ từ thu dọn hộp thuốc, liếc mắt nhìn gương mặt tuyệt sắc của Giai Mễ lần cuối, càng nhìn, lại càng cảm thấy chán ghét.
Cũng chỉ được một gương mặt, con búp bê xinh đẹp đến mấy mà không biết nói, căn bản chỉ là một phế vật.
…
Ba ngày sau.
Khu khách sạn Madeleine Marie, hơn mười giờ đêm.
Những chiếc xe thể thao đỗ lại bên ngoài, trị giá vốn không phải một con số nhỏ. Nơi đây hầu như đều là các nhân vật quan chức cấp cao hiện diện.
Trên dãy hành lang vắng lặng tầng hội nghị cao cấp, lão già Giai Ung bước từng bước nặng trịch cùng với thân hình to lớn già nua của ông ta, bàn tay cầm một tờ văn kiện gói rất kỹ. Nội dung ký kết đều là lần trước bị từ chối từ phía nhà đầu tư lớn họ Nhiếp.
Đằng sau là Giai Mễ trong chiếc váy lụa màu lam đi theo, tay áo dài, mọi thứ đều che rất kín bởi vết thương vài hôm trước vẫn chưa lành.
Dù vậy, sự quý phái được nuôi dạy gia giáo từ hướng cô tỏa lên không hề giảm sút, chỉ có dáng vẻ bên ngoài tiều tụy.
“Giai Mễ, đêm nay có thể ký kết với đối tác lớn hay không dựa vào công sức của mày, nếu không thành công, mày tốt nhất nên chuẩn bị cho cái mạng nhỏ.”
Hiếm khi Giai Mễ thấy lão cha nuôi tức giận đến mức này, đủ hiểu nhân vật từ chối với ông ta là một người vô cùng máu mặt trong giới.
Cô nhẹ gật đầu ra hiệu, tay dùng thứ ngôn ngữ riêng.
“Cha yên tâm.”
Đến khi dừng trước dàn vệ sĩ lớn canh gác nghiêm ngặt căn phòng tổng thống nơi cuối dãy. Lão Giai Ung rốt cuộc cũng không xưng hô những từ khó nghe nữa.
Vệ sĩ người nào người nấy cao to lực lưỡng xếp thành hàng dài chặn lại, ông ta vội vàng khom người kính cẩn.
“Tôi là đối tác của ngài Nhiếp, đây là danh thiếp.”
Giai Ung chầm chậm đưa đến tờ giấy, bọn họ xem xét một lúc, cuối cùng liền ra hiệu mời vào.
Cánh cửa vừa đẩy, không khí lạnh lẽo ảm đạm bên trong tỏa ra, ánh sáng u ám hắt nhẹ.
“Chào ngài Nhiếp, tôi là người đứng đầu Giai thị, Giai Ung.”
Giai Mễ ngẩng đầu, căn phòng vài ba người, nhưng tầm mắt cô vô thức rơi vào một người đàn ông ngồi trên ghế da sang trọng, đôi chân bắt chéo. Khí thế cao ngạo trên người, dáng hình lừng lững, sự quý tộc thu hút không trùng lặp, tạo ra loại áp lực vô hình khiến kẻ khác đối diện đều phải tự động cúi thấp người.
Cho dù hiện tại, gương mặt phủ lấy cặp kính râm che khuất ánh mắt và nửa gương mặt, vẫn không phủ nhận được sự tuấn tú ẩn hiện, đôi môi kiêu ngạo nhếch cao, cả người là vẻ áp bức ch.ết người.
Giai Mễ chưa định thần, bàn tay Giai Ung bấu mạnh vào người cô nói nhỏ.