Nhiếp Tần Duật trước giờ hoàn toàn không thích khi hắn đang làm việc lại bị làm phiền bởi kẻ khác. Những người muốn bước vào phòng, căn bản đều phải hỏi qua ý kiến.
Hiện tại ở tòa thành Ngự Viên, nếu Nhiếp Tần Duật có đem bất kỳ một nữ nhân nào về, bọn họ đều chỉ tồn tại một đêm sau đó liền không ở đây nữa.
Còn về người con gái trước mắt, khi cô xuất hiện ngoài dự đoán, Nhiếp Tần Duật mới nhớ ra sự hiện diện của cô.
Kỳ thực Nhiếp Tần Duật cho dù bên cạnh có nhiều phụ nữ đi chăng nữa, hắn vẫn là người đặt công việc lên trước. Ham muốn như nào cũng đều kiểm soát bản thân rất kỹ, nhất là trong hiện trạng mọi thứ vẫn chưa được giải quyết chu toàn.
Hắn ngẩng đầu nhìn người con gái trước mặt đang run rẩy khi đối diện với hắn, đôi môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh như băng.
“Cô có lá gan nửa đêm không ngủ đến phòng tôi, vậy mà hiện giờ đối diện với tôi lại run rẩy như thế?”
Giai Mễ cắn môi, dùng đôi mắt ngây thơ nhìn hắn khẽ lắc đầu, chầm chậm từng bước miễn cưỡng tiến lại gần phía hắn.
Mọi hành động như thể biểu hiện rằng cô không hiểu ý hắn, bộ dạng nhút nhát lại vô tội này, rất dễ khiến kẻ khác lạc lối mà tin tưởng.
Nhiếp Tần Duật rốt cuộc cũng ngừng suy đoán khi thấy cô ngoan ngoãn tiến lại gần. Trong mắt hắn hiện tại, cô dù gì cũng là một quân cờ nhỏ đưa ra giao dịch, hoàn toàn vô hại.
Ngay khi Giai Mễ gần sát, một lực tay mạnh mẽ trực tiếp kéo gọn, cứ thế cô ngồi vào lòng hắn, xung quanh phảng phất loại nước hoa xa xỉ, vừa lạnh lẽo lại sang trọng.
“Nói đi, tại sao nửa đêm không ngủ lại đến phòng của tôi?”
Giai Mễ ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn cây bút cùng xấp giấy trắng trên bàn, Nhiếp Tần Duật hiểu ý đưa đến trước mặt cô.
Người con gái cầm cây bút nắn nót viết từng chữ, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Bởi Giai Mễ mặc chiếc váy ngủ hai dây, thân thể mềm mại gần sát, xương quai xanh tinh tế càng nổi bật, càng nhìn xuống phía dưới, rãnh sâu hun hút khiến ánh mắt Nhiếp Tần Duật không thể dời, mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ tỏa ra, từng chút một dụ dỗ suy nghĩ của hắn.
Trong khi Giai Mễ đang ghi muốn giải thích lý do hiện diện, bàn tay hắn mang theo tà ý mà chạm vào eo nhỏ, ôm gọn cô vào lòng, đôi môi cùng hơi thở nóng bỏng tỏa đến ngay phía vành tai của cô, đôi môi kiêu bạc như có như không lướt qua mà châm chọc.
Giai Mễ lập tức căng thẳng, bàn tay cầm cây bút cũng siết chặt lại, nét chữ gượng gạo mà lệch đi.
Nhiếp Tần Duật chỉ nhìn mà không nói gì.
Sau vài phút, lời nói của người con gái hiện rõ trên mặt giấy.
“Tôi là vật giao dịch, gần đây ngài không đến, tôi sợ ngài quên mất hay không hài lòng về tôi, nhiệm vụ không hoàn thành sẽ trả tôi về với cha của tôi…”
Chữ trên mặt giấy, biểu thị Giai Mễ sợ hãi việc bị hắn đem trả về với cha.
“Sứ mệnh vật giao dịch vẫn chưa hoàn thành, làm sao có thể trả cô về được?” Nhiếp Tần Duật cười khẩy lên tiếng, đem toàn bộ sự lo sợ của cô xóa tan.
Mùi hương thanh thuần tản ra từ người Giai Mễ, rất dễ dàng xoa dịu tâm tình bực dọc của hắn hiện tại.
Nhiếp Tần Duật cũng đã hai tháng không kiếm nữ nhân, hắn kiềm bản tính rất tốt. Đôi khi tùy tiện muốn thử giải tỏa cảm xúc mới tùy tiện kiếm người. Thế nhưng đó là hắn chủ động, ham muốn một người con gái trên giường hay không là nằm ở việc hắn muốn, trong tầm kiểm soát của hắn.
Vậy mà ôm người con gái nhỏ này trong vòng tay, sự non nớt của cô, dễ dàng khiến trạng thái bản thân mất khống chế, chỉ muốn hung hăng mà sở hữu có được cô.
Nhiếp Tần Duật ôm cô, đem cơ thể nhỏ áp vào lồng ngực cường tráng của hắn, sự bực bội ban đầu quả thật bị người con gái trông ngu ngốc này làm cho bay biến hết.
Đôi môi của hắn lành lạnh, chạm vào gáy của cô, khiến Giai Mễ giật bắn người.
Hơn hết là bàn tay của hắn mang theo ý đồ xấu chạm trên đùi non, hòng muốn tiến sâu.
Giai Mễ muốn giãy dụa, nhưng lại sợ làm hắn phật ý mà tức giận. Đáy mắt long lanh cũng vì sợ hãi mà rướm lệ, bàn tay nhỏ mềm mại chỉ biết đặt lên bàn tay cường tráng của hắn, ngăn cản hành động tự phát này.
Hai thân thể đối nghịch nhau, tưởng chừng tương khắc, lại sinh ra sự hòa hợp đến lạ.
“Ưm… ưm.” Giai Mễ khó khăn phát ra thanh âm không rõ ràng, lên tiếng phản kháng.
Cái đầu nhỏ liên tục lắc lắc, thân hình hơi uốn éo trong vòng tay hắn, nhưng dường như Giai Mễ không ý thức được sự gợi cảm của chính mình, sự uốn éo này càng dễ dàng khơi gợi người trước mặt nhất.
“Ngồi yên, tôi hiện giờ vẫn chưa làm gì quá đáng.”