"Tiểu Phong sao con thu dọn nhiều hành lý quá vậy. Chúng ta chỉ về nửa tháng thắp cho bà ngoại nén nhang thôi không cần thiết phải mang nhiều đồ như vậy đâu"
"Lần này chúng ta sẽ không quay lại đây nữa. Chúng ta nên trở về quê hương của mình thôi mẹ à. Không có nơi nào là an toàn hết, thay vì chạy trốn thì đến lúc phải đối mặt rồi"
Nguyệt Ân nhiều lúc phải ngỡ ngàng vì những lời nói của thằng nhóc mới chỉ bốn tuổi. Cô lén lút sinh ra đích tử của Huyết gia ở đất nước xa lạ Brunei đặt tên là Nguyệt Dực Phong, thằng bé còn nhỏ nhưng lại bộc lộ rất nhiều tốt chất. Thậm chí nhiều lần hai mẹ con bị ám sát cũng do nhóc con lanh lợi mà thoát được. Bé con của cô mới chỉ bốn tuổi nhưng lại hiểu chuyện đến mức đau lòng. Hiểu được thực tại khốc liệt, hiểu được hoàn cảnh của hai mẹ con
Hai mẹ con một lớn một nhỏ vừa đáp xuống sân bay. Nguyệt Ân không kìm nén được mà cay khóe mắt, bộ dáng của bé con Dực Phong lại khiến nhiều ánh mắt sợ hãi vì quá lạnh lùng và quá khó gần
"Ể, Nguyệt Ân, Nguyệt Ân của chị. Cuối cùng cũng gặp được rồi. Đây, đây chính là thằng nhóc Tiểu Phong mà em nói có phải không. Ôi trời, đáng yêu quá"
Tiết Lam Thư vừa nhìn thấy cô cũng không kìm được nước mắt mà chạy lại ôm chầm vào lòng, tiện tay còn véo má Tiểu Phong cưng nựng
"Bác làm cái gì vậy, mau bỏ con ra đi"
"Thằng nhóc này học đâu ra cái giọng điệu này vậy hả" Nguyệt Ân xách tai bé con lớn giọng cảnh cáo
"Được rồi, chúng ta mau về nhà thôi. Mọi người ai cũng mong chờ cậu hết. Nhanh lên"
Sau khi bị Huyết phu nhân cảnh cáo cô liền trốn biệt tích sang Brunei, Tiết Lam Thư cũng không còn làm trong Dịch gia mà chuyển đến thành Cát An sinh sống tiện thể chăm sóc Nguyệt Khanh và mẹ cô, cuộc sống ở Trung Đông không quá khó khăn mọi thứ đều vô cùng ổn định chỉ có cô và con trai là không hề ổn một chút nào
"Hai mẹ con mau ăn đi, giờ này chắc Nguyệt Khanh cũng sắp đi học về rồi đấy. Ăn xong rồi thì lát nữa sẽ đưa hai mẹ con đến bệnh viện thăm bác gái được không. Tiểu Phong có muốn gặp bà ngoại, gặp cậu nhỏ không hả"
Dực Phong chẳng hề để ý lời của Lam Thư nói, bé con chỉ đang tập trung gắp hết thịt trong bát mình bỏ vào bát của Nguyệt Ân, hành động không hề giống với một đứa bé bốn tuổi. Nhìn thằng bé già dặn hơn tuổi mình rất nhiều
"Mẹ mau ăn đi"
"Thằng bé này có hiếu ghê ta"
"Trán mẹ vẫn còn hơi nóng có lẽ cần phải nghỉ ngơi thêm một hai ngày cho hoàn toàn khỏi bệnh"
Lam Thư không dám tin những gì mình chứng kiến, thường tuổi này chỉ ăn với chơi nhưng thằng nhóc lại chăm sóc cho mẹ nó từng miếng ăn giấc ngủ như vậy chứ
"Nguyệt Ân, chị có nhìn nhầm không vậy"
Nguyệt Ân chỉ có thể cười trừ "Chị Thư, chuyện này khó nói lắm. Em sẽ từ từ kể cho chị nghe nha"
*cạch*
"Chị Thư, em đi học về rồi. Mệt muốn chết, lấy cho em…."
Cặp sách trên người Nguyệt Khanh rơi xuống đất, Nguyệt Ân cũng không kiềm chế được xúc động cũng đứng lên
"Chị…"
"Nguyệt Khanh"
"Chị à, chị đã đi đâu vậy hả. Em đã rất nhớ chị. Vô cùng nhớ chị"
Cả hai cứ thế ôm chặt lấy nhau trong sự nhớ nhung xa cách nhau tới năm năm. Nguyệt Khanh không còn là một thằng bé ăn chơi với dáng người gầy còm nữa, trước mắt cô là một mỹ thiếu niên đang học năm hai cao hơn cô cả cái đầu, dáng người cao lớn, làn da tráng kiện, nhìn kiểu gì cũng vô cùng đẹp trai
"Em còn tưởng chị đã chết rồi cơ chứ. Em và mẹ đều rất nhớ chị"
"Thằng bé này ai nói chị chết chứ. Chị có vài lý do nên không thể cho em với mẹ biết được mà thôi. Nhưng chị không sao hết, chị sống ở nước ngoài rất tốt"
"Thằng bé kia là…con của chị sao"
Nguyệt Ân mỉm cười "Đúng, nó tên là Nguyệt Dực Phong. Tiểu Phong mau chào cậu đi con"
Nguyệt Khanh không dấu nổi xúc động, cậu hùng hổ chạy tới Tiết Lam Thư vành mắt đã đỏ hoe
"Chị dám nói dối em sao chị Thư, còn không cho em nói chuyện liên lạc với chị của em nữa chứ"
"Hết cách rồi, đó là một ý tưởng điên rồ của chị em đó em trai à"
Nguyệt Khanh hừ lạnh quay sang tươi cười với Tiểu Phong "Lần này chị về chắc sẽ không đi nữa chứ"
Cô lại cúi đầu rất dứt khoát mà từ chối thẳng thừng "Không, chị chỉ về nửa tháng thôi. Sau đó chị phải đi, nếu có thời gian chị sẽ về thăm mọi người thường xuyên hơn. Dù sao chị cũng có công việc ổn định bên Brunei rồi"
"Sao"
Lam Thư cũng bất ngờ "Chị tưởng lần này là em về luôn. Dù sao mọi chuyện cũng qua lâu rồi mà"
"Đúng đúng, dù sao tên Huyết kia chẳng phải cũng chỉ là không chịu nhận con của mình thôi sao. Nhưng chị sinh ra rồi còn nuôi nấng tới năm năm trời. Bây giờ nó mang họ Nguyệt cũng đâu liên quan tới bọn họ
Bé con Tiểu Phong khi nghe cô vẫn quyết định muốn quay lại Brunei thì mím chặt môi, nét mặt liền trở nên vô cảm. Khuôn mặt đáng yêu bụ bẫm của một đứa nhóc bốn tuổi bỗng chốc trở nên vô cùng đáng sợ