Giang Sầu Dư

Chương 25



Nói đoạn, ánh mắt xanh biếc của Mộ Dung Thùy ánh lên vẻ trêu chọc: "Nếu đã vậy, Sầu Ngư thân là chủ mẫu, việc thiếp thị đi ở, nàng tự có thể định đoạt."

Ta ngỡ ngàng: "A, ta ư?"

Chưa để ta kịp hoàn hồn, hắn đã gọi người mở khóa, rồi đích thân dẫn nữ nhân trong vườn đến trước mặt.

Chỉ thấy nữ tử kia đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem, ánh mắt thất thần, miệng há hốc nhưng chẳng thể phát ra tiếng nào.

Mộ Dung Thùy sai người buông nàng ta ra, nàng ta liền nhào tới dưới chân hắn dập đầu lia lịa, m.á.u hòa lẫn nước mắt loang lổ khắp nền đất.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, ta không khỏi động lòng trắc ẩn, bèn muốn sai nha hoàn đỡ nàng ta dậy.

Nào ngờ nàng ta bỗng ngẩng đầu thét lên một tiếng hãi hùng, miệng há ra, bên trong lại là một mảng lưỡi cháy đen!

Ta kinh hãi hét lên, suýt nữa thì bỏ chạy khỏi chỗ ngồi!

Mộ Dung Thùy nhìn chằm chằm vào ta với vẻ mặt thản nhiên: "Chẳng lẽ nàng cho rằng, ta là kẻ đã hại nàng ta ra nông nỗi này?"

Ta ấp úng: "... Ta, ta không biết."

"Thế sao?"

"..."

Thấy ta toàn thân run rẩy không nói nên lời, Mộ Dung Thùy cởi thanh bảo đao bên hông xuống, nhẹ nhàng đặt vào tay ta: "Đao đây, nàng có thể g.i.ế.c ta bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối không chống cự."

Ta dĩ nhiên không thể nào cầm lấy thanh đao ấy.

Mộ Dùng Thùy đợi một lát, rồi tự nói với chính mình: "Nàng sợ ta đến vậy, sao có thể thật lòng yêu ta?"

Nói đoạn, hắn hất tay áo, đứng dậy bỏ đi.



Hắn vừa đi khỏi, nha hoàn bên cạnh mới bước tới: "Phu nhân, người thật sự đã làm tổn thương trái tim lang chủ rồi. Nữ tử này quả thật là do lão lang chủ đưa tới hầu hạ, nhưng lại nghe lời xúi giục của kẻ khác, bỏ thuốc câm vào thức ăn của lang chủ..."

Ta kinh ngạc: "Thuốc câm?"

"Phải. Sau này sự việc bại lộ, nàng ta đã tự mình nuốt hết số thuốc độc còn lại, cho nên mới bị lang chủ giam lỏng ở đây."

Ta lúc này mới hiểu rõ, vì sao giọng nói của hắn trước kia lại khàn khàn khó nghe đến vậy.

Trong lòng ta dâng lên nỗi hối hận khôn nguôi.

Tiếc thay, Mộ Dung Thùy không hề cho ta một cơ hội để giãi bày.

Đêm đó, hắn lại rời phủ, chỉ để lại một bức thư tay, nói rằng hắn đã lấy lương thảo binh mã của Vương gia, cần phải thực hiện lời hứa cùng Vương Tư đồ đi về phương Bắc.

Chỉ là hắn đi vội vàng đến vậy, gấp gáp đến vậy, không biết là đang trốn tránh ta hay là hận ta.

Lúc này trời còn chưa sáng rõ, ta búi tóc theo kiểu nam nhi, lại lấy từ cửa hàng nhà mình mười mấy chiếc bánh đậu, rồi men theo vết xe ẩm ướt trên đường cái đuổi theo ra ngoài thành.

Xe ngựa Mộ Dung Thùy ngồi là loại tám ngựa kéo rộng rãi, chỉ có bậc thế gia mới được phép sử dụng, bởi vậy rất dễ phân biệt.

Ta dắt một con ngựa từ trong phủ, cứ thế đuổi theo, mãi cho đến khi trời tối đen.

Ra khỏi thành, phía trước dần dần hiện ra một đoàn xe dài ngoằn ngoèo, đội hình chỉnh tề, im lặng không một tiếng động.

Nhìn cách ăn mặc của mọi người, dường như là đoàn thương nhân.

Bỗng nhiên, trong đoàn xe chạy ra một con ngựa, người đánh xe hướng ta vẫy lá cờ đỏ.

Ta đang định tiến lên hỏi đường, lại thấy người nọ từ trong tay áo lấy ra một vật gì đó chĩa về phía ta, dường như đang nhắm bắn.

Ta giật mình kinh hãi, vội vàng ghìm ngựa lui lại, nào ngờ lại ngã nhào xuống vũng bùn, y phục xộc xệch, xiêm y lấm lem, trông thật chật vật.

Người đánh xe kia thúc ngựa tiến lại gần, khi nhìn rõ dung mạo của ta, thì vô cùng kinh hãi.



"Phu nhân, sao người lại ở đây?"

Người này chính là một trong số những binh sĩ đã hộ tống ta đến Trần Quận, hơn nữa còn từng được ta tận tình chỉ dạy cách bảo quản bánh đậu.

Ta nhất thời xấu hổ vô cùng.

May thay, đối phương cũng không hỏi thêm gì nữa, mà cung kính nghênh đón ta vào trong đội ngũ.

Lúc này trời đã tối đen như mực, đoàn xe dừng chân tại một ngôi làng hoang vắng.

Mọi người cởi bỏ lớp áo vải bên ngoài, bên trong lại là áo giáp sắt sáng loáng.

Ta thấy bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm nhóm lửa nấu cơm, một nhóm đốt lò ngay tại chỗ, không khỏi lấy làm lạ mà hỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Người binh sĩ từng hộ tống ta giải thích: "Bẩm phu nhân, chúng ta đang sấy lương khô ạ."

"Lương khô?"

"Vâng. Chúng ta không phải là quân tiên phong, mà là quân hậu cần. Tướng quân còn đang chiêu binh mãi ở phía sau."

Ta: "..."

Binh mã chưa động, lương thảo đi trước.

Không ngờ con ngựa ta chọn lại nhanh như vậy, thế mà lại chạy đến trước cả đại quân.

Bây giờ nghĩ lại, vết xe kia, e rằng cũng là kế sách nghi binh của Mộ Dung thị.

Thấy ta buồn bã không vui, người binh sĩ kia liền an ủi: "Phu nhân cứ yên tâm, nhiều nhất là nửa ngày nữa thôi, tướng quân nhất định sẽ đến đây."

Ta khẽ gật đầu: "...Cũng được."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.