Giang Sầu Dư

Chương 12



Càng nghĩ, ta càng thấy sợ hãi.

Khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng, khinh miệt của hắn lại hiện lên trước mắt.

Dường như chỉ cần ta đổi ý, hắn sẽ lập tức vặn cổ ta như bẻ một cành hoa.

Ta sờ lên cổ, tưởng như nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.

Đang lúc hồn xiêu phách lạc, bỗng có hai người tiến đến.

Nhìn kỹ, thì ra là Sát Nghiên và Sát Mặc.

Một người gánh hai sọt, một người tay xách một cái rương.

Sát Nghiên đặt chiếc rương da đỏ lên tay, nhẹ nhàng mở ra.

Bên trong là cả một rương đầy châu báu!

Ta còn đang bị ánh vàng chói lóa làm cho hoa mắt thì Sát Nghiên đã lui sang một bên.

Sát Mặc đặt gánh xuống, mở tấm vải đỏ ra.

Bên trong là từng chồng gấm vóc được xếp ngay ngắn, thêu hoa chim cá và hoa văn uốn lượn bằng chỉ vàng lấp lánh.

Ta ngơ ngác: "Đây là ý gì?"

"Đây là sính lễ ạ."

"..."

"Lang chủ có lời, vì đang trên đường đi xa, người mang theo không nhiều của cải. Nếu cô nương thấy sơ sài, đợi khi về đến Trần Quận, người sẽ bù đắp."

Nói xong, hai người chắp tay hành lễ.

"Mong cô nương suy nghĩ kỹ."

Hai người đi rồi, ta nhìn sính lễ trước mặt lấp lánh ánh sáng một hồi lâu, ngẩn ngơ.

Ta nhớ lại lúc Cù Hoảng cưới ta, sính lễ chỉ vỏn vẹn một gánh bánh cưới, hai chiếc khuyên tai vàng, ba đôi vòng bạc, cùng vài bộ y phục mới.

Mà mấy bộ y phục ấy, ta còn phải tự bỏ tiền túi ra tiệm may.



Ba năm sau đó, ta sống trong cảnh áo vải thô, quanh quẩn trong nhà, ngày ngày bầu bạn với bà mẫu bệnh tật.

Không ngờ có một ngày, ta - người thê tử bị ruồng bỏ này lại được người ta coi trọng đến vậy.

Ngồi lặng lẽ một lát, mặt trời dần khuất bóng, mây đen kéo đến giăng kín bầu trời.

Ánh hoàng hôn le lói qua kẽ mây, nhuộm đỏ rực cả một góc trời.

Bỗng nhiên, trước mặt ta xuất hiện một bóng người.

Hắn đến một mình, tà áo nhẹ nhàng bay trong gió, tay cầm một chiếc đèn lồng lụa đỏ.

Dưới ánh đèn, ta thấy rõ đôi mắt xanh biếc của hắn.

Có lẽ vì ngồi trong gió lâu, ta cảm thấy lạnh lẽo: "Ta chỉ là một nữ nhi sĩ tộc hạng bét, sao xứng đáng với sính lễ hậu hĩnh mà chàng đã bỏ ra?"

"Ta ở trong nhà cũng chỉ là thứ tử, rất xứng với nàng."

Hắn đi về phía sau vài bước, nhẹ nhàng đẩy, giàn hoa bên dưới ta liền đung đưa.

"Số vàng bạc kia thì bỏ đi, y phục đều là mới mua ở tiệm may sẵn, nếu nàng không thích kiểu dáng hay màu sắc thì cứ việc mang đi đổi, tùy ý nàng."

"Ta..."

“Sao nàng không vui? Chẳng lẽ sính lễ quá ít?"

Trước mặt bày cả rương châu báu, ta không tiện nói lời trái lòng.

Thấy ta im lặng lắc đầu, hắn liền tiến lại gần, dịu dàng hỏi: "Hay là ta dung mạo xấu xí?"

Vừa nói, hắn khẽ cúi đầu nhìn ta, một lọn tóc xoăn buông xuống trán.

Hắn đẹp như tiên giáng trần, lại giống như chàng tiên cá nơi biển sâu, có một đôi mắt trong veo như nước.

Vẻ đẹp ấy khiến ta say đắm, dù có cố gắng thế nào ta cũng không thể nói ra một chữ "xấu", chỉ biết ấp úng: "Không... không phải, là chàng quá hung dữ."

"..."

"Chàng g.i.ế.c người không ghê tay, ta không thích."



Giàn hoa dần dần ngừng đung đưa.

Đối phương giơ tay lên, nó lại đung đưa trở lại.

"Thân ở thời loạn, ta vì tranh giành công danh, bất đắc dĩ phải liều mạng nơi đầu mũi dao. Nhưng ta chỉ liều lĩnh trên chiến trường, chưa từng làm hại người già yếu vô tội."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Nếu nàng sợ đao, ta hứa sau này sẽ không mang đến trước mặt nàng nữa, được không?"

Thấy giọng hắn rõ ràng trầm thấp, có chút khàn khàn, ta khẽ ho một tiếng: "Còn nữa, giọng chàng cũng không dễ nghe."

"Chỉ là bị người ta hạ độc, làm bỏng cổ họng, qua một thời gian sẽ khỏi thôi."

Phải nói, dáng vẻ hạ mình dịu dàng đến tận xương tủy này của hắn thật sự khiến người ta mê muội, cũng khiến người ta mềm lòng.

Ta đã bắt bẻ đủ thứ rồi, chẳng còn gì để nói nữa, ánh mắt dần dần dừng lại trên rương châu báu trước mặt.

"Trước kia chàng nói, nhà chàng ở Trần Quận?"

"Phải."

"Vậy nếu ta gả đến Trần Quận, chàng có thể cho ta mang theo cha ta không?"

"..."

"Ta không cần vàng bạc châu báu của chàng, cũng không cần lụa là gấm vóc, chỉ cần chàng đưa ta đến Trần Quận, cho phép ta chăm sóc cha ta."

Ta cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Ta sẽ làm thê tử của chàng."

Đêm đầu hè dài dằng dặc, tiếng dế kêu khe khẽ, đom đóm rải rác trên đầu ngọn cỏ dần dần biến mất.

Đợi rất lâu, mới nghe thấy giọng nói trầm thấp kia vang lên: "Nàng có biết việc này khó khăn không?"

Ta quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt hắn.

"Hiện nay giặc Hồ đang lấn chiếm từng bước, trong nước giặc cỏ nổi lên khắp nơi. Trần Quận tuy cách Trừ Châu không xa, nhưng đường đi ngắn ngủi cũng đã trở nên vô cùng hiểm trở. Ta đưa nàng đi đã khó, huống chi là cha nàng."

Vừa nói, hắn chậm rãi lắc đầu: "Việc này, chẳng khác nào muốn ta liều mạng."

Ta nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu vậy, chàng cứ cầm lấy sính lễ rồi rời đi."

"Nàng không cùng ta đi sao?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.