Sau khi bình tĩnh lại, Thôi Chỉ Nghi vô cùng xấu hổ, cô không dám nhìn Giang Nguyên, cuối cùng lấy hết can đảm lên tiếng:
– Là bởi vì Diêu Chính Hạo phải không?
– Hạo Tử thì làm sao?
– Bởi vì Diêu Chính Hạo nên cậu càng ngày càng tránh né tôi.
– Cậu nghĩ nhiều rồi. Mọi người đều là bạn với nhau, không cùng trường ít qua lại cũng là điều bình thường thôi.
– Chỉ là bạn thôi ư? – Giọng Thôi Chỉ Nghi hơi run lên, – Nhưng mỗi khi bạn bè có việc tìm cậu, cậu đều thoái thác lảng tránh vậy hay sao? Giang Nguyên, cậu không phải là người như vậy.
Giang Nguyên không hề vòng vo lảng tránh, anh nói thẳng.
– Tôi tránh né cậu là bởi vì tôi không có ý tứ kia. Thôi Chỉ Nghi, cậu…
Thôi Chỉ Nghi lại bắt đầu lúng túng, cô ngắt lời anh:
– Được…
Cô chưa bao giờ nói toạc ra, cũng sẽ không để anh nói toạc ra.
– Được rồi, tôi biết rồi.
Yên tĩnh một chút, Giang Nguyên nói:
– Thôi Chỉ Nghi, cậu nên có cuộc sống của cậu.
Ra khỏi quán trà sữa, chuyện đầu tiên làm là Giang Nguyên tìm Diêu Chính Hạo tính sổ.
Đầu bên kia điện thoại Diêu Chính Hạo gãi đầu gãi tóc:
– Cậu ấy đến tìm cậu á? Ui tôi xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi, tôi cũng hối hận lắm rồi, nhưng mà nói ra rồi sao thu về được, tôi không thu về được í…
– Tôi cảnh cáo cậu Hạo tử, lần sau mà còn ngớ ngẩn như thế nữa đừng trách tôi xử cậu.
– Đừng đừng đừng, tôi thề, không có lần sau nữa đâu.
Giang Nguyên vẫn chưa hết giận:
– Cậu muốn theo đuổi được Thôi Chỉ Nghi thì đừng lấy tôi ra làm cớ, không thì không bao giờ thành công đâu.
Diêu Chính Hạo làm sao mà không hiểu điều này, nhưng không lôi Giang Nguyên ra, Thôi Chỉ Nghi còn lâu mới để ý tới anh ta. Anh ta không thể kiểm soát được sự ngốc nghếch của mình.
– Cúp đây.
– Từ đã, à, thế hôm nay hai người còn nói gì nữa?
– Quên rồi. – Giang Nguyên nói, – Lát cậu chỉnh sửa lại những việc phân chia cắm trại cần chú ý rồi gửi cho cô ấy đi.
*
Vòng bán kết của cuộc thi tranh biện dành cho sinh viên năm nhất lần thứ 6 được tổ chức trong một hội trường nhỏ ở tầng ba phía tây.
Phùng Sướng chen vào qua cửa hông, đi thẳng đến góc khán phòng, khoanh tay dựa vào tường.
Vào cuối cuộc tranh biện thứ hai của phe đối nghịch, bên cạnh Phùng Sướng có thêm một người.
– Có vẻ em hứng thú thật sự nhỉ. – Một giọng nam đè thấp vang lên bên tai cô.
Phùng Sướng quay đầu sang, Văn Hạo nhướng đôi lông mày rậm thể hiện sự kinh ngạc với cô,
– Đã lâu không gặp, Phùng Sướng.
– Ừ.
Văn Hạo hất cằm về phía trên sân khấu.
– Thích như thế à, thế sao không thấy em lên đó?
– Anh tới đây làm gì?
– Dẫn bạn gái tới thi đấu tranh giải. – Văn Hạo hất cằm lên, – Người mặc váy xanh kia kìa, bên biện luận phe đối lập ấy.
– Rất xuất sắc. – Phùng Sướng khen anh ta, – Sao đội tranh biện lại chẳng thưởng gì cho anh nhỉ?
Văn Hạo giả ngu:
– Thưởng gì cơ? Sứ giả hộ hoa? Bạn trai hoàn mỹ?
– Có thật muốn không? Nếu anh muốn thật thì em chịu chút thiệt thòi tìm người hỏi một tá bạn gái cũ của anh nên cho anh cái biệt danh gì?
Văn Hạo cười nhẹ,
– Em đừng thiếu đạo đức như vậy được không?
Một lát sau, Văn Hạo chậm rãi nói:
– Gần đây anh nghe được một chuyện, không biết có thật hay không.
– Là thật đấy.
- …
Câu nói ấp ủ của Văn Hạo bị chặn trong cổ họng, anh ta hậm hực, – Không ngờ em lại thích kiểu người này.
– Kiểu người này là kiểu người nào?
– Sinh viên ba tốt, chính trực đàng hoàng.
Chẳng thú vị gì cả.
– Anh biết anh ấy à?
– Lúc tập quân sự có gặp rồi.
Hồi huấn luyện quân sự cứ cách hai ba ngày huấn luyện viên lại kéo Giang Nguyên ra làm tấm gương cho bọn họ, muốn không nhớ kỹ cũng khó.
– Các nữ sinh có ý với cậu ta cũng không ít, liệu em có thành công không đấy Phùng Sướng. Anh nghe được phiên bản chính là em theo đuổi người ta mãi mà chưa thành, cực kỳ gian nan.
Phùng Sướng cười cười.
– Đúng là rất khó.
– Em gọi anh một tiếng sư phụ, anh sẵn lòng chỉ điểm hai ba chiêu cho em, đảm bảo là thành công ngay.
– Không cần đâu.
– Ờ, đồng thau mà còn khinh thường vương giả hả?
Phùng Sướng nói thẳng ra luôn:
– Như đám bạn gái kia của anh vẫy tay thì tới xua tay thì đi, không biết anh tốn bao nhiêu tâm tư vậy?
Văn Hạo tức mà cười:
– Đó là đối với anh được không! Em đổi người khác thử xem?
– Có gì khác nhau? Huống hồ…- Phùng Sướng nhìn Văn Hạo, – Anh thấy tường nam thì đi đường vòng, tự mình chọn hình thức easy. Coi thường em không biết à?
Văn Hạo nghe hiểu, anh ta ho nhẹ hai cái:
– Nếu không thì sao, đụng phải mũi thì vui được à?
Phùng Sướng cười nhẹ:
– Đơn giản dễ dàng quá lại không hợp khẩu vị của em.
– Loại người dầu muối không ăn như Giang Nguyên này mà có thú vị? – Văn Hạo chê bai xong, bỗng như sực hiểu, – Nhưng mà cũng đúng thôi, càng khó thì càng khiến người ta muốn chiến thắng, không lấy được thì không cam lòng.
– Cũng phải. – Phùng Sướng trêu đùa, – Chờ khi theo đuổi được rồi chơi chán rồi thì lại đá đi. Cũng rất kích thích.
Cô vừa dứt lời, chỗ ngồi hàng phía trước có người bỗng chốc đứng bật lên, nhanh chóng đi ra khỏi lối đi.
Phùng Sướng ngay lập tức đuổi theo.
Cô chạy đuổi theo Giang Nguyên, khi đến cuối hành lang, cô chân nhấc lên đặt ngang lên cửa sổ, chắn bước chân của Giang Nguyên đang đi lên cầu thang.
Giang Nguyên coi cô như vô hình, đẩy vai cô như đẩy hàng rào chắn, Phùng Sướng bắt lấy cổ tay anh, chưa đến một giây đã bị hất ra, hai người đánh nhau một trận ở hành lang, kết thúc bằng việc Giang Nguyên túm chặt hai tay cô bắt chéo ra sau ấn ở trên tường.
Đầu gối anh chống ghim chân cô, ép cô không thể động đậy, còn cúi sát xuống chế nhạo bên tai cô:
– Cản tôi à? Cậu cản được chắc.
Phùng Sướng nghiêng mặt, trong phút chốc nổi lên tâm tư so đấu nghiêm túc, đáng tiếc mười ngón tay vừa duỗi ta, Giang Nguyên đã nhảy bắn ra như mũi tên.
Phùng Sướng lấy lại được tự do, dựa ở trên tường xoa cổ tay.
Trên mặt Giang Nguyên hết đỏ lại trắng, tức giận đến mức gân xanh nổi lên, anh trợn mắt nghiến răng với cô:
– Cậu không thấy xấu hổ à!
Phùng Sướng giơ hai tay lên, tỏ vẻ vô tội:
– Nhìn đi, anh đè em, em chỉ có thể hoạt động tay thôi.
Nói xong cô lại nhìn thoáng qua dưới thân anh,
– Hoàn toàn là ngoài ý muốn thôi.
Nếu không phải anh có phản ứng lớn như thế, cô sẽ không ý thức được đầu ngón tay mình vừa đụng phải cái gì.
Sắc mặt Giang Nguyên càng lúc càng xanh mét, anh gằn từng chữ một cảnh cáo cô:
– Phùng Sướng, về sau tốt nhất cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
– Giang Nguyên, anh nói thế là vô lý, hôm nay là em trêu chọc anh, hay là anh trêu chọc em? Mà em không hề trói anh tới hội trường nhỏ nhé.
– Cậu bớt tự mình đa tình đi. – Giang Nguyên cười nhạt, – Đổng Nguyên Chương cầm toàn bộ phiếu của chi đoàn, tôi chỉ giúp cậu ta hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
– Ờ, vậy à. – Phùng Sướng gật gật đầu, – Vậy tuần trước thì sao, thứ sáu tuần trước anh đứng sau cánh cửa lâu như thế, cũng là giúp Đổng Nguyên Chương hoàn thành nhiệm vụ à?
Muốn giải thích thế nào về chuyện đứng lại xem cô ngày hôm đó đây?
Ý định ban đầu của Giang Nguyên chỉ là tò mò mấy ngày Phùng Sướng biến mất là đang làm gì.
Việc anh lui về đứng ở cạnh cửa là muốn xem một Phùng Sướng cả ngày treo câu thích người ta ở bên miệng thì sẽ có tầm nhìn xa trông rộng gì.
Nhưng mà biểu hiện của Phùng Sướng làm anh rất bất ngờ. Nó đã khiến cho Giang Nguyên phải thay đổi toàn bộ thành kiến của anh đối với cô.
Nhưng Phùng Sướng chính là Phùng Sướng. Thật sự không làm cho anh thất vọng. Bất kể là thỏa mái giễu cợt Thôi Chỉ Nghi, hay là coi anh như trò chơi.
Muốn chơi xong rồi đá ư? Nằm mơ đi.
Tâm tình Giang Nguyên cực kỳ tồi tệ:
– Tôi muốn đứng thì đứng, muốn đi thì đi, còn cần thông báo với cậu à?
Phùng Sướng bất chợt nói:
– Anh tức giận cái gì?
– Giang Nguyên, anh tức giận như này, là bởi vì mấy lời vừa nãy em nói trong hội trường phải không?
– Cậu thích nói gì thì nói ai quan tâm.
Giang Nguyên không muốn gây gổ với cô nữa,
– Tránh ra.
– Đúng là em nói hơi quá đáng, em xin lỗi, nhưng mà đó không phải lời nói thật lòng của em. Giang Nguyên, hay là chúng ta đổi nhau đi, anh nói lại câu đó với em, được không? Không, hay là anh làm bạn trai em, hai ba ngày sau thì đá em, có được không? Như vậy đủ để anh nguôi giận không?
Giang Nguyên căng mặt:
– Được.
Phùng Sướng trợn mắt:
– Hả?
– Là như cậu nói đó. Đến lúc đó bị đá thì đừng có không chịu thừa nhận.