- ... Em... đừng nói xin lỗi, đây không phải là lỗi của em. - Nhan Hi Nhiễm cũng thấy có chút xấu hổ, hai người lại có thể môi kề môi ở nơi quỷ dị như vậy, còn không cầm lòng nổi. Mà chuyện lớn nhất là, nàng lại chủ động...
Leng... keng... tiếng chuông đồng từ xa truyền đến, Kỷ Thư ngẩng đầu nhìn thấy một đám người. Cầm đầu là một thanh niên mặc chiếc áo dài sượt màu đen. Thấy tay trái hắn có cầm một cặp chuông đồng màu đỏ, tay phải vẫy một cờ lệnh màu vàng hơi đỏ, lay động tay trái, chuông đồng phát ra âm thanh trong trẻo, lá cờ vung lên theo, phía sau có một đoàn người quái dị yên lặng đi theo phía sau, cứ như là cùng một người, đi theo hắn từng bước từng bước một. Đám người kia đi đều cả tay lẫn chân.
Xem lực bước đi của bọn họ cũng khác với người thường, mỗi bước chân đều đạp xuống gượng gạo, không đi bình thường như chúng ta, nhẹ nhàng co dãn tiến bước.
Đợi đám người kia đi vào, Nhan Hi Nhiễm thấy rõ mặt đám người kia, sợ đến hít một hơi lạnh. Trong sắc mặt tái nhợt có màu xanh xám và đen tro pha trộn, còn có lấm tấm đỏ, chung quanh bốn phía hốc mắt. Hai mắt lõm sâu vò trong viền mắt, sâu đến nỗi tìm không được con ngươi, chỉ còn lại hai khoảng không đen kịt. Hai gò má cũng hõm sâu vào, mọc lên vài bớt màu nâu của xác chết. Trên mặt còn dán bùa vàng.
Hai tay đám người kia giơ ngang, từ trong áo, thỉnh thoảng chảy ra mọt giọt dụng dịch vẩn đục, rất giống nước mũi chảy ra khi bị cảm, màu xanh vàng, phát ra mùi tanh tưởi vào không khí chung quanh.
Thi thể, là thi thể thật sự, là thuật đuổi xác của Tương Tây. Nhan Hi Nhiễm chưa từng nghĩ tới có thể tận mắt nhìn thấy sự việc chấn động như vậy.
Người cầm đầu rung chuông nhìn thấy họ không tránh, có chút bất ngờ, mọi người Tương Tây biết rõ nghề này, đều sẽ tự động lảng tránh. Đi vào nhìn thấy, hai người này hết sức nhìn quen mắt. Nhìn chằm chằm nghi ngờ Kỷ Thư và Nhan Hi Nhiễm.
- Hai người là... - Kỷ Thư cũng nhìn ra người này, trước đây đã gặp, nhất thời không nhớ ra được hắn là ai.
- À... Anh là người lần trước gặp ở rừng chuối. - Đầu tiên Nhan Hi Nhiễm kinh ngạc kêu lên, nhưng bởi người này xuất hiện, xấu hổ giữa các nàng tạm thời hóa giải.
- Hai người đi cùng Trầm Linh? - Thợ đuổi xác này là người mang tu vi nhất định, được Trầm Linh cứu ở rừng chuối, sau đó hỏi tính danh của Trầm Linh.
- Trùng hợp như vậy? - Con ngươi Kỷ Thư dạo qua một vòng hỏi: "Anh họ Tư?"
Kỷ Thư nghĩ người này có vấn đề, thợ đuổi xác tại sao lại xuất hiện ở rừng chuối, đám người bọn hắn chỉ để đi xem Chuối Tinh sao? Cô đột nhiên cảm giác được sự việc không đơn giản như vậy.
- Đúng vậy, làm sao cô biết? - Người nọ nhìn qua Kỷ Thư họ, cũng không phòng bị gì, có lẽ do cùng phe với Trầm Linh, huống chi hắn nợ Trầm Linh một ân tình.
Kỷ Thư ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời đã sắp sáng: "Đi vào nói đi, những thi thể này không thể gặp ánh mặt trời, trời sắp sáng rồi."
- Ừ. - Người nọ gật đầu, biết chính sự không thể trễ nãi, vì vậy lay động chuông trong tay, thi thể gượng gạo tự động theo hắn bước tiến vào khách sạn Tử thi, hắn vác từng cái vào phía sau cửa, đứng dựa vào tường.
Làm xong mới đi ra nói chuyện cùng Kỷ Thư, khách sạn Tử thi âm khí nặng, Kỷ Thư lo lắng cho Nhan Hi Nhiễm, chưa tiến vào. Ba người ngồi xổm bên cạnh cánh cửa.
Nhan Hi Nhiễm giờ mới hiểu được vì sao những cánh cửa này cao như vậy, tất nhiên là vì phòng ngừa xác biến đổi sẽ đi ra ngoài, cho nên đi tới đây, thợ đuổi xác tự vác những thi thể này vào khách sạn nghỉ ngơi.
- Sao mọi người đến đây? - Hắn mở rộng áo bào, trong lòng có một chú mèo màu đen huyền đang ngủ, ngủ rất say. Nghe đồn mèo đen có thể trừ tà, thế nhưng thợ đuổi xác lại mang theo mèo lại không biết lí do gì, nhưng Kỷ Thư cũng không tiện hỏi nhiều. Có những công việc, có bí ẩn riêng của nó.
- Đến tìm một người tên Tư Quy. - Kỷ Thư quan sát thần sắc đối phương, có thể ở chỗ này nghỉ ngơi, nhất định có quan hệ gì với Tư gia.
Người nọ ngây ra một lúc hỏi: "Tìm ông tôi?"
- Tư Quy là ông của anh? - Kỷ Thư ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, ông đã lìa trần rồi, hồi tháng trước. - Người nọ liếc mắt nhìn Kỷ Thư giải thích, sau đó bổ sung thêm: "Được rồi, tôi là Tư Tinh Ấu, hai cô gọi là Tinh Ấu là được rồi. Tên hai cô là?"
- Tôi là Kỷ Thư, chị ấy là Nhan Hi Nhiễm, chúng tôi đều là bạn của Trầm Linh. - Lại trùng hợp đã chết, lòng Kỷ Thư bồi hồi một chút, nhưng không lưu tâm vấn đề này.
- Ừ nhìn ra được hai cô và Trầm Linh khá thân. - Tư Tinh Ấu gật đầu: "Hai cô còn chưa nói tới tìm ông tôi làm gì?"
- Bởi vì Trầm Linh gặp phải chút phiền phức, cho nên muốn mời ông anh đến giúp, thế nhưng không ngờ... - Kỷ Thư làm ra vẻ tiếc nuối, nếu Tư gia có Đãng Hồn thuật, như vậy Tư Tinh Ấu nhất định cũng sẽ có, bất kể là ai, có thể giúp ngay là được.
- Phiền phức gì? Tôi xem xem có thể giúp các cô không, dù sao Trầm Linh đã cứu tôi, tôi vẫn nợ một ân tình. - Tư Tinh Ấu nhìn thần sắc khổ sở của Kỷ Thư vội vàng mở miệng.
- Anh có từng nghe qua Cổ Bộ Cương Đồng? - Kỷ Thư thừa thắng xông lên, Tư Tinh Ấu vừa cắn câu thì vào thẳng chủ đề chính.
- Ừ? - Tư Tinh Ấu ngẩn ra: "Có nghe qua, cơ mà thứ kia là quái vật nghịch thiên, vốn chính là thứ không nên tồn tại, cho nên khả năng gặp rất thấp."
- Thế nhưng Trầm Linh đang gặp, cần gấp Đãng Hồn thuật của Tư gia các anh để đối phó chúng. - Kỷ Thư nói.
- Làm sao cô biết Đãng Hồn thuật? - Tư Tinh Ấu kinh ngạc hơn, hai người kia thật đúng là biết rõ về hắn, cho dù có ở Tương Tây cũng rất ít người biết Đãng Hồn thuật tồn tại. Sách quý độc môn của Tư gia, mỗi đời chỉ truyền lại một người, chính là quản gia của Tư gia. Đến đời Tư Tinh Ấu, Tư gia đã không còn người nào sẵn lòng làm nghề đuổi xác, cho nên đương nhiên chỉ có Tư Tinh Ấu kế thừa.
- Anh có từng nghe chuyện trước đây ông anh gặp Cổ Bộ Cương Đồng không? Là người sống sót nói cho chúng tôi biết chỉ có Đãng Hồn thuật của Tư gia các anh mới hữu dụng với Cổ Bộ Cương Đồng.
- Có từng nghe rồi... Từ đó về sau, ông cũng bị bệnh khỏe không nổi, nghe ông nói lúc đầu bị một con phun khí xác chết, trúng độc, pháp lực mất hết. Thế nhưng ông vẫn là thợ đuổi xác rất có tiếng, vì không muốn người ngoài biết ông bị mất pháp lực, mới phải nói có kẻ thù trả thù, ông mới ẩn cư. - Tư Tinh Ấu dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa ông cũng không nắm chắc là Đãng Hồn thuật của Tư gia chúng tôi có tác dụng với Cổ Bộ Cương Đồng, dù sao lúc đó đã có nhiều người chết như vậy, cũng không biết ai thật sự bắn trúng nó."
- Hả? Vậy là sao? - Nhan Hi Nhiễm vừa nghe, lòng cũng lạnh xuống. Thật sự chẳng lẽ không còn cách khác để giúp Trầm Linh sao?
- Mặc kệ có hữu dụng hay không, tôi hi vọng anh có thể giúp Trầm Linh một chút. - Kỷ Thư lại không cho là như vậy, Đại trưởng lão nói như vậy nhất định có lý do. Ngựa chết chữa thành ngựa sống, mặc kệ như thế nào, trước tiên cùng Tư Tinh Ấu đi. Theo hướng ban đầu của Trầm Linh, lần này tới cô cũng nhất định không tìm sai.
- Cũng được, cơ mà hai cô phải chờ ba ngày, tôi phải tiễn đám thi thể này, hơn nữa nếu muốn sử dụng Đãng Hồn thuật, nhất định phải có thanh bảo kiếm gia truyền, thanh kiếm đó ở trong mộ cha tôi, chúng ta phải đi lấy. Hơn nữa tôi nghe ông nói thanh kiếm này hình như có thể chém gϊếŧ Cổ Bộ Cương Đồng, bởi vì thanh kiếm này chuyên môn dùng để diệt xác, nếu có lúc thợ đuổi xác chúng tôi gặp phải xác biến dị quá lợi hại cũng chỉ có thanh kiếm này mới có thể tiêu diệt chúng nó. - Tư Tinh Ấu suy nghĩ một chút gật đầu, biểu thị tán thành.
- Được, chúng tôi ở đây đợi anh ba ngày, sau đó cùng đi lấy kiếm. - Kỷ Thư biết mộ huyệt của thợ đuổi xác không hề đơn giản, đã chôn vật phẩm theo thì hẳn sẽ có cơ quan dày đặc, mà trong người cô còn bị tổn thương, phải tĩnh dưỡng vài ngày. Vậy chờ thêm mấy ngày, cũng coi như không công dã tràng.
- Ừ... ba ngày sau, chúng ta tụ họp ở chỗ này. - Tư Tinh Ấu đáp.
- Được rồi, chúng tôi về, không quấy rầy anh nghỉ ngơi. - Kỷ Thư đứng dậy lôi kéo Nhan Hi Nhiễm ra khỏi Khách sạn Tử thi. Thợ đuổi xác trong lúc đuổi xác đều nghỉ ngơi ban ngày, buổi tối lên đường, nên Kỷ Thư nói như vậy.
Trên đường về...
- Thư, còn phải chờ ba ngày, Trầm Linh họ chờ được không? - Nhan Hi Nhiễm có chút lo lắng hỏi.
- Sự việc tạm thời không gấp, Trầm Linh biết đâu nặng đâu nhẹ, hơn nữa đồ chị cho chị ấy cũng không đủ. Tôi tin với tính của chị ấy sẽ không chờ, cũng sẽ đi tìm những phương pháp khác. Chị chỉ cần nói rõ tình hình với chị ấy là được. - Kỷ Thư lắc đầu, Trầm Linh bên kia tạm thời không cần phải lo lắng.
Nhưng bên Tư Tinh Ấu suôn sẻ lại khiến cô có chút bất an.
- Linh, bây giờ chúng ta nên làm gì? - Sau khi Trầm Liên tỉnh lại thấy hiện tại Trầm Linh rất buồn phiền, vì lo lắng chuyện Cổ Bộ Cương Đồng sao?
- Tạm thời chờ vài ngày đi, em hôn mê mấy ngày nay, tôi có liên lạc một chút với Hi Nhiễm, muốn chị ấy chuẩn bị nhiều pháp khí, chị ấy và Kỷ Thư cũng đến Phượng Hoàng, giúp tôi tìm người có thể đối phó với Cổ Bộ Cương Đồng. - Trầm Linh lấy gối lót cho Trầm Liên nằm: "Giờ có đói không?"
- Ổn, sau khi tỉnh lại chưa muốn ăn gì. - Trầm Liên lắc đầu, hiện tại trong miệng nàng rất đắng, không muốn ăn gì cả.
- Vậy em nghỉ ngơi một chút, tôi đoán em sẽ không muốn ăn, giờ mới ba giờ chiều, buổi tối tôi đi mua ít cháo mặn cho em. - Từ bên giường Trầm Linh đứng lên, muốn đi ra ngoài.
- Đừng phiền phức như vậy, em thực sự không muốn ăn. - Trầm Liên kéo Trầm Linh: "Linh ở đây với em là được rồi."
- Không ăn cái gì sao được? - Trầm Linh vén sợi tóc rũ xuống trán Trầm Liên: "Đừng làm cho tôi lo lắng được không?"
- ... Ừ. - Trầm Liên cúi đầu, ngón tay vo vo góc chăn.
- Tiểu công chúa, tôi biết em lo lắng, thuyền đến đầu cầu thẳng thì thẳng, không thẳng thì không thẳng, với bản lĩnh của Trầm Linh tôi thì vẫn làm nó thẳng được, cho nên đừng suy nghĩ. Khi nào em có thể xuống giường, chúng ta còn có chỗ phải đi. - Trầm Linh cũng ngồi xuống lại, đặt tay của Trầm Liên lên tim mình, biểu thị nàng không cần bất an như thế.
- Chỗ nào? - Trầm Liên ngẩng đầu hỏi.
- Chuyện này có liên quan đến Mật Tông, tôi nghĩ Cổ Bộ Cương Đồng năm ấy đối phó được có phần của Mật Tông, huống hồ tôi đã nói, nếu nói về pháp thuật Thi Thân, thì Mật Tông là lợi hại nhất. Gần đây nhất định có chỗ hoạt động bí mật của họ, chúng ta phải đi gặp họ xin một thứ bảo bối."
- Bảo bối gì? - Có thể được Trầm Linh gọi là bảo bối, nhất định thật sự là bảo vật.
- Nhân Cốt Niệm Châu. - Trầm Linh rót chén nước ấm, đưa cho Trầm Liên: "Môi em khô rồi, uống nước đã."
- Ừ. - Trầm Liên cầm cái chén nho nhỏ nhấp vài hớp, lại hỏi thêm: "Nhân Cốt Niệm Châu làm bằng xương người?"
- Đương nhiên, từ xưa Mật Tông đã dùng xương người thật làm thành tràng hạt. Người Tây Tạng đa số thích sau khi chết tiến hành thiên táng(*). Đó là một loại nghi thức rất thần thánh, đại đa số người không thể chịu được, đặc biệt là đạo gia ở vùng Trung Nguyên coi trọng hài cốt như vậy. Thế nhưng toàn bộ bọn họ đều là một dân tộc trời sinh trời dưỡng, cho nên lấy trời làm trọng, phấn đấu cùng thiên nhiên, đa số thờ phụng tôn giáo, hơn nữa tin tưởng cho trời, trời trả lại, có khả năng lên thiên đường. - Trầm Linh giải thích.