Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên

Chương 11: Mừng sinh thần Đông thân vương



//Truyền Lưu Thái y!

'Thần, Lưu Ký...tham kiến Thái hậu!'

*Miễn lễ.

'Tạ Thái hậu!'

Đông Thái hậu lạnh lùng nhìn Lưu Ký “khanh là ngự y theo dõi bệnh tình của Lệ quý phi sao?”

'Khởi bẩm Thái hậu, đúng vậy!'

*Lệ quý phi thế nào rồi?

Lưu Ký nhớ đến Lệ quý phi mà cảm thấy khó hiểu “rõ ràng là đã tắt thở rồi, sao tự dưng lại vô sự!”

Đông Thái hậu nhíu chặt mày “khanh sao vậy?”

'Bẩm Thái hậu, bệnh tình Lệ quý phi đã khá hơn nhiều rồi!'

Đông Thái hậu im lặng không lên tiếng.

//Nô tài tham kiến Thái hậu nương nương.

*Miễn lễ!

//Bẩm Thái hậu, ngày kia là sinh thần của Thân vương điện hạ.

*Ngày kia là sinh thần của Hoang nhi sao?

//Dạ đúng vậy nương nương.

*Ai gia lớn tuổi nên hồ đồ rồi.

//Thái hậu nương nương sao lại nói như vậy, nô tài thấy người trẻ mãi không già.

*Giúp ai gia chuẩn bị quà cho Thân vương điện hạ.

//Nô tài tuân chỉ.

……………

//Quý phi nương nương.

Giản Thuệ không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn cô cung nữ mà lòng trăm mối ngổn ngang “mình thật sự bị xuyên về Đông Triều thật sao? Mình đã trở thành Lệ quý phi của Đông Triều thật sao?”

//Lệ quý phi!

- Cô vừa gọi ta sao?

//Bẩm Lệ quý phi, là nô tì gọi người.

Cổ Lang cảm thấy từ lúc Lệ quý phi tỉnh lại thì tựa như trở thành một người hoàn toàn khác, cứ hay ngồi thừ người như kẻ mất hồn.



//Quý phi nương nương, người không sao chứ? Có cần mời ngự y đến thăm mạch không ạ?

Nghe Cổ Lang hỏi thế, Giản Thuệ mỉm cười “ta không sao...đừng quá lo lắng cho ta“.

Cổ Lang quan sát sắc mặt Lệ quý phi thì thấy đúng là hồng hào hơn mấy ngày gần đây.

- Ta muốn được nghỉ ngơi!

//Vậy nô tì không phiền Quý phi nương nương nghỉ ngơi.

Cổ Lang rời đi, chỉ còn lại Giản Thuệ trong căn phòng âm u lạnh lẽo, nơi này có lẽ đã chứa rất nhiều những oan hồn...Họ cũng giống như Lệ quý phi, bị oan ức đày vào lãnh cung, sống những ngày tháng cô đơn héo mòn nơi cung cấm và rồi cuối cùng phải ra đi trong uất ức.

- Lệ quý phi, cô hãy yên tâm...tôi sẽ giúp cô trả thù những kẻ đã hãm hại cô.

……………

Phủ Đông Thân vương!

//Thái hậu nương nương giá đáo...

Tiêu Thần thầm nguyền rủa “mẹ kiếp, xuyên sách là có thật. Mấy ngày qua bị đám thuộc hạ bên cạnh làm cho ngốc thật rồi!”

Thuộc hạ khẽ lên tiếng “Vương gia, sao người không bái kiến Thái hậu?”

“Bái kiến bà ta sao?”

Tên thuộc hạ há hốc mồm rồi gật đầu cái rụp!

'Đúng vậy Vương gia'.

“Vậy phải bái như thế nào?”

Thuộc hạ thở dài “Vương gia tôn kính của tôi, ngài ngủ một đêm thức giấc liền trở nên ngơ ngơ ngáo ngáo thế này! Ngài nói Điền Lang tôi phải làm thế nào đây?”

“Ngươi là Điền Lang sao?”

Điền Lang lại bị sang chấn tâm lý thêm một lần nữa, trong những ngày qua...Điền Lang đã bị Vương gia của mình gây ra cho không ít bất ngờ.

'Vương gia, sao người lại đưa Điền Lang đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác vậy chứ?'

“Vậy ta nên bái bà ta như thế nào?”

Điền Lang nhíu chặt mày “người muốn bái thế nào thì bái!”

Đông Thái hậu thấy Đông Hoang giống như không muốn bái kiến mình thì trong lòng mất vui, đứng nhìn chằm chằm lên người Đông Hoang “Hoang nhi, hôm nay nó làm sao thế nhỉ? Dường như nó không muốn gặp mình thì phải!”

Điền Lang lắc nhẹ bả vai Đông Hoang “Vương gia“.

“Hả???”

'Thái hậu vẫn đang chờ Vương gia hành lễ'.

“Nhất định phải bái kiến sao?”



Tiểu Lý Tử nhíu mày “Thân vương điện hạ có vẻ như không hoan nghênh chúng tôi!”

Đông Thái hậu thoáng buồn “Hoang nhi không muốn gặp ai gia thật sao?”

Điền Lang lo lắng đến toát mồ hôi hột “thôi chết rồi...Vương gia đang ngơ ngơ ngáo ngáo, giờ chọc giận cả Thái hậu“.

Tiêu Thần không cam tâm, cũng không tình nguyện...miễn cưỡng hành lễ trước Đông Thái hậu “Thần bái kiến Thái hậu!”

*Thái hậu?

Đông Thái hậu liếc nhìn Tiểu Lý Tử “chuyện này là sao?”

Tiểu Lý Tử lắc đầu “nô tài cũng không được rõ lắm!”

*Hoang nhi, sao lại gọi ta là Thái hậu?

Tiêu Thần ngờ nghệch “người là Thái hậu, nên ta phải gọi người là Thái hậu. Có gì không đúng sao?”

*Cũng không hẳn, được rồi...chỉ là cách xưng hô, ta không để tâm đâu.

Nói thì nói vậy, chứ trong lòng Đông Thái hậu cảm thấy vô cùng mất mát.

Tiêu Thần cũng cảm nhận được Đông Thái hậu không được vui.

Tiểu Lý Tử mang chiếc hộp gỗ đưa đến cho Tiêu Thần “bẩm Thân vương điện hạ, đây là quà mừng sinh thần mà Thái hậu nương nương đặc biệt chuẩn bị cho người!”

Tiêu Thần nhìn chiếc hộp gỗ mà không khỏi cảm thán, chiếc hộp được điêu khắc vô cùng tinh xảo, tỉ mỉ đến từng chi tiết...từng góc cạnh.

“Tạ Thái hậu!”

Đông Thái hậu thoáng buồn “Hoang nhi, có phải là con đã giận ta chuyện gì rồi không?”

“Sao Thái hậu lại hỏi thần như vậy?”

*Vì hôm nay, ta thấy con rất xa cách.

Tiêu Thần chợt nhận ra “đúng rồi, tự dưng mình xuyên đến đây làm Thân vương gì gì đó, mình hoàn toàn không biết được các mối quan hệ của họ. Để hôm khác mình hỏi tên ám vệ bên cạnh mình mới được, kế tạm thời là mình nên giả mất trí nhớ vậy!”

Nhìn Đông Thái hậu đau lòng vì sự xa cách của mình mà Tiêu Thần thấy thương xót cho bà.

“Bẩm Thái hậu! Thần không giấu gì Thái hậu, vài ngày gần đây thần phát hiện mình mắc phải chứng mất trí nhớ!”

Không những Đông Thái hậu mà ngay cả các quan lại có mặt tại đêm nay đều cảm thấy lo lắng cho Thân vương điện hạ.

*Hoang nhi!

Đông Thái hậu vì quá đau lòng nên khóc nức nở “nhanh...nhanh truyền Thái y đến phu thăm mạch cho Hoang nhi của ta!”

//Thái hậu, người đừng quá đau lòng.

*Tiểu Lý Tử, ngươi bảo ta không được đâu lòng sao?

//Nô tài không dám!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.