Truyện được đăng trên Weibo của tác giả vào ngày 12/12/2024
—
- Cố Quân Trì, cậu về nước chưa? Thứ sáu là kỷ niệm thành lập trường dự bị, cậu có đến không 🌹
- Không đến
- Nhưng lần này là kỷ niệm 20 năm thành lập trường, hiếm lắm mới có đó 😎😎
- Liên quan gì đến tôi?
- Vậy được rồi 🥀
- Vậy cậu có thể nhờ tài xế mang cặp sách đến cho tôi được không? Lần trước học phụ đạo để quên ở nhà cậu mất rồi, tôi có nhắc cậu mấy lần mà cậu toàn phớt lờ thôi 😊
- Tài xế không rảnh, tự đi mà lấy
- Nhưng tôi cũng không rảnh, gần đây tôi phải chuẩn bị cho lễ kỷ niệm 👊🏻
- Ý là đi làm cu li miễn phí cho trường
- Sao cậu có thể nói như vậy... Có một tinh thần được gọi là danh dự tập thể, tôi sắp sửa có việc phải làm rồi nên đi trước đây 🤝🏻
Không lâu sau, Ôn Nhiên lại gửi đến tin nhắn cuối cùng: Cố Quân Trì, cậu nói chuyện thật sự không được dễ nghe lắm, hy vọng cậu có thể cải thiện, cảm ơn 🙏🏻
Cố Quân Trì cho rằng mình chỉ trình bày sự thật, không hề cảm thấy cách diễn đạt như trên có gì cần cải thiện, vì vậy hắn không trả lời.
Chiều thứ sáu, Cố Quân Trì lái xe đến bãi đậu xe bên ngoài trường dự bị.
Vừa tắt máy, bên cạnh ghế lái đột nhiên tối sầm lại. Một cái đầu heo cực to màu hồng đột nhiên chui vào cửa sổ xe, vẫy tờ rơi đang cầm bằng chân heo một cách khó khăn, giọng điệu rất nhiệt tình: "Xin chào bạn, nhân dịp kỷ niệm 20 năm thành lập trường dự bị, hoan nghênh bạn tham gia các hoạt động thú vị khác nhau!"
Giọng nói của omega bị bóp nghẹt bên dưới mũ mascot, đồng thời toát ra một cảm giác hưng phấn. Cố Quân Trì không buồn nhìn tờ rơi một cái mà cau mày giơ tay lên, cởi cái đầu heo màu hồng gần như mặt đối mặt với mình ra.
Ôn Nhiên không kịp đề phòng mà vẫn giữ nguyên tư thế chui vào cửa sổ xe, tóc rối bù xù, khuôn mặt bị mascot bịt kín đến đỏ bừng, trán và cổ đều đẫm mồ hôi, dùng đôi mắt tròn xoe sững sờ nhìn Cố Quân Trì ở khoảng cách vài centimet.
"Đi ra." Cố Quân Trì nói.
Ôn Nhiên bị mất mascot vô cùng an phận, vừa chậm rãi vừa xấu hổ chui ra khỏi cửa sổ xe.
(Cre: Artist @狗尾巴真的草了)
Cố Quân Trì xách đầu heo xuống xe, Ôn Nhiên thì đứng yên dưới ánh nắng như bị phạt đứng. Đầu cậu rất nhỏ, bộ mascot trên người lại tròn vo, sau khi không có mũ đội đầu thì tỷ lệ toàn thân trông có chút khôi hài. Vẻ mặt Cố Quân Trì trông chán ghét như thể chỉ mong sao có thể tránh xa cậu mười cây số nhưng tay thì lại giơ lên vuốt trán Ôn Nhiên một cái.
(Cre: Artist @-祁柚-)
Sau đó lòng bàn tay hắn đã dính đầy mồ hôi, Cố Quân Trì còn chưa kịp nói gì thì Ôn Nhiên, người vốn tưởng rằng mình sắp bị ăn đòn nhưng thật ra lại không nên thở phào nhẹ nhõm lại trở nên căng thẳng, cậu giải thích: "Nhiệt độ hôm nay hơi cao, tôi mặc bộ đồ này sẽ thấy nóng nên mới đổ mồ hôi." Cậu vừa nói vừa dùng chân heo lau lòng bàn tay của Cố Quân Trì.
"Thế thì những người có danh dự tập thể cũng sẽ đổ mồ hôi." Cố Quân Trì nhận xét như vậy rồi xoay người đi về phía ghế phó lái, mở cửa xe ra.
Ôn Nhiên không hiểu giữa danh dự tập thể và việc đổ mồ hôi có mối liên hệ gì nhưng người nói ra câu này là Cố Quân Trì, vậy nên có thể trực tiếp coi đó là giễu cợt. Cậu lúng túng không trả lời mà nhét tờ rơi vào túi áo ở bụng, lúc ngẩng đầu lên lại thì thấy Cố Quân Trì đang lấy một chiếc cặp sách màu vàng từ ghế phó lái.
"Cậu mang đến giúp tôi hả!" Ôn Nhiên nhanh chóng bước tới nhận lấy, vừa kéo cặp ra sau lưng để đeo vừa nói: "Cậu có biết là khoảng thời gian này tôi đến trường toàn dùng túi mua sắm để đựng sách không, Đào Tô Tô nói trông như đến chợ mua thức ăn vậy..."
Bộ mascot vừa cồng kềnh vừa nặng, Ôn Nhiên nỗ lực vật lộn hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không thể đeo cặp sách lên vai, mệt đến đổ mồ hôi. Cố Quân Trì thờ ơ nhìn một hồi mới kéo cặp sách về lại rồi nói: "Đừng mua thức ăn nữa, cậu hợp nằm trên thớt hơn đấy."
Nói xong, hắn treo cặp sách lên vai phải, vác đầu heo lên rời đi, để lại Ôn Nhiên đứng ở chỗ cũ một mình suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại, uất ức lẩm bẩm một câu 'Ác độc thật đó', sau đó lau mồ hôi rồi đi theo.
Không lâu sau, hai người đã đến cổng trường, mấy giáo viên phụ trách lễ kỷ niệm thành lập trường đang đón khách. Một giọng nói rất nhẹ gọi tên mình vang lên từ phía sau, Cố Quân Trì quay đầu lại thì thấy Ôn Nhiên đứng dựa vào chân tường như kẻ trộm, cực kỳ sốt ruột nói: "Cố Quân Trì, mau trả đầu của tôi lại cho tôi!"
"Bị thầy cô nhìn thấy là không hay đâu, tôi phải đội lại ngay."
Cố Quân Trì không có biểu cảm gì: "Nói gì vậy? Không nghe thấy."
(Cre: Artist @小苟很甜)
Sau đó, đợi đến khi Ôn Nhiên lấy hết can đảm lén lút chạy lại muốn nói chuyện với mình ở khoảng cách gần thì hắn lại lập tức xoay người bỏ đi, cũng không trả đầu heo lại cho Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên, người không đội mũ mascot nên bị phơi bày trước mắt thầy cô do mất đi sự che chắn của alpha kiểu: "...?"
Kết quả là sự việc không nghiêm trọng như cậu tưởng, các thầy cô chỉ nhìn cậu rồi nhìn đầu heo trong tay Cố Quân Trì, chào hỏi cậu chủ Cố với thái độ hoà nhã rồi ân cần hỏi han Ôn Nhiên từ xa: "Nóng lắm phải không? Đi nghỉ ngơi một lát, uống ít nước đi."
Ôn Nhiên, người chưa từng tham gia hoạt động tập thể ở trường cấp hai, trí nhớ vẫn còn dừng lại ở giai đoạn học tiểu học phải nghe theo lời dạy dỗ của thầy cô đâu ra đấy và giữ vững ý thức trật tự thái quá một cách lỗi thời lại hơi ngạc nhiên vì điều này. Sau khi do dự một lúc, cậu đứng thẳng lưng lên một chút, thoải mái đi vào trường cùng Cố Quân Trì.
Trường dự bị hôm nay rất náo nhiệt, bịch bịch bịch—— khách khứa đi tới đi lui, bịch bịch bịch—— những băng biểu ngữ đẹp đẽ được treo khắp khuôn viên trường, bịch bịch bịch —— Cố Quân Trì lười quan tâm, vừa cúi đầu nhìn điện thoại vừa bước đi, bịch bịch bịch——
Ba mươi giây sau, hắn dừng bước, xoay người lại.
Tiếng 'bịch bịch bịch' biến mất và biến mất dưới chân Ôn Nhiên, bởi vì đó là tiếng giày mascot của cậu phát ra khi giẫm lên mặt đất.
"Sao vậy?" Ôn Nhiên đứng đó, hai chiếc chân heo đan lại đặt trước người, hỏi.
"Đi theo tôi làm gì?"
Ôn Nhiên nhìn Cố Quân Trì, bọn họ đã không gặp nhau một thời gian rồi, hơn nữa còn rất bất ngờ là hôm nay Cố Quân Trì lại đến trường. Thật ra cậu có rất nhiều điều muốn nói với Cố Quân Trì, chẳng hạn như 'Trường dự bị đã phát triển mạnh mẽ trong suốt 20 năm, hiện đang trong thời kỳ thịnh vượng, cậu có kỳ vọng gì cho tương lai của trường không?', 'Hãy nói đôi điều về lời chúc tốt đẹp của cậu dành cho trường xưa', 'Hôm nay cậu sẽ ở lại trường bao lâu?' và 'Cậu có còn nhớ chúng ta đã hứa với nhau khi gặp lại sẽ——'
Chợt nhớ ra mình đang đổ mồ hôi đầm đìa, Ôn Nhiên mím môi, một lát sau mới nói: "Cậu vẫn chưa trả lại đầu của tôi cho tôi."
Nói xong thì nhìn thấy trên mặt Cố Quân Trì hiện lên chút không vui không quá rõ ràng, Ôn Nhiên vội vàng quay mặt đi nhìn nơi khác, ai mà ngờ lại tình cờ kiếm ăn thành công, vẻ mặt cậu bừng sáng: "Xe thức ăn! Tôi có đồ ăn rồi!"
Cố Quân Trì cau mày 'chậc' một tiếng: "2 giờ rồi mà còn chưa ăn cơm."
"Bận quá mà, thành viên chủ chốt trong hoạt động của bọn tôi là vậy đó, mất ăn mất ngủ." Ôn Nhiên không thèm cố chấp với cái đầu heo đó nữa, dùng cả hai tay ôm hông xách bộ mascot lên một chút, nhấc chân chạy bịch bịch bịch về phía xe thức ăn.
Cái đuôi heo ngắn và xoăn lắc qua lắc lại phía sau theo động tác chạy của omega, Cố Quân Trì nhìn một lúc rồi lấy điện thoại ra.
"Còn tưởng tôi nhìn nhầm chứ." Giọng nói ngạc nhiên của alpha vang lên từ bên cạnh: "Cậu Cố sao lại có thời gian đại giá quang lâm thế này? Tôi tuyên bố lễ kỷ niệm 20 năm thành lập trường dự bị đến đây là viên mãn."
Cố Quân Trì cất điện thoại đi, liếc Hạ Uý một cái: "Cái gì đấy?"
"Đặt đồ ăn giao đến." Hạ Uý lắc chiếc túi đóng gói lòe loẹt trong tay: "Trà sữa đôi cho tôi và Tiểu Trì."
"Xem thử."
"Có hứng thú vậy à?" Hạ Uý vừa nửa tin nửa ngờ vừa đắc ý vênh váo: "Thế thì tôi miễn cưỡng phải khoe ra vậy."
Sau khi mở lớp niêm phong lấy ly trà sữa màu xanh ra, Hạ Uý tràn đầy sức sống nói: "Ly này tên là Biển xanh ngày hạ, ngôn ngữ trà của nó là tình đầu như gió biển giữa hè... Ê, ê ý cậu là sao đây... Cố Quân Trì?!"
Còn chưa kịp hét xong, Cố Quân Trì đã cầm trà sữa băng qua lề đường và đại lộ trung tâm đi về phía đối diện. Lúc này Hạ Uý mới nhìn thấy chiếc cặp sách màu vàng treo trên vai trái của Cố Quân Trì, trên tay hắn còn xách một cái đầu heo lớn.
Người đến người đi, ánh mắt của Cố Quân Trì nhìn xuyên qua đám người về phía xe thức ăn. Có lẽ Ôn Nhiên sợ làm ảnh hưởng đến bộ mặt của nhà trường nên cố tình bưng đĩa cơm đến dưới một gốc cây không bắt mắt, ngồi xổm xuống đất rồi sốt ruột và vài miếng lớn. Cũng không biết cậu đang sốt ruột cái gì, như thể thiếu đi cậu thì kỷ niệm thành lập trường không thể tiếp tục được vậy.
Ánh nắng chiều chiếu thẳng vào mặt cậu, Ôn Nhiên không kịp lau mồ hôi, ăn hết miếng cơm này đến miếng cơm khác. Giờ này trong xe thức ăn chỉ còn lại một ít nước canh, không có thịt nhưng nghe nói hôm nay sẽ có một bữa tiệc tối thịnh soạn, điều này là một sự động viên tinh thần lớn cho Ôn Nhiên.
Sau khi vội vàng ăn xong, Ôn Nhiên đột nhiên không còn cảm thấy quá nóng nữa, cậu ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người đang đứng trước mặt che đi ánh nắng thiêu đốt.
Cậu chưa kịp nhìn rõ mặt thì đối phương đã giơ tay lên, dí vào mặt cậu một ly trà sữa đã cắm sẵn ống hút. Ôn Nhiên vội vàng nhận lấy, đơ ra hai giây mới hỏi: "Mua ở đâu vậy?"
"Nhặt trong thùng rác."
Ôn Nhiên lập tức bắt đầu uống.
(Cre: Artist @水泥糊马路)
Nào ngờ vừa nuốt một ngụm, 30% là trà sữa, 70% còn lại đều là topping, lúc ăn cơm Ôn Nhiên chưa bao giờ nghẹn nhưng lúc này suýt thì không nuốt được, trong cổ họng phát ra tiếng ừng ực rồi mới khó khăn nói: "Đây là cháo bát bảo xanh hả?"
"..." Cố Quân Trì quay đầu lại liếc Hạ Uý một cái, người đang gào khóc thảm thiết ở phía xa yêu cầu Cố Quân Trì trả lại Biển xanh mùa hạ của mình.
Có lẽ ngụm vừa rồi đã hút hết 60% topping, lúc uống lại lần nữa thì hàm lượng trà sữa đã cao hơn rất nhiều. Ôn Nhiên vừa uống vừa ngẩng đầu nhìn Cố Quân Trì, hai mắt tròn xoe không chuyển động.
Cố Quân Trì nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Nhiên, mấy giây sau thì quay đầu nhìn đi nơi khác, nuốt một ngụm nước bọt, một lúc nữa mới quay đầu lại: "Nhìn cái gì?"
Cảm giác như một lời cảnh cáo, Ôn Nhiên không trả lời mà cụp mi xuống không nhìn nữa, lặng lẽ uống trà sữa.
Gió thổi qua khiến tóc Ôn Nhiên tung bay, lá cây trên đỉnh đầu cũng đung đưa xào xạc. Trên đầu mơ hồ vang lên một tiếng động, Ôn Nhiên hơi thẳng người lên hỏi Cố Quân Trì: "Có phải có gì rơi trên đầu tôi không?"
"Phân chim." Cố Quân Trì thờ ơ nói.
"Cái gì...?" Tay Ôn Nhiên cứng đờ giữa không trung không dám chạm vào, nghĩ mà thấy bực, không nhịn được nổi trận "lôi đình": "Ai bảo cậu không trả lại mũ cho tôi làm chi? Nếu tôi đội lên thì phân chim đã không dính lên đầu rồi."
Cố Quân Trì không hề có ý nhường nhịn: "Ai bảo cậu chui vào xe tôi phát tờ rơi?"
"Đây, đây là công việc của tôi!"
"Công việc của cậu là chui vào xe người khác phát tờ rơi à."
"Tôi chỉ chui vào mình xe cậu thôi, tôi đợi cậu ở bãi đậu xe rất lâu." Ôn Nhiên biết mình đuối lý nhưng cũng rất để tâm đến bãi phân chim kia, vội vàng uống xong trà sữa rồi nghểnh cổ đứng dậy, trong túi chỉ có mỗi tờ rơi nên không thể không cầu cứu Cố Quân Trì: "Vậy cậu có khăn giấy không? Cho tôi mượn lau chút đi."
Cố Quân Trì đứng đó bất động, Ôn Nhiên nghi ngờ phân chim sắp sửa chảy xuống da đầu, giọng điệu trở nên bức thiết: "Cố Quân Trì!""
"Đã nói với cậu từ lâu là không tới rồi." Cố Quân Trì từ tốn tiếp tục chủ đề trước đó: "Còn đợi cái gì."
"Tôi muốn đợi, hơn nữa không phải cậu cũng đã tới rồi sao?" Ôn Nhiên dần trở nên tuyệt vọng: "Thôi bỏ đi, tôi đi tìm người khác mượn giấy..."
Cậu chưa kịp nói xong đã thấy Cố Quân Trì giơ tay về phía đầu mình, Ôn Nhiên nhận ra có lẽ hắn định dùng tay không bốc phân chim, đang định nói một câu 'Như này không ổn đâu' thì Cố Quân Trì đã lấy một cành cây nhỏ ra khỏi tóc cậu rồi ném xuống đất.
Ôn Nhiên: "..."
"Hừ." Cậu thở dài một hơi, có chút mất mặt nhưng cũng có chút cạn lời, cầm lấy mũ mascot trong tay Cố Quân Trì, hắng giọng nói: "Tôi đi làm việc đây."
Đi được vài bước thì lại xoay người lại hỏi: "Cậu sắp sửa đi rồi đúng không? Bữa tối hôm nay sẽ có rất nhiều món ngon, cậu có muốn ở lại ăn rồi mới đi không?"
Cố Quân Trì đánh giá cậu từ trên xuống dưới một cái: "Tôi không ham ăn như vậy." "Ò, được thôi." Ôn Nhiên xoay người lại, xách đầu heo tiếc nuối rời đi, cứ bước năm bước là quay đầu lại cho đến khi đi đến quảng trường bên kia.
Trường dự bị đã đặc biệt xây dựng một sảnh trò chơi khổng lồ cho lễ kỷ niệm thành lập trường lần này, hầu hết đều là các thiết bị trò chơi AR thực tế ảo, bao gồm bắn súng, các trò chơi với bóng, đua xe và các nội dung trò chơi khác nhau nhằm thu hút học sinh ghé thăm. Điểm sẽ được tích lũy khi thắng trò chơi, người nào có tổng điểm tích luỹ cao nhất có thể đưa ra một yêu cầu cho trường dự bị trong phạm vi hợp lý.
Ôn Nhiên mang theo cái bụng được lấp đầy chút ít tiếp tục chăm chỉ phát tờ rơi bên ngoài sảnh trò chơi. Không lâu sau, phía sau truyền đến một loạt tiếng bịch bịch bịch dồn dập, cậu chưa kịp quay đầu lại nhìn thì đã bị huých vào mông một cái, loạng choạng vài bước suýt nữa là bổ nhào xuống đất.
Kẻ đầu sỏ là một con thỏ khổng lồ đang cầm tờ rơi cười lớn, Ôn Nhiên khó khăn lắm mới đứng vững, có hơi kinh ngạc: "Cậu chỉ còn lại nhiêu đây tờ rơi thôi sao?"
Đào Tô Tô cởi đầu thỏ xuống, dùng chân thỏ quạt gió: "Ôi nóng chết tớ mất, phát tờ rơi đúng là không dễ dàng gì, người lạ mười tờ, người quen ba mươi tờ, vừa nãy tớ còn nhét cho Tống Thư Ngang năm mươi tờ."
Ôn Nhiên vô cùng kinh ngạc nhìn xấp tờ rơi dày trong tay, ý thức trật tự lỗi thời và thái quá lại bắt đầu trỗi dậy. Trong quan niệm của cậu, tờ rơi nên được phát theo quy tắc mỗi người một tờ mới đúng, nếu không thì sẽ là sự lười biếng và công tác tuyên truyền không đến nơi đến chốn.
Cậu do dự: "Làm vậy chắc là không ổn lắm nhỉ?"
"Cái này gọi là linh động! Lúc nhà trường bảo bọn mình phát mấy ngàn tờ rơi hẳn là đã nghĩ đến kết quả này rồi, cậu đừng cứng nhắc như vậy chứ, tớ còn muốn phát xong càng sớm càng tốt để tích điểm thi đấu nè. Từ sáng đến giờ Hạ Uý toàn ở vị trí số 1 trên bảng xếp hạng thôi, không đấu lại cậu ấy nên tớ sẽ giữ hạng 3 tranh hạng 2."
Nói xong, Đào Tô Tô lại đội mũ lên đi phát tờ rơi tiếp, Ôn Nhiên cúi đầu nhìn tờ rơi trong tay qua góc nhìn chật hẹp của mũ mascot, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Cậu bắt đầu quan sát xung quanh để tìm kiếm mục tiêu.
"Cậu Cố." Quản lý bếp ăn của Vân Loan vội vàng đi tới đưa túi giấy cho Cố Quân Trì: "Đồ ăn nhẹ cậu cần đây, đều vừa mới nướng xong cả." "Ừm, cảm ơn."
Ở một bên, Lục Hách Dương mua một chai nước suối từ máy bán đồ uống cách đó vài bước, mở nắp ra đưa cho Hứa Tắc đang ngồi trên ghế dài dưới bóng cây.
Hứa Tắc là thuyết minh viên cho buổi lễ kỷ niệm thành lập trường hôm nay, sẽ giới thiệu lịch sử nhà trường với các lãnh đạo liên minh và khách mời từ các trường khác. Đây là một công việc khá có hàm lượng kỹ thuật, đồng thời cũng đại diện cho toàn bộ học sinh trường dự bị, bình thường sẽ được chọn từ các học sinh cấp S. Cố Quân Trì và Lục Hách Dương nằm trong phạm vi không thể mời được, Hạ Uý thì hoàn toàn là nhân tố không yên ổn ở trường dự bị, mức độ nguy hiểm chỉ đứng sau thuốc nổ, vì thế mà người tài đức vẹn toàn, cảm xúc ổn định như Hứa Tắc đã trở thành ứng cử viên sáng giá nhất.
Lục Hách Dương vắt chiếc áo khoác đồng phục mà Hứa Tắc cởi ra trên tay rồi cũng ngồi xuống ghế. Anh nhìn chiếc cặp màu vàng trên vai Cố Quân Trì, khẽ mỉm cười: "Đổi sang kiểu cặp sách này từ bao giờ vậy?"
Chỉ có mỗi Hứa Tắc là nghe không hiểu, còn nhìn về phía cặp sách một cái theo anh. Cố Quân không nói gì mà đi đến máy bán nước lấy một chai nước, sau đó khoanh tay dựa vào bên cạnh máy. Hắn hơi nheo mắt dưới ánh sáng chói chang, nhìn về phía omega đang chạy qua chạy lại phát tờ rơi ở phía xa.
Ôn Nhiên trông có vẻ rất dốc sức và nhiệt tình, như thể đây là lần đầu tiên trong đời tham gia hoạt động tập thể, tóm lại là khiến người ta khó mà hiểu được.
"Khi nào thì phần thuyết minh buổi chiều bắt đầu?" Lục Hách Dương cho Hứa Tắc xem giờ trên vòng tay.
Thật ra Hứa Tắc hoàn toàn không nhìn rõ thời gian mà chỉ nhanh chóng liếc nhìn Lục Hách Dương một cái rồi nói: "Không sao, có thể ngồi thêm một lát nữa."
Lục Hách Dương liền mỉm cười nói 'Được'.
Các học sinh đã ăn uống no nê dần dần quay về hết, lượng người trên quảng trường đã xuống đến mức thấp nhất, chỉ còn lại chú heo hồng ngơ ngác.
Vài giây sau, Cố Quân Trì nhìn thấy heo hồng hướng mắt về phía bọn họ.
Heo hồng bất động, heo hồng hành động.
Heo hồng bắt đầu chạy về phía bọn họ nhưng Cố Quân Trì lại không nhìn cậu nữa mà cúi đầu nhìn điện thoại.
Lúc đầu Ôn Nhiên lao tới rất nhanh nhưng đến khi chỉ còn hơn mười mét, cậu đột nhiên giảm tốc độ, càng lúc càng chậm, sau đó chậm rãi đi đến dưới bóng cây.
(Cre: Artist @甘乐198110)
Chỉ còn lại một xấp tờ rơi cuối cùng, cân nhắc đến việc mình không thân với Hứa Tắc và Lục Hách Dương, Ôn Nhiên chỉ lấy khoảng 80 tờ rồi đưa một nửa cho Lục Hách Dương, một nửa cho Hứa Tắc, giọng nói cũng không tự tin mà trở nên rất nhỏ: "Xin chào các bạn, nhân dịp kỷ niệm 20 năm thành lập trường dự bị, hoan nghênh các bạn tham gia các hoạt động thú vị khác nhau."
"Cực kỳ cảm ơn." Lục Hách Dương cười nhạt nói.
"Vất vả rồi." Lúc này Hứa Tắc mới nhận ra cặp sách trên vai Cố Quân Trì là của ai, cậu nói: "Cẩn thận kẻo say nắng."
"Ừm ừm, cảm ơn."
Cuối cùng Ôn Nhiên đi về phía Cố Quân Trì, đưa toàn bộ số tờ rơi còn lại cho hắn: "Xin chào bạn, nhân dịp kỷ niệm..."
"Không có hứng thú." Cố Quân Trì ngắt lời cậu, tắt điện thoại đi, nhận lấy xấp tờ rơi với ít nhất một trăm tờ kia, không khách sáo hỏi: "Cậu phát tờ rơi hay là sách giáo khoa vậy?"
Bị vạch trần trước đám đông như vậy khiến cho Ôn Nhiên sinh ra một cảm giác xấu hổ vì gian dối, hạ thấp giọng: "Cậu, cậu đừng có hỏi nhiều thế, cứ cầm trước đã."
Cố Quân Trì đưa nước và túi giấy cho cậu bằng một tay, lời ít ý nhiều: "Có ăn không?"
Cách một cái mũ mascot cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh mì, Ôn Nhiên cảm thấy choáng váng, cố gắng giữ vững nguyên tắc: "Tôi đang làm việc mà..."
"Không phải cậu phát sách giáo khoa xong rồi à?"
"...Lát nữa tôi vẫn còn việc khác." Dừng lại một giây, Ôn Nhiên lại tự thuyết phục chính mình, nói: "Vậy thì được thôi."
Cậu nhận lấy nước suối nhét vào cái túi ở bụng, treo túi giấy lên cổ tay—— Sau khi lượm nhặt xong, Ôn Nhiên nói: "Cảm ơn cậu."
Sau đó cậu đút hai tay vào túi quần rồi quay đi, để lại một bóng lưng trông có vẻ cực kỳ điềm tĩnh và vững vàng. Một lúc sau, không thể không thừa nhận rằng thời gian quả thật có hơi cấp bách, Hứa Tắc cũng đứng dậy rời đi. Một tay Lục Hách Dương xách áo khoác của Hứa Tắc, một tay đưa toàn bộ hơn 80 tờ rơi của cả mình lẫn Hứa Tắc cho Cố Quân Trì, còn vỗ nhẹ vào vai trái đang đeo cặp sách màu vàng của Cố Quân Trì, lịch sự nói: "Cảm ơn nhé."
Ôn Nhiên nói không sai, bữa tối quả thật rất thịnh soạn.
"Chuyện gì đây? Hôm nay là ngày dài nhất cậu ở trường dự bị nhỉ? Cậu chủ Cố quả là rất quan tâm trường cũ nha." Hạ Uý, người quấy rối Trì Gia Hàn không thành ngồi xuống bên cạnh Cố Quân Trì, khuôn mặt vốn tươi cười đột nhiên trở nên sa sầm, đột nhiên nói một câu: "Trả trà sữa cho tôi."
Cố Quân Trì phớt lờ hắn mà chống cằm nghịch điện thoại.
Mấy phút sau, Hứa Tắc cuối cùng cũng làm xong công việc thuyết minh và đi đến nhà ăn, tìm thấy Lục Hách Dương đang giơ tay về phía mình một cách chuẩn xác, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
"Thầy cô không bảo em ăn cùng hả?" Lục Hách Dương rót cho Hứa Tắc một ly nước, lại gần một chút, hỏi cậu giữa tiếng người huyên náo.
"Có bảo." Hứa Tắc dừng lại một lát rồi nói: "Em nói em muốn ăn cùng bạn."
Lục Hách Dương mỉm cười 'Ừm' một tiếng.
Bọn họ ăn được nửa chừng thì Ôn Nhiên mới được Đào Tô Tô kéo đến nhà ăn, Tống Thư Ngang giữ chỗ cho hai người họ, lập tức bảo bọn họ ngồi xuống rồi hỏi: "Sao lâu thế?"
"Ôi, tất cả các mascot đều phải đón khách trước bữa tiệc tối nên phải diễn tập một lát, mệt muốn chết." Đào Tô Tô ăn những miếng to, vừa ăn vừa quay sang nhìn Ôn Nhiên: "Không phải cậu mong chờ bữa tối lắm hả, sao lại không ăn thế?"
"Không đói lắm." Ôn Nhiên nói, sau đó chậm rãi uống một ngụm nước.
"Cậu lại mắng Ôn Nhiên hả?" Hạ Uý nhìn sang bàn bên cạnh một cái, dùng cùi chỏ huých Cố Quân Trì: "Có phải chiều nay cậu đổ trà sữa của tôi lên đầu cậu ấy không?"
Cố Quân Trì: "Biết Trì Gia Hàn đổ trà sữa lên đầu cậu rồi, không cần suy bụng ta ra bụng người."
Hắn đặt điện thoại xuống, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy dáng vẻ dường như mất đi hứng thú với đồ ăn của Ôn Nhiên. Cậu ngồi đó ngơ ngác không có sức sống, thỉnh thoảng sẽ chớp mắt một cái rất chậm.
Đào Tô Tô vẫn còn nhiệm vụ trong tay nên vội vàng ăn xong, sau đó lại kéo Ôn Nhiên ra khỏi nhà ăn chuẩn bị đón khách.
Cái gọi là 'đón khách' thật ra là đứng ở lối vào địa điểm nhảy nhót để khuấy động không khí, thế nhưng rõ ràng có một chú heo hồng nào đó nhảy không tốt lắm, động tác loạng choạng, mấy lần suýt thì ngã xuống đất.
Lúc đi ngang qua trước mặt heo hồng, Cố Quân Trì dừng lại, đưa tay ra nhéo mũi heo, cúi đầu nhìn người bên trong mũ mascot từ vị trí miệng, giọng nói không chút dao động: "Say nắng hả?"
Ôn Nhiên hoàn toàn không nhìn rõ và cũng không nghe rõ, trong miệng vẫn vô thức đọc lời thoại: "Hoan nghênh quý khách tham gia buổi tiệc kỷ niệm 20 năm thành lập trường dự bị... Xin hãy đi vào hội trường theo trật tự... Bạn ơi, phiền bạn đừng nhéo mũi tôi..."
Bả vai Cố Quân Trì bị người khác choàng qua, Hạ Uý chỉ lo đi tìm xem Trì Gia Hàn đang ngồi ở đâu thúc giục Cố Quân Trì đi về phía trước, đẩy hắn cùng đi vào hội trường. Không lâu sau khi tiệc tối bắt đầu, Lục Hách Dương và Hứa Tắc ở bên trái đã lặng lẽ rời khỏi hội trường, bên phải là Hạ Uý đang quấn lấy Trì Gia Hàn không ngừng nói chuyện. Cố Quân Trì rời mắt khỏi màn hình điện thoại, tình cờ nhìn thấy Đào Tô Tô đã cởi mascot ra, cúi người băng qua hành lang, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nói gì đó với Tống Thư Ngang với vẻ mặt lo lắng.
Cùng lúc đó, một tiết mục trên sân khấu vừa kết thúc, khoảng giữa là phần công bố học sinh có điểm tích luỹ trò chơi cao nhất hôm nay.
Người đó chính là Hạ Uý không nghi ngờ gì, Cố Quân Trì nghe thấy Hạ Uý hào hứng nói với Trì Gia Hàn một câu 'Bé cưng đợi tôi' rồi lao lên sân khấu, còn Trì Gia Hàn thì ngồi tại vị trí với vẻ mặt nghiêm trọng, không biết Hạ Uý định làm gì.
"Vậy thì... với tư cách là người chiến thắng với điểm tích luỹ trò chơi cao nhất trong lễ kỷ niệm thành lập trường lần này, bạn Hạ Uý, em muốn đưa ra yêu cầu gì với trường dự bị nào?"
Ngay trước mặt là hàng ngũ lãnh đạo nhà trường, trưởng phòng giáo vụ lo lắng hỏi hiệu trưởng: "Lỡ như em ấy đòi trường cho nghỉ một tuần thì sao?"
Hiệu trưởng: "Thế thì cứ nghỉ đi..."
"Yêu cầu của em cực kỳ đơn giản." Hạ Uý trên sân khấu nhoẻn miệng cười, lấy điện thoại ra giơ lên cao, phơi bày bức ảnh trên màn hình: "Em hy vọng bức ảnh này có thể được chiếu trên màn hình lớn nhất ở cổng trường, để đó một tuần!"
Nội dung bức ảnh tuy không nhìn rõ nhưng hoàn toàn có thể ngầm hiểu, khán giả bên dưới sân khấu lập tức reo hò và huýt sáo, Trì Gia Hàn đột nhiên đứng dậy, tức đến mức mặt mày trắng bệch: "Hạ Uý!!!"
Cố Quân Trì cũng đứng dậy, giơ ngón tay cái với Hạ Uý với khuôn mặt vô cảm, sau đó đi vòng qua hành lang vào hậu trường giữa tiếng người huyên náo.
Hắn tìm thấy Ôn Nhiên trong một phòng xép chất đầy đồ dùng cho sân khấu nào đó bên cạnh phòng trang điểm.
Trên đống màn che cũ bị ném lộn xộn trong góc, bộ mascot heo con được trải ra thành hình chữ 'đại' (大). Ôn Nhiên nằm dài trên bộ mascot, gối đầu lên đầu heo, hai mắt nhắm nghiền, mặt đỏ bừng nhưng môi lại hơi tái nhợt.
Cậu mơ hồ cảm thấy có người đang đến gần, ánh sáng trên đầu quá chói mắt nên chỉ có thể nhìn xuyên qua khe hở giữa hàng mi đang nheo lại của mình.
Là một bóng người mơ hồ nhưng Ôn Nhiên nhận ra đó là Cố Quân Trì.
Ôn Nhiên há miệng, thều thào nói: "Hình như tôi bị say nắng rồi..."
Trong cơn mơ hồ, cậu nhìn thấy Cố Quân Trì nghiêng người về phía mình, thế là giơ hai tay lên, vô thức ôm lấy cổ hắn.
Cố Quân Trì dường như đã khựng lại một lát, một lúc sau, hắn vòng tay qua chân Ôn Nhiên, bế cậu lên mặt đối mặt đi ra ngoài: "Nhận ra rồi, đưa cậu đi bệnh viện."
Tiếng ồn ào trong hội trường phía sau càng ngày càng mơ hồ, Cố Quân Trì bế Ôn Nhiên ra ngoài từ cửa hông, bước đi trên đại lộ yên tĩnh, nơi có đèn đường mờ ảo và bóng cây đung đưa.
"May mà buổi chiều cậu cho tôi bánh mì, tôi ăn hết rồi, tôi chỉ hơi mất sức chút thôi." Ôn Nhiên nhắm mắt nằm bò trên vai Cố Quân Trì, nghĩ gì nói nấy: "Cơ mà buổi tối không ăn được bao nhiêu, tiếc quá đi mất." Cố Quân Trì: "Đối với cậu thì đúng vậy thật."
"Nhưng hôm nay cậu ở trường rất lâu, tôi cực kỳ vui luôn." Ôn Nhiên chật vật mở mắt ra, nhìn góc nghiêng ở rất gần của Cố Quân Trì, hỏi hắn: "Cậu có còn nhớ không, thì là, lúc gặp nhau tôi có thể ôm cậu ấy."
Chiếc cặp màu vàng bên người lắc lư qua lại theo bước chân, Cố Quân Trì trả lời với giọng điệu bình thường: "Quên lâu rồi."
"Không sao." Ôn Nhiên lại nằm xuống, ôm chặt lấy cổ hắn.
Dù sao cũng đã ôm được rồi.
(Cre: Artist @冰糖美式ovo)
—
Nhiên bận rộn cả ngày, cuối cùng đã làm mình bận đến mức say nắng
Gin: trừi cái ngoại truyện đáng iu điêngggg =))) bé heo cute quá chỉ muốn bỏ bọc đem zề khum cho cậu chủ nào đó chiếm hời con toi nữaaaa