Biển lớn xanh là bầu trời của cá, trẻ nhỏ ngủ mơ trong những đám mây.
Tảo biển là chiếc gối mềm mại, ánh trăng là ngọn đèn xa xôi.
"Dì ơi, tại sao con lại tên là Tiểu Thụ vậy ạ?"
"Bởi vì lúc con được bế đến đây đúng lúc là Tết trồng cây (*)."
(*) chữ "Thụ" trong Tiểu Thụ nghĩa là cây, chắc mọi người cũng biết rồi nhưng nhắc lại cho chắc =)))) Theo như mình tra thì Tết trồng cây của Trung Quốc là vào ngày 12/03, nếu ngày đó được xem là sinh nhật của bé Cây luôn thì ẻm lớn hơn anh Cố tầm 8-9 tháng lận nhoa đừng có rỡn 😤
"Thế ba mẹ con là ai vậy?"
"Dì cũng không biết nữa, các bạn nhỏ ở chỗ này của chúng ta đều chưa tìm được ba mẹ, con ngoan nhé, chưa biết chừng sẽ có một ngày đợi được họ thôi."
"Người mà con đợi được... sẽ là ba mẹ của con chứ?"
"Đương nhiên, chỉ cần họ bằng lòng đưa con về nhà, thế thì đó chính là ba mẹ của con rồi."
"Nhưng mà, con muốn ba mẹ của mình cơ."
"Tiểu Thụ à... haizzz..."
Trong tiếng thở dài thườn thượt, Ôn Nhiên mở mắt ra.
Trời rất tối, mơ hồ toả ra một chút màu trắng xám, không nhìn rõ xung quanh nhưng cậu ngửi thấy mùi thuốc sát trùng và mùi thuốc đặc trưng của bệnh viện, còn có cả âm thanh máy móc vận hành.
Ôn Nhiên còn chưa kịp cử động thì tay đã bị giữ lại, sau đó trong phòng vang lên vài tiếng bước chân, có người vây quanh cậu nhỏ giọng nói chuyện nhưng cậu lại không nắm bắt được hình dáng.
Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, Ôn Nhiên nắm chặt lấy bàn tay đang nắm tay mình, hơi nghiêng đầu sang, muốn nhìn đối phương nhưng vẫn chỉ nhìn thấy một mảng màu xám đen.
Cậu hỏi: "Sao lại không bật đèn vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Xung quanh lập tức trở nên yên lặng.
Một lúc sau, cậu nghe thấy giọng nói của Cố Quân Trì, rất trầm và rất khàn: "Buổi trưa rồi."
Ôn Nhiên gật đầu, dừng lại một lát rồi nói: "Hình như mắt tôi hỏng rồi, không nhìn thấy nữa."
Cậu cảm nhận được Cố Quân Trì cúi người lại gần, dùng ngón tay xoa khóe mắt mình rất nhẹ: "Để bác sĩ xem giúp cậu xem sao."
"Được."
Bác sĩ bước lên phía trước, giữ mí mắt của Ôn Nhiên rồi cầm đèn pin chiếu vào đồng tử, kiểm tra mức độ nhận biết của cậu với ánh sáng, sau đó hỏi thăm những bộ phận khác trên cơ thể Ôn Nhiên cảm thấy thế nào, Ôn Nhiên nằm rất yên lặng trên giường bệnh, trả lời từng câu một.
"Dây thần kinh thị giác bị chèn ép thì sẽ xảy ra tình trạng thị lực bị mờ hoặc mất thị lực, lát nữa lại làm thêm một kiểm tra cụ thể xem sao."
Ôn Nhiên không hỏi gì cả mà chỉ nói: "Được, cảm ơn ngài."
Tiếng bước chân xa dần, cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại, sau đó rơi vào yên lặng, Ôn Nhiên chỉ có thể xác nhận Cố Quân Trì vẫn còn ở đó bằng bàn tay đang nắm tay mình và mùi pheromone. Cậu mở đôi mắt không nhìn thấy gì ra, nhìn về phía Cố Quân Trì dựa vào trực giác, hỏi: "Tôi đã hôn mê từ sáng hôm qua đến bây giờ hả?"
"Ừm."
Lại có người đi vào, Ôn Nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn, sau đó đầu giường được chỉnh cao lên. Cậu ngồi dậy, nói: "Tôi muốn rửa mặt."
Cậu rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Cố Quân Trì, chậm rãi xuống giường, chạm ngón chân lên thảm mấy lần mới tìm được dép lê.
Sau khi mang dép vào, Ôn Nhiên ngồi ngây ra đó mờ mịt, không nhìn thấy gì cả nên không biết được cách bố trí phòng bệnh, nên đứng dậy đi về phía nào đây? Cậu thở dài rất khẽ, không hề cực kỳ bi thương hay không thể chấp nhận mà chỉ vừa bình tĩnh vừa hơi ủ rũ nói: "Bất tiện quá đi mất."
"Tôi dắt cậu đi." Cố Quân Trì nói.
Ôn Nhiên giơ tay lên, chạm vào đầu ngón tay Cố Quân Trì, sau khi nắm được thì đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Đánh răng rửa mặt xong, Ôn Nhiên lại được dắt tới bàn ăn ngồi xuống. Đồ ăn đã được bày sẵn, ngón tay cậu đặt ở mép bàn, chờ Cố Quân Trì gắp đồ ăn vào bát giúp mình, nói "Cảm ơn" rồi cúi đầu ngửi, mò mẫm cầm đũa lên, gắp được gì thì ăn nấy, và hết mọi thứ vào miệng.
Bởi vì không nhìn thấy nên trong suốt quá trình, mắt Ôn Nhiên chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ, cậu ăn rất nhiều, giải quyết sạch sẽ đồ ăn trong bát, cuối cùng nhận lấy ly nước Cố Quân Trì đưa sang, uống một ngụm nước rồi nói: "Tôi ăn no rồi."
Thật ra có cả Ôn Duệ đến đưa cơm cùng với y tá, từ đầu đến cuối đều không nói gì mà chỉ nhìn Ôn Nhiên rửa mặt, ăn cơm, cuối cùng im lặng rời đi.
Ôn Nhiên muốn đứng dậy tiêu hóa một lát nên bảo Cố Quân Trì dẫn mình ra ban công, một tay cậu chống lên hàng rào, Cố Quân Trì choàng áo khoác lên giúp cậu.
Có thể cảm nhận được nắng rất đẹp, gió cũng rất trong lành nhưng đáng tiếc là hai mắt chỉ có một màu xám tối. Ôn Nhiên quay đầu sang hỏi Cố Quân Trì đang ôm mình: "Có phải từ hôm qua đến giờ cậu không ngủ gì không?"
"Có ngủ rồi."
Ôn Nhiên đưa tay ra sờ cằm hắn, quả nhiên đã mơ hồ sờ được ít râu lún phún ở cằm: "Chắc chắn là cậu chưa ngủ, với cả không phải cậu bận lắm hả? Cậu bận gì thì cứ đi đi."
Cố Quân Trì không nói gì mà ôm cậu từ phía sau, vùi mặt vào cổ cậu.
Trong gió và ánh nắng, Ôn Nhiên ngơ ngác bần thần mất mấy giây, nhớ lại cái ôm ở góc quán bar ba năm trước.
Cậu chớp mắt nói: "Tôi muốn đi gặp mẹ, khi nào cậu có thời gian thì có thể đi với tôi không?"
"Ừm, hai ngày nữa."
Ôn Nhiên giơ tay chạm vào một bên mặt Cố Quân Trì đang tựa trên vai mình, dùng lòng bàn tay kề lên đó: "Chắc là trong một khoảng thời gian ngắn tôi không thể về thành phố S được có phải không? Cậu nhớ xin nghỉ phép với công ty giúp tôi." Giọng điệu lại trở nên tiếc nuối: "Với lại nhà nữa, tôi vừa mới trả tiền thuê xong, cậu còn giúp tôi thay đồ gia dụng, để không lãng phí lắm."
"Tôi thuê vài người vào đó sống giúp cậu."
Ôn Nhiên bật cười, sau đó nghe thấy có người gõ nhẹ cửa ban công, Cố Quân Trì hơi buông cậu ra, ngẩng đầu lên: "Bác sĩ Hứa."
Không rõ lắm bác sĩ Hứa này là ai, cũng không tìm được phương hướng, Ôn Nhiên chỉ có thể đưa tay về phía trước: "Xin chào."
Alpha nhìn bàn tay giơ về phía khung cửa của Ôn Nhiên, chếch cánh tay sang nắm lấy: "Xin chào, bác sĩ Khoa Pheromone và Huyết học, Hứa Tắc."
Hứa Tắc? Ôn Nhiên mở to mắt, alpha nghèo khổ lúc nào mũi cũng bầm mặt cũng sưng hồi cấp ba đó, bây giờ thế mà lại là bác sĩ quân y của Bệnh viện 195. Không biết tại sao cậu lại cảm thấy tự hào và vui mừng thay cho cậu ấy, Ôn Nhiên hỏi: "Trước đây cậu cũng học ở trường dự bị phải không?"
"Phải."
Ôn Nhiên mỉm cười gật đầu rồi thu tay lại.
"Trước mắt thì chỉ số pheromone tương đối ổn định, tiếp theo đây cần đảm bảo mỗi ngày kiểm tra ba lần." Hứa Tắc đưa một bản báo cáo cho Cố Quân Trì: "Đợi sau khi vài giáo sư trở lại thủ đô tham gia nhóm điều trị thì sẽ lập ra vài phương án điều trị dựa trên tình trạng cơ thể của bệnh nhân, quyết định xem có cần phẫu thuật hay không."
Cố Quân Trì lật xem báo cáo kiểm tra: "Được."
"Bên phía Khoa Mắt cũng đã chuẩn bị xong rồi, có thể đi làm kiểm tra bất cứ khi nào, sau đó nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Cảm ơn bác sĩ Hứa." Trên mặt Ôn Nhiên vẫn luôn nở nụ cười.
"Không có gì."
Trước khi rời đi, Hứa Tắc lại nhìn Ôn Nhiên một cái, trong suốt một khoảng thời gian dài, omega này đã từng chỉ sống trong miệng lưỡi của người khác, là đối tượng kết hôn thương mại của Cố Quân Trì, là vật hy sinh đã chết, đối với Hứa Tắc mà nói thì cũng chỉ là một cái tên không nhớ rõ mặt mũi. Nhưng hôm nay gặp mặt trực tiếp, cho dù đôi mắt xinh đẹp đó có không nhìn thấy thì cũng không ngăn cản Ôn Nhiên trở thành một con người sống động trong lòng cậu.
Rõ ràng vừa yếu đuối vừa đáng thương nhưng không thể nhìn ra bất kỳ sự tuyệt vọng hay chán chường nào trên người cậu, như thể có thể bình thản chấp nhận tất cả.
Buổi chiều đi kiểm tra mắt thì được xác nhận là bị mù do dây thần kinh thị giác bị chèn ép, không biết bao lâu mới hồi phục nên chỉ có thể uống thuốc trước đã. Sau đó lại làm thêm một vài kiểm tra khác, đến khi về lại phòng bệnh, Ôn Nhiên nằm sấp trên giường, nói với Cố Quân Trì là mình muốn ngủ.
Không phải là cậu hoàn toàn không để tâm, sống một cuộc sống hơn hai mươi năm chỉ cần mở mắt ra là có thể nhìn thấy thế giới rồi đột nhiên rơi vào bóng tối hoàn toàn, cho dù sức chịu đựng tinh thần có tốt đến đâu cũng không thể làm quen ngay lập tức.
Vậy nên cậu mới muốn ngủ, chỉ có ngủ mới là bình thường, khi nhắm mắt lại, mọi thứ đương nhiên sẽ trở thành một màu đen, cậu cũng sẽ không sợ hãi như vậy nữa.
Có lẽ là do uống thuốc mà cơn buồn ngủ đến rất nhanh, trong lúc mơ mơ màng màng, Ôn Nhiên quên dặn Cố Quân Trì mau đi làm đi mà ngủ một giấc đến tối, lúc tỉnh dậy thì y tá ở ngay bên giường, gọi cơm giúp cậu và ở cạnh cậu cho đến khi ăn xong.
Lúc muộn hơn chút nữa Cố Quân Trì mới đến, Ôn Nhiên đang ngồi trên giường, trong tay ôm một cái radio rất nhỏ, hơi vui vẻ nói với hắn: "Y tá mang cái này đến cho tôi, có thể nghe tin tức và đài phát thanh."
Cậu chạm vào một nút nào đó, ấn xuống một cái, âm thanh trên radio biến mất, Ôn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Quân Trì, nói: "Như vậy là tắt được rồi, rất tiện."
Cố Quân Trì ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhận xét: "Cậu cũng bước vào đời sống người già sớm rồi."
"Tôi còn xem cả TV." Ôn Nhiên suy nghĩ một lát rồi sửa lại: "Nghe TV."
Máy liên lạc vang lên mấy lần trong lúc bọn họ nói chuyện, Ôn Nhiên ngả người ra sau một chút, nói: "Cậu trả lời tin nhắn trước đi, tôi đợi cậu bận xong việc."
"Ừm."
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn đầu giường, độ sáng được chỉnh đến mức thấp nhất với ánh sáng vàng mờ ảo. Ôn Nhiên dựa vào gối, làn da trắng nõn hiện lên một cảm giác dịu dàng và mềm mại, đôi mắt đen láy trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước, bởi vì không thể tập trung được tiêu cự nên trở nên hơi mờ mịt.
Cậu không biết rằng thật ra Cố Quân Trì chỉ chỉnh máy liên lạc sang chế độ im lặng, không trả lời tin nhắn mà cứ nhìn cậu mãi.
Giống như khi xem đoạn video giám sát của Ôn Nhiên năm mười mấy tuổi ở viện nghiên cứu và bệnh viện được trao đến tay cùng với tất cả tài liệu bảy năm trước.
Đó là một đoạn video giám sát ở hành lang, beta nhỏ gầy bị nhốt trong một phòng bệnh riêng cấm không được ra ngoài, việc vận động duy nhất mà cậu làm mỗi ngày là đứng trước cửa phòng bệnh, giống như động vật nhỏ bò ra khỏi hố sâu, ngơ ngác không biết đang nhìn gì, đến khi có y tá hoặc bác sĩ đi ngang qua thì mới rúc vào phòng và cẩn thận đóng cửa lại.
(Cre: Artist @Arkred_)
Ôn Nhiên đã trải qua cuộc sống cô đơn như một vật thí nghiệm này trọn vẹn bốn năm, để cải tạo thành một omega có độ xứng đôi cao với một alpha chưa từng gặp mặt.
Cậu giống như một tấm bèo trôi, trôi dạt từ cô nhi viện cũ nát vào phòng bệnh tối tăm ngột ngạt, trôi dạt vào phòng ngủ phụ của nhà họ Ôn rồi trôi dạt từ biển đến một thành phố khác, không có nơi thuộc về, cũng chưa từng thật sự được giữ lại.
Vượt qua hàng ngàn ngày đêm và hàng ngàn dặm hành trình, đến nay tấm bèo tấm này cuối cùng cũng trôi dạt trở lại trong lòng bàn tay, còn chưa kịp nuôi dưỡng cho nó có thêm một chút màu xanh mới thì lật ra mặt sau lại thấy bị thủng lỗ chỗ.
Cố Quân Trì nhớ lại những gì Trần Thư Hồi đã nói với mình vào hôm qua.
"Điều tôi muốn nói liên quan đến chuyện tuyến thể, lúc đó công nghệ cấy ghép chưa hoàn thiện lắm nên ca phẫu thuật không được xem là thành công hoàn toàn, để lại di chứng và sẽ ảnh hưởng đến các mạch máu trong não, càng để lâu thì nguy hiểm càng cao, rất có thể gây ra xuất huyết não."
Bà nhìn Cố Quân Trì: "Sự ổn định của tuyến thể và pheromone là vô cùng quan trọng, đặc biệt kỳ động dục là giai đoạn nguy hiểm nhất. Tôi không biết nó đã làm kiểm tra não bộ chưa, nếu như chưa thì mong cậu mau chóng đưa nó đi kiểm tra càng sớm càng tốt, điều trị bằng thuốc hoặc phẫu thuật."
Nếu như có súng trong tay, giây phút đó có lẽ Cố Quân Trì sẽ bóp cò ngay giữa ấn đường của bà không chút do dự.
Kể từ cấp ba đến nay đã là hơn bảy năm, bao nhiêu kỳ động dục như vậy, thế mà Ôn Nhiên đã vô tình lướt qua nguy hiểm hết lần này đến lần khác mà không hề hay biết, cũng có nghĩa là đã từng có vô số lần mình có thể mất đi cậu mãi mãi.
"Còn nữa... việc tráo thuốc tránh thai của nó, muốn nó mang thai thật sự không phải là ý định ban đầu của tôi, cơ thể nó lúc đó hoàn toàn không thể giữ được đứa trẻ, là do Cố Sùng Trạch nói muốn tranh thủ thêm một vài quân bài, vậy nên tôi mới..."
"Nó, nó không nói với cậu sao?" Trần Thư Hồi dường như cũng hơi không tin nổi, nói: "Tôi đã tráo thuốc tránh thai của nó, khi vụ nổ xảy ra, rất có thể là nó đang mang thai."
Là một tay bắn tỉa và là một người lính, Cố Quân Trì đã quen với việc giữ tỉnh táo và kiểm soát vào mọi lúc, nhưng sự thật bất ngờ này đã khiến cho suy nghĩ hắn rơi vào sự trống rỗng hiếm có.
Hẳn tưởng rằng mình đã điều tra đủ rõ ràng, đủ chi tiết nhưng bước đến đây rồi mới nhận ra những gì Ôn Nhiên đã chịu đựng còn nhiều hơn những gì mà tất cả mọi người có thể nhìn thấy.
Trần Thư Hồi nói: "Nó đã sống rất khổ, đừng oán trách nó, hãy đối xử với nó tốt một chút nhé."
Sau đó thì sao—— Là một Ôn Nhiên đang chảy máu mũi đi về phía hắn với vẻ mặt lo lắng rồi ngã xuống ngay trước mắt, như thể cuộc chia ly trên biển bảy năm được tái diễn, phá vỡ chút bình tĩnh còn sót lại cuối cùng.
"Cậu trả lời tin nhắn xong chưa?" Ôn Nhiên nằm trên giường mấy phút, cảm thấy hơi chán nên không nhịn được hỏi.
(Cre: Artist @甘乐198110)
Cố Quân Trì nhìn bàn tay mảnh khảnh đang đặt trên chăn của cậu, nói: "Trả lời xong rồi."
"Vậy thì tốt." Ôn Nhiên dừng lại một lát, trông có vẻ hơi do dự và bất an: "Hôm qua Trần Thư Hồi nói gì với cậu vậy?"
Cậu nghe thấy Cố Quân Trì hơi cử động, sau đó bụng dưới nặng hơn, Cố Quân Trì đang gối đầu lên đó.
(Cre: Artist @白鹿黔)
Ôn Nhiên lập tức cứng đờ, sững sờ mở to mắt, vài giây sau, Cố Quân Trì mới lên tiếng: "Bà ta nói phẫu thuật có di chứng, có thể sẽ gây ra xuất huyết não."
"Não của cậu đã xuất hiện cục máu đông rồi nên mới chảy máu mũi và ngất xỉu. Cần phải quan sát một khoảng thời gian, nếu như dùng thuốc để khống chế không có hiệu quả thì phải phẫu thuật."
"Là vậy à." Ôn Nhiên thả lỏng một chút, mỉm cười không bất ngờ lắm: "Tôi mới bảo sao mà sau khi cấy tuyến thể lại không có tác dụng phụ nào được chứ, làm gì có chuyện may mắn như vậy, chỉ là chưa tới lúc mà thôi."
Cậu đưa tay ra sờ lên tóc và mặt Cố Quân Trì: "Trước đây cậu toàn bảo não tôi có vấn đề, hóa ra là thật, não tôi đúng là bị bệnh thật."
Cố Quân Trì đè lên mu bàn tay cậu, nói: "Đó không phải lời thật lòng."
Đầu ngón tay cái vừa vặn chạm vào hàng mi đang dần khép lại của Cố Quân Trì, Ôn Nhiên hỏi: "Vậy cậu có từng nói lời thật lòng với tôi chưa?"
Cậu dùng đôi mắt đen láy và không có tiêu cự đó nhìn Cố Quân Trì, lúc hỏi ra sắc mặt vẫn bình tĩnh, dường như không hề căng thẳng, cũng không ôm ấp kỳ vọng gì.
Cố Quân Trì vẫn áp lên bụng dưới của cậu, nhìn vào mắt Ôn Nhiên trong khi cậu không hề hay biết gì: "Có."
"Ở lại bên tôi."
(Cre: Artist @-祁柚-)
Trưa hôm sau, sau khi làm kiểm tra và uống thuốc xong, Ôn Nhiên tạm thời xuất viện sống vài ngày, đây là yêu cầu do chính cậu đề nghị. Ở trong bệnh viện quả thật hơi ngột ngạt, dù sao thì gần như 1/5 cuộc đời cậu đều ở trong bệnh viện.
"Có thể đến biệt thự trước kia của cậu được không?" Không biết 339 có còn ở đó không, Ôn Nhiên thậm chí còn không dám hỏi thẳng mà chỉ nói: "339 có thể chăm sóc cho tôi mà đúng không?"
Một lúc sau, Cố Quân Trì mới nói: "Nó không hại cậu đã là tốt lắm rồi."
Trái tim đang treo lơ lửng lập tức yên tâm hơn, Ôn Nhiên kiềm chế lòng hân hoan: "Không đâu, nó thông minh vậy mà."
Chiếc xe lái qua đường phố sầm uất rồi tiến vào khu biệt thự tĩnh mịch và yên lặng, Cố Quân Trì dắt Ôn Nhiên xuống xe, bước lên bậc thềm và băng qua vườn hoa.
Càng đến gần cửa, bàn tay đang nắm tay Cố Quân Trì của Ôn Nhiên càng nắm chặt hơn. Khi bước lên bậc thềm cuối cùng, cậu nghe thấy âm thanh cửa tự động mở và cả âm thanh máy móc của riêng robot khi di chuyển.
"Chào mừng về nhà, cậu chủ."
Ôn Nhiên buông tay Cố Quân Trì ra, ngồi xổm xuống, chạm vào cái bụng bằng sắt của 339, gọi nó: "339."
(Cre: Artist @两盏酒_)
339 lặng lẽ chớp đôi mắt tròn xoe nhìn omega trước mặt, giọng điệu lịch sự và chuyên nghiệp.
"Kính thưa quý khách, chào ngài ạ."
—
Tiểu Nhiên: Đến lúc này thì bầu trời sụp đổ thật rồi...
(Cre: Artist @狗尾巴真的草了)
Gin: đang deep bà nội Mạch này cho ngta khóc được trọn vẹn coiii 😭 cơ mà mỏ hỗn biết em bị bệnh cái là tắt điện luôn hee =))))