"Vật mốc số 3 ở khu A, 30 độ về bên phải, khoảng cách 540, hiệu chỉnh 2 milliradian."
"Nửa vận tốc gió 2 mét/giây, hiệu chỉnh 3/4 milliradian."
Người quan sát đặt máy đo vận tốc gió xuống, ánh mắt đặt trở lại vào kính viễn vọng.
Toàn bộ tiểu đội bắn tỉa đã mai phục trên tầng thượng một tòa nhà ở nhiệt độ -10 độ C trong gần sáu tiếng đồng hồ, nhiệm vụ là đánh hạ sân bay đang bị một phân đội địch gồm 52 người chiếm đóng và bắn chết một quan chức chính phủ chuẩn bị hoàn thành việc chuyển dời và rút lui tại đây.
Vào tiếng thứ tư sau khi nhận được tình báo, tiểu đội đã đến địa điểm làm nhiệm vụ lúc 2 giờ sáng, xây dựng ba trận địa bắn tỉa bên ngoài sân bay, sau đó bắt đầu im lặng chờ đợi mục tiêu xuất hiện.
Tám giờ sáng, một ngày trời âm u, vài chiếc xe chống đạn lái vào sân bay và đỗ lại ở một cửa hông, bốn năm binh lính mang theo súng thật đạn thật bước ra từ trong cửa và cẩn thận quan sát xung quanh.
Xe chống đạn ở giữa đỗ rất gần cửa để tiện cho quan chức lên xe nhanh chóng và an toàn, vì vậy cơ hội của tay bắn tỉa chỉ nằm ngay góc nhỏ giữa nóc xe và khung cửa, hơn nữa thời gian sẽ không quá một giây.
Sau khi xác nhận tốc độ gió lại một lần nữa, người quan sát liếc nhìn tay bắn tỉa chính từ đầu đến chân chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt ở bên cạnh, đối phương đang bất động nhìn chằm chằm vào ống ngắm, trên lông mi có một lớp sương trắng nhạt đang ngưng tụ lại.
Người quan sát liếm đôi môi khô khốc, giọng nói hơi khàn: "Số liệu không thay đổi, không cần hiệu chỉnh——"
Còn chưa nói xong, dưới sự yểm hộ của vài binh lính, vị quan chức đó cúi đầu đi vụt qua, khuôn mặt của ông ta gần như chỉ lộ ra chưa đầy nửa giây trong góc, trong lúc người quan sát tưởng rằng ông ta sẽ cứ thế mà trốn vào trong xe chống đạn, tiếng rít của đạn khi lao ra khỏi súng trường bắn tỉa với độ chính xác cao đã vang lên—— Đoàng!
Ngay chính giữa hộp sọ, một tia máu đỏ đột nhiên nổ tung trong kính viễn vọng, từng vệt sương máu tan ra như những làn khói.
"Mục tiêu đã bị bắn hạ."
Trong tai nghe vang lên giọng nói trầm, lạnh lùng và ổn định của tay bắn tỉa chính.
Các đội viên khác trong trận địa bắn tỉa đưa ra phản ứng nhanh chóng, lần lượt bắn chết những binh lính còn lại, còn tay bắn tỉa chính thì vừa liên tục bóp cò vừa đưa ra chỉ thị: "Nhóm 1 và nhóm 2 đi vào sân bay. Sau khi quét sạch mục tiêu trong tầm nhìn, nhóm bắn tỉa rút lui đi theo."
Toàn bộ tiểu đội bắn tỉa lập tức rút lui khỏi tầng thượng và tiến vào sân bay theo các hướng khác nhau. Trong lúc những tiếng súng vang lên hết đợt này đến đợt khác, những báo cáo về số người bị bắn chết cũng không ngừng vang lên trong tai nghe.
"Khu C hoàn tất."
"37 người."
"Khu D hoàn tất."
"45 người."
"Khu A hoàn tất."
"51 người."
"Phát hiện con tin ở khu B!"
Sáu họng súng lập tức cùng chĩa về một hướng, cô bé bị bịt miệng bằng băng keo đang im lặng khóc đến mức mắt và mũi đều đỏ bừng, binh lính ôm lấy con bé từ phía sau đang kề họng súng vào thái dương nó, biết rõ rằng đã không còn đường lui nhưng vẫn gào lên bảo bọn họ bỏ súng xuống.
Tay bắn tỉa chính là người đầu tiên đặt súng xuống đất, các đội viên còn lại cũng lần lượt cúi người xuống theo sau hắn. Đội viên ở ngoài cùng bên phải vào lúc tầm mắt giao nhau đã nhận được chỉ thị từ động tác ấn nhẹ ngón tay của tay bắn tỉa chính, dùng tốc độ nhanh chóng nâng họng súng lên, bắn một phát vào cổ tên lính.
52 người, quét sạch hoàn toàn.
Trong vũng máu phun trào ồ ạt, cô bé lăn ra khỏi tay binh lính, kéo theo một tiếng rít kỳ dị và nhỏ xíu.
Con bé nằm sấp trên mặt đất, sau lưng là một đoạn kíp nổ đã bị rút ra đang được buộc vào người.
Tất cả mọi người đã được huấn luyện bài bản, ngay lập tức phản ứng lại, rút lui về hướng ngược lại để tìm chỗ che chắn, chỉ có tay bắn tỉa chính là bình tĩnh bước về phía trước, túm lấy cô bé ôm vào lòng, đồng thời nhanh chóng quay lưng lại hạ thấp trọng tâm, chiếc phù hiệu đeo tay Sư Tử Trắng màu bạc trên tay áo lóe lên trong tầm mắt, tựa như một ngôi sao băng.
"Đội trưởng Cố——!"
Đoàng!
"Ôn Nhiên!"
Vào lúc giật mình tỉnh dậy từ tiếng nổ, tiếng mèo kêu thê lương đang từ dưới lầu truyền đến, có lẽ là đang đánh nhau. Lý Thuật há to miệng thở hổn hển, tim đập như tiếng chuông báo thức khiến người ta bất an, vừa gấp gáp vừa kịch liệt.
Đã rất lâu, rất lâu rồi cậu không mơ thấy vụ nổ đó nữa, còn tưởng rằng mình đã thoát khỏi nỗi sợ hãi dai dẳng từ lâu.
Thật kỳ lạ làm sao, gần đây không hề có chuyện gì áp lực quá lớn hay tồi tệ, về lý mà nói thì không nên mơ đến chuyện này mới phải. Trái tim cảm thấy đau nhức mơ hồ và hoảng sợ một cách lạ lùng, Lý Thuật lau mồ hôi trên trán, đứng dậy bật một ngọn đèn, cầm chiếc ly trên tủ đầu giường lên uống vài ngụm nước, sau đó cầm điện thoại lên xem giờ, đang là một giờ sáng.
Trên màn hình có một tin nhắn đến từ Joyce: Hi, Tiểu Thụ, lâu lắm rồi không gặp, em sống có khỏe không? Tôi và vợ đang định đến thành phố S du lịch vài ngày, hy vọng có thể gặp em, mong nhận được phản hồi của em.
Lý Thuật bấm vào khung trò chuyện, trả lời: Đương nhiên là được, hoan nghênh hai người!
Tắt điện thoại đi, ngả người xuống giường, Lý Thuật nhìn lên trần nhà màu trắng, không giống như nước biển vào đêm mùa thu năm đó, tối tăm đến không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.
Cậu nhớ lại giấc mơ vừa rồi và tiếng "Ôn Nhiên" mang theo sự hỗn loạn mà mình nghe thấy trong tiếng nổ.
Trước khi rời khỏi biệt thự nhà họ Ôn và lên xe của Trần Thư Hồi, Ôn Nhiên ngồi bên giường, gửi tin nhắn đến số điện thoại đã tiết lộ đoạn ghi âm là con riêng cho cậu: Tôi cũng sắp phải đi rồi, cảm ơn anh.
Đoán rằng số điện thoại này có lẽ bị bỏ đi từ lâu, thật ra Ôn Nhiên không mong đợi nhận được hồi âm mà chỉ muốn cảm ơn đối phương trước khi mọi chuyện kết thúc, cảm ơn người đó đã giúp cậu xé ra vết nứt 'con riêng' này.
Khi đến bến tàu và trước khi xuống xe, Ôn Nhiên đã nhận được hồi âm rất ngắn gọn: Hãy sống sót, tôi giúp cậu.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy hai chiếc ca nô và ba alpha, hiểu được rằng đối phương thông minh đến mức nào, anh còn biết rõ hơn và sớm hơn mình rằng 'Ôn Nhiên' sẽ không được phép sống sót.
Đối với một vật chứa kể từ mười năm trước đã bị khảm vào một âm mưu khổng lồ, đã chứng kiến hoặc biết được vô số bí mật bẩn thỉu nhưng lại có ý thức tự chủ, cách dễ dàng nhất là đập nát nó thành từng mảnh, kể từ khi Cố Sùng Trạch ra lệnh cho Trần Thư Hồi nhận nuôi beta này đã định sẵn kết cục cho cậu rồi.
May mắn thay, định nghĩa của Ôn Nhiên đối với chính mình vẫn luôn là 'vậy hy sinh từ đầu đến chân', vậy nên cậu dường như cũng không sợ hãi đối với cái chết sắp xảy ra đến thế mà cứ bước lên ca nô như vậy.
Thế nhưng mong muốn được sống chỉ vỏn vẹn 1% cuối cùng vẫn bị một cuộc gọi đánh thức, thuyền cứu hộ và trực thăng ở ngoài tầm tay với, cho dù có lớn mạnh đến đâu cũng không thể vượt qua khoảng cách xa tít tắp đến trước mặt và trở về an toàn trước khi đồng hồ đếm ngược màu đỏ tươi đếm đến 0.
Dường như cái chết là điều không còn nghi ngờ gì nữa, dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ chết, vì sao lại không thử một lần? —— Từ nhỏ đến lớn Ôn Nhiên chưa bao giờ đánh bạc nhưng lần đầu tiên lại gặp phải một vụ cược lớn như vậy. Vận mệnh vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của người khác, thân phận, giới tính và cái chết, dựa vào đâu mà không thể tự mình quyết định một lần?
Thế là trong vòng mười giây sau khi cúp điện thoại, cậu đã cho điện thoại vào túi chống nước, mặc áo phao chưa thổi phồng vào, mở cánh cửa dự phòng nhỏ ở bên trái buồng lái ra, nhảy xuống biển không chút do dự, đong đưa hai chân chìm xuống hết mức có thể để tránh tác động của vụ nổ.
Chỉ vỏn vẹn chưa đầy hai mươi giây, Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ánh lửa mơ hồ bốc lên từ trên mặt biển, sau đó là một lực tác dụng cực lớn từ dưới nước dâng lên, giống như một cú đấm cực lớn, Ôn Nhiên cảm thấy mình giống như một con tôm bị đánh bay ra xa mấy chục mét trong chớp mắt, cơ thể không cảm nhận được đau đớn, cũng quên mất hít thở mà lập tức hôn mê trong làn nước còn tối hơn cả màn đêm.
Lúc tỉnh lại đã là mười tiếng sau, bầu trời hơi sáng, Ôn Nhiên mê man nhìn về phía bầu trời, lấy lại tinh thần vô cùng chậm chạp, không biết ống thổi của áo phao đã mở ra khi nào, miếng bọt biển tự thổi phồng bên trong căng lên, đỡ cậu nổi lên trên biển.
Dường như đã sống sót rồi.
Nhưng không có chút sức lực nào, Ôn Nhiên cứ nằm ngửa bất động như vậy, lắc lư và trôi lềnh bềnh theo nước biển như chiếc lá rơi.
Cuối cùng cậu trôi dạt đến một hòn đảo tư nhân nhỏ, chủ nhân của hòn đảo chính là vợ chồng Joyce, đang chuẩn bị lên du thuyền đi câu cá biển trước khi mặt trời mọc, ai mà ngờ lại vớt được một omega bị thương trôi nổi từ phương xa đến cửa nhà mình.
Joyce là người đầu tiên phát hiện ra Ôn Nhiên, kinh hãi kêu lên, Juno vợ anh bình tĩnh giẫm lên nước biển, cẩn thận kéo Ôn Nhiên lên bờ, cởi áo phao và áo khoác ra, sờ lên ngực cậu, sau đó nói với anh: "Xương sườn của cậu ấy bị gãy rồi."
Ôn Nhiên nhổ một ngụm nước biển mặn chát ra, hai môi trắng bệch không có tí hồng hào nào, dùng chất giọng thều thào trả lời: "Không sao, không đau lắm đâu ạ."
Hai vợ chồng lập tức lái du thuyền đưa Ôn Nhiên đến một bệnh viện nhỏ ở thị trấn nhỏ gần đó nhất, trong lúc làm kiểm tra, Juno hỏi cậu có muốn liên lạc với người nhà không, ý thức Ôn Nhiên có hơi không tỉnh táo, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Tôi không có người nhà."
Sau đó cậu cố gắng đọc thuộc một dãy số, thỉnh cầu: "Nếu có thể thì xin hãy giúp tôi liên lạc với anh ấy."
Sau khi khó khăn nói xong, Ôn Nhiên không còn chống đỡ nổi nữa mà rơi vào hôn mê sâu.
Dường như đã mơ một giấc mơ rất dài, vừa hỗn loạn vừa đau đớn, cuối cùng mới nắm bắt được một ít ánh sáng, Ôn Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy bức tường trắng toát.
"Tỉnh rồi à."
Lâu lắm rồi mới nghe thấy giọng nói này, Ôn Nhiên chậm rãi đảo mắt, nhìn về phía Phương Dĩ Sâm, đang bị cắm ống thông mũi ít nhiều gì cũng hơi khó chịu nhưng cậu vẫn mỉm cười.
"Bị gãy hai cái xương sườn, phổi bị tổn thương, trên người vẫn còn rất nhiều vết thương." Phương Dĩ Sâm kể cho cậu nghe tình hình đại khái: "Đã hôn mê tổng cộng bảy ngày."
"Cảm ơn." Ôn Nhiên cất lên một tiếng thều thào.
Phương Dĩ Sâm hỏi: "Có muốn nói với cậu ấy không?"
Ôn Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa màu trắng đang khép lại một nửa, chắc đang là buổi chiều, ánh nắng rất đẹp đang yên lặng chiếu vào, rõ ràng là một phòng bệnh hơi cũ kỹ nhưng dường như tất cả đều mới.
Bọn họ ở thủ đô đã có một cuộc sống mới và mục tiêu mới, đó là những thứ mà Ôn Nhiên đã từng rất ghen tị, cậu nghĩ, có lẽ mình cũng có thể có được.
Thắng cược và thoát chết trong gang tấc là cuộc sống mới mà mình đã đấu tranh được, không còn là quân cờ và công cụ nữa, càng sẽ không trở thành trói buộc và xiềng xích của ai đó nữa, mang theo áy náy và hổ thẹn, cậu đã làm tất cả những gì có thể rồi.
Ôn Nhiên thở ra một hơi, khẽ lắc đầu: "Trước hết thì khỏi đi."
Ting —— Điện thoại lại reo, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Lý Thuật cầm lên đọc, là tin nhắn của bạn cùng lớp: Ngủ rồi hả? Haha, hơn một giờ thì chắc là cậu ngủ rồi, tôi đã hỏi rõ ràng rồi, bởi vì chỉ mang tính chất học tập thôi nên chỉ xét duyệt một vài hồ sơ nhập học thông thường, sau đó chúng ta tự viết thêm đơn đăng ký gửi qua là được, nếu như cậu chắc chắn đăng ký thì nói với tôi nhé.
Sau khi nhìn khung trò chuyện vài giây, Lý Thuật trả lời: Tôi muốn đăng ký.
Bíp, bíp... Dữ liệu trên máy giám sát không ngừng thay đổi, sau khi vài vị tư lệnh chiến khu rời khỏi phòng bệnh, y tá cầm điện thoại tới, nghiêng người về phía giường, nói: "Thiếu tá Cố, có cuộc gọi từ người nhà ngài, có muốn bắt máy không?"
Hơi thở dưới mặt nạ oxy hơi chậm chạp và nặng nề, Cố Quân Trì mở hờ mắt, khẽ gật đầu.
"Quân Trì." Gần nửa tháng trời mới nhận được tin Cố Quân Trì tỉnh lại, cổ họng Cố Bồi Văn đã khàn đặc: "Thế nào rồi, đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đã bàn giao xuống dưới rồi." Cố Quân Trì chậm rãi nói: "Ngày mai sẽ tiến hành an tử (*)."
(*) an tử hay cái chết êm dịu (tiếng Anh: euthanasia) là việc thực hành chấm dứt một cuộc sống với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý hoặc bởi các rối loạn tâm lý không thể chữa trị cho người bệnh.
Cổ tay của y tá hơi cử động, cố nhịn lại nỗi kích động muốn giải thích với Cố Bồi Văn, nín thở tập trung tư tưởng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Cố Quân Trì.
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, sau đó Cố Bồi Văn mới lên tiếng: "Con đừng dọa ông nội nữa, Quân Trì à..."
Cố Quân Trì nhắm mắt lại: "Bị thương là khó tránh khỏi, con không sao, người cũng chăm sóc bản thân cho thật tốt đi."
"Được, vậy con dưỡng thương cho tốt, đợi khi nào khoẻ hơn chút nữa thì ông gọi lại."
"Ừm."
"Ơ kìa, thiếu tá Cố muốn an tử à, thật hay giả vậy?"
Y tá cầm điện thoại đứng dậy, gật đầu nói: "Thiếu tá Trình."
"Ò." Trình Đạc đáp lại một tiếng, sau đó chống nạng đi về phía giường bệnh: "Các tư lệnh thấy cậu tỉnh lại còn chưa vui được bao lâu mà cậu đã muốn bọn họ suy sụp lần nữa hả? Lão Bùi lần này lo đến độ tóc muốn bạc cả luôn, ít nhiều gì cậu cũng nghĩ cho bậc cha chú chút đi."
Cố Quân Trì nhướn mí mắt lên, nhìn hắn một cái: "Không phải cậu cưa chân rồi à?"
"Xin lỗi nhé, hai chân còn nguyên, chỉ gãy xương thôi, qua một khoảng thời gian nữa là có thể tạm biệt nạng rồi." Trình Đạc ngồi xuống ghế, đặt nạng sang một bên: "Thật ra tôi cảm thấy có phải phong thuỷ của Sư Tử Trắng có vấn đề không, tháng trước Đội 5 của bọn tôi vừa mới xảy ra chuyện, lần này lại đến lượt Đội 7 của cậu. Đương nhiên chủ yếu vẫn là đội trưởng cậu đây bị thương khá nặng, tôi thấy những người khác cũng gần như khoẻ cả rồi, cô bé kia cũng không sao, cậu cứ yên tâm mà dưỡng thương cho tốt."
"Phong thuỷ có vấn đề thật." Cố Quân Trì nói: "Đề nghị cậu xin rút khỏi đội."
"Sao cậu biết?" Trình Đạc lắc chồng hồ sơ trong tay: "Cậu có dám tin không, tôi đây, đội trưởng đội đột kích Đội 5 của Sư Tử Trắng, thế mà lại, sắp bị điều động đến căn cứ không quân thành phố R để dẫn học sinh tiểu học đi chơi xuân."
"Vậy thì lý lịch quân sự của cậu có thể thêm một dòng là yêu trẻ con."
"Tôi thấy cậu đang yếu như vậy mà sao miệng vẫn độc thế nhỉ?" Trình Đạc dựa vào lưng ghế, lật xem hồ sơ: "Không phải do vết thương của tôi chưa lành sao, nên phía trên cho tôi đến căn cứ không quân tĩnh dưỡng một thời gian, tình cờ là bên đó đang có dự án học kết hợp với một vài trường đại học kỹ thuật hàng không, một nhóm sinh viên năm ba sắp sửa đến đó. Hai năm nay bên phía lực lượng không quân đang thiếu hụt nhân tài về công trình và kỹ thuật, ước chừng quân bộ cũng muốn nhân cơ hội này tuyển chọn ra một nhóm từ các sinh viên phi quân sự."
Người này nói quá nhiều, Cố Quân Trì bị làm ồn đến mức phải cau mày: "Không có hứng thú với chuyện không quân của các cậu."
"Cậu nói câu này khó nghe quá, gây thù địch giữa các quân chủng phải không? Lần sau gặp Lục Hách Dương anh em cậu, chắc chắn sẽ phê bình cậu với cậu ấy."
Nói thì nói vậy nhưng Trình Đạc vẫn ngậm miệng, lặng lẽ đọc hồ sơ. Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng máy móc đang vận hành và tiếng lật giấy. Cố Quân Trì nhìn lên trần nhà, nhanh chóng tìm thấy một chấm đen nhỏ giữa khoảng trắng rồi nhìn chằm chằm vào nó.
Thói quen của tay bắn tỉa, cho dù có là thời gian nghỉ ngơi thì cũng phải tìm tiêu điểm trong tầm nhìn và nhắm vào đó chứ không phải là thất thần với ánh mắt rời rạc.
Đột nhiên, hai mắt Trình Đạc sáng lên: "Này, sinh viên này không tệ, từng lấy được mấy giải thưởng danh giá rồi."
"Chuyên ngành Kỹ thuật Chế tạo Máy bay, Lý Thuật." Hắn ôm đầy mong đợi mở đơn xin ra xem, vừa xem thì khuôn mặt đã lập tức nhăn lại: "Má ơi, học khoa học kỹ thuật đều thế này hả? Chữ viết cứ như đống rơm vậy. Cậu nhìn này, cậu nhìn này, cái này thì ai đọc được đang viết gì chứ?"
Cố Quân Trì rời mắt khỏi trần nhà, cụp mắt xuống, nếu không phải là không thể cử động tay thì chắc là hắn đã bấm chuông gọi y tá đuổi người này ra ngoài rồi.
"Cậu nhìn nè, tôi chưa từng thấy chữ xấu như vậy bao giờ, ai cũng bảo nét chữ nết người, đứa nhỏ này phải trông như thế nào cơ chứ!"
Ánh đèn trong phòng bệnh ấm áp, dưới sự thúc giục của Trình Đạc, Cố Quân Trì mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn tờ giấy một cái.
"Xấu lắm đúng không! Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy chắc là thiên tài, cậu biết mà, thiên tài thì khá là khác với người thường..."
Trình Đạc lảm nhảm một lúc lâu thì đột nhiên nhận ra Cố Quân Trì có gì đó sai sai.
Hắn nghi hoặc nhìn về phía Cố Quân Trì, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào tờ đơn đăng ký với nét chữ như gà bới trong tay mình, còn máy giám sát thì bắt đầu phát ra cảnh báo nhịp tim bất thường.