Ngày thứ ba sau khi 339 bị tước quyền hạn, Cố Quân Trì cuối cùng cũng về nhà.
"Cậu mới về nước hả? Sao dạo này tôi không liên lạc được với ai hết vậy? Cậu cũng không trả lời tin nhắn của tôi nữa."
Nó vừa nóng lòng hỏi han vừa lao về phía huyền quan rồi nhanh chóng dừng lại cách Cố Quân Trì hai mét —— So sánh dữ liệu khuôn mặt nói cho nó biết rằng Cố Quân Trì đã gầy đi.
Trong không khí, ngoài pheromone của Cố Quân Trì ra còn có một mùi khác. Trong cơ sở dữ liệu khổng lồ của 339, mùi này và cấu trúc phân tử tương ứng đã được ghi lại từ rất lâu trước đó, sau này cũng từng xuất hiện rất nhiều lần, khi đậm khi nhạt—— chủ nhân của mùi hương tên là Ôn Nhiên.
"Cậu sao vậy?" 339 hỏi: "Cậu bị bệnh hả?"
Cố Quân Trì đóng cửa lại, đi vài bước mới trả lời: "Bệnh của tôi khỏi rồi."
Giọng nói hơi khàn, theo dữ liệu giám sát của vòng tay mà nói, hoạt động pheromone và chức năng tuyến thể của hắn quả thật đã trở lại mức bình thường của một alpha cấp S, nhưng đồng thời 339 cũng tính toán ra được thời gian ngủ của hắn trong mấy ngày qua cộng lại chưa tới năm tiếng.
"Là chuyện tốt như vậy, tại sao cậu lại không ngủ được?"
Cố Quân Trì không trả lời mà đi ngang qua người nó vào phòng khách, sau đó đi thang máy lên lầu.
339 cũng đi lên theo, đứng canh trước cửa phòng.
Từ khi trời tối đến khi trời sáng, ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ ở cuối hành lang, chiếu lên người nó từng chút một.
Dữ liệu vòng tay hiển thị cả đêm Cố Quân Trì không ngủ.
Đầu bếp đến biệt thự làm bữa sáng, 339 xuống lầu, chào đầu bếp rồi bắt đầu pha cà phê. Nó có sự tập trung và yêu cầu đặc biệt trong việc pha cà phê, bởi vì mỗi khi Cố Quân Trì uống cà phê đều sẽ dùng những lời lẽ hà khắc để xoi mói.
Thế là 339 nghĩ đến Ôn Nhiên, nghĩ đến chuyện Ôn Nhiên khen cà phê nó pha là cà phê ngon nhất thế giới.
Khi đó nó còn tưởng Ôn Nhiên là người sành cà phê kín tiếng nên phấn khích hỏi: "Cậu rất am hiểu về cà phê hả?"
Ôn Nhiên liếm môi, dùng vẻ mặt hơi xấu hổ nhưng lại cực kỳ chân thành nói: "Đây là lần đầu tiên tôi uống."
"Chúc mừng cậu!" 339 phát tiếng vỗ tay cho cậu: "Lần đầu tiên uống mà đã uống cà phê ngon nhất thế giới rồi!"
Vừa nghĩ đến Ôn Nhiên, trên màn hình 339 đã vô thức xuất hiện nụ cười.
Đầu bếp làm bữa sáng xong thì đi ngay, một lúc sau, Cố Quân Trì xuống lầu, nó di chuyển ra ngoài phòng bếp, nhìn hắn từ đằng xa: "Cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Cố Quân Trì bước xuống bậc thang, ngồi lên ghế sofa, hắn không nhìn điện thoại, thậm chí ánh mắt hoàn toàn không đặt vào bất kỳ điểm cụ thể nào cả, vài giây sau mới nói: "Cà phê."
Không nghiêm túc phổ cập khoa học về sự nguy hiểm của việc thức khuya và để bụng rộng uống cà phê như thường lệ, 339 xoay người quay lại bếp rót một ly cà phê, bưng cho Cố Quân Trì.
Cố Quân Trì uống một ngụm rồi đặt cà phê lên bàn trà. 339 đang chuẩn bị đối mặt với sự giễu cợt của hắn nhưng đã nửa phút trôi qua, Cố Quân Trì không hề nói gì cả.
Được rồi, 339 chủ động bắt đầu chủ đề: "Lần trước cậu nói đợi cậu về nước sẽ bảo người phụ trách và luật sư đến một chuyến để ký tên." Trong lúc nói, nó đẩy một chồng hồ sơ từ kho dữ liệu trong người ra: "Đây là phiên bản cuối cùng được sửa đổi, tôi đã kiểm tra rồi, không còn vấn đề gì nữa, bây giờ có cần tôi thông báo cho bọn họ qua đây không?"
Tài liệu dài 86 trang này bao gồm tất cả các dịch vụ tiên tiến được phân loại theo tiêu chuẩn cao cấp nhất như y tế, an ninh, bất động sản, quản lý tài chính, du lịch và quản lý gia đình, v.v... với thời hạn 10 năm, đối tượng chỉ có một người —— Ôn Nhiên.
Mục đích của dự án cũng chỉ có một: Bất kể là sau này Ôn Nhiên học đại học ở đâu, xung quanh cậu sẽ lập tức xây dựng lên mọi thứ có thể giúp cậu có được một cuộc sống bình an và sung túc.
Ánh mắt Cố Quân Trì cuối cùng cũng có một điểm rơi cụ thể, đặt lên tập hồ sơ đó nhưng lại không đưa tay ra lật xem mà chỉ nói: "Không cần nữa."
"Có phải còn gì cần sửa không?"
"Người ký tên không có ở đây."
"Người phụ trách và luật sư có thể đến đây bất cứ lúc nào." 339 đột nhiên nghĩ đến gì đó: "À, tôi biết rồi, cậu đang nói Tiểu Nhiên phải không? Hôm nay là thứ ba, bây giờ chắc là cậu ấy đang ở trường, đúng là không thể đến ký tên được, chắc chắn là cậu ấy không bằng lòng trốn học đâu."
Nó có thể tưởng tượng được sau khi biết được chuyện này Ôn Nhiên sẽ chấn động đến mức nào, nhất định sẽ hoảng sợ đến mức rối rít nói không cần không cần, sau đó sẽ kinh hồn bạt vía ký tên dưới sự gây áp lực trong im lặng bằng vẻ mặt vô cảm của Cố Quân Trì.
Cố Quân Trì cụp mắt xuống, cầm ly cà phê lên nhấp thêm một ngụm nữa. 339 nhìn hắn, thử tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhặt trên vẻ mặt bình tĩnh như thường của hắn để có thể phân tích và xử lý thông qua chương trình hệ thống, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Con người thật sự quá phức tạp. 339 nghĩ, nhịp tim và hơi thở có thể phản bội cơ thể nhưng ánh mắt và trái tim con người là những bí mật không thể dùng công nghệ để phá giải, cho dù mình có nâng cấp con chip lên vạn lần cũng vô dụng.
Sau khi uống hết một ly cà phê, Cố Quân Trì cầm điện thoại lên đứng dậy, bước ra khỏi biệt thự như thường lệ.
Thật ra 339 vẫn còn nhiều câu hỏi muốn hỏi, ví dụ như vụ tàu ca nô phát nổ cách thủ đô 79 hải lý trên bản tin mấy ngày trước, báo cáo hoạt động tìm kiếm cứu nạn tiêu tốn hàng chục triệu do trợ lý gửi đến, và cả chuyện tổng giám đốc Bách Thanh Cố Sùng Trạch đeo còng tay quỳ gần sáu mươi tiếng tại một bến tàu nhỏ bị phong toả —— Giữa những chuyện này rốt cuộc có mối liên hệ gì?
Còn nữa, tại sao Ôn Nhiên mãi không trả lời tin nhắn của tôi?
Đêm thứ hai sau khi về nhà, vòng tay hiển thị Cố Quân Trì chỉ ngủ có ba tiếng.
Hắn chỉ nhận các cuộc gọi từ trợ lý còn những cuộc gọi khác đến từ Lục Hách Dương, Hạ Uý hay thậm chí là Cố Bồi Văn đều không nhận, buổi sáng vẫn uống một ly cà phê rồi ra ngoài. Sau khi bảo thư ký mời Cố Quân Trì đến Loan Sơn đến lần thứ tư vẫn không có kết quả, Cố Bồi Văn đã đích thân đến Việt Đình.
"Chủ tịch, cậu chủ ra ngoài rồi ạ."
"Không sao, ta ngồi đợi nó vậy." Cố Bồi Văn ngồi xuống ghế sofa, mỗi năm ông tiêu tốn gần 100 triệu cho việc chăm sóc sức khoẻ nên trông vẫn luôn trẻ hơn những người cùng lứa hai mươi tuổi có lẻ, lúc này đây lại lộ ra vẻ mệt mỏi và tiều tuỵ chỉ có ở tuổi này, nhẹ giọng hỏi: "Hai ngày Quân Trì thế nào?"
"Ngủ rất ít, buổi sáng uống một ly cà phê đã đi, đến tối mới về." 339 hỏi: "Chủ tịch, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Là ta đã tính toán sai." Trong giọng nói của Cố Bồi Văn có một chút than thở khó nhận ra.
Đợi đến giữa trưa, Cố Quân Trì vẫn chưa về, điện thoại vẫn không nghe, dưới sự khuyên nhủ của quản gia và trợ lý, Cố Bồi Văn đã đứng dậy ra về.
Trước khi ra ngoài, ông quay đầu lại nhìn 339, dường như muốn để lại lời nào đó nhưng cuối cùng cũng không nói một lời.
Xẩm tối Cố Quân Trì trở về, 339 nhận ra mùi nước biển thoang thoảng trên người hắn.
"Cậu ra biển chơi hả?" 339 nói: "Hôm nay chủ tịch Cố có tới tìm cậu đấy."
Nhưng Cố Quân Trì lại nhắm mắt làm ngơ, ngồi lên ghế sofa nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Ánh chiều tà chiếu vào qua cửa sổ kính sát đất, mạ một lớp ánh sáng vàng lên chiếc áo len đen của hắn.
(Xem art minh hoạ cảnh này của artist @arkred1 trên X nhen)
Hắn đột nhiên hỏi: "Một con tàu phát nổ trên biển sẽ ra sao?"
339 nhìn hai mắt đang nhắm lại của hắn, lông mi để lại một mảng bóng mờ bên dưới vành mắt, một lúc sau, nó trả lời: "Sẽ có một tiếng nổ lớn, phần lớn thân tàu và các linh kiện sẽ bị thiệt hại về mặt cơ học do nhiệt độ cao và va đập, các bộ phận còn lại sẽ chìm xuống đáy biển."
"Người trên tàu thì sao?"
"Nếu vẫn còn ở trên tàu vào thời điểm xảy ra vụ nổ thì về cơ bản không có cơ hội sống sót." 339 nói: "Cơ thể con người rất yếu ớt, con tàu có thể để lại di hài nhưng con người sẽ hoàn toàn biến mất trong biển lớn."
Cố Quân Trì gật đầu, 'Ừm' một tiếng.
Im lặng vài giây, 339 hỏi: "Ôn Nhiên ở trên con tàu đó sao?"
"Phải." Cố Quân Trì nói.
339 đột nhiên cảm thấy chương trình trống rỗng một cách vô cùng hiếm hoi, giống như một thuật toán phức tạp xuất hiện bug, không thể đưa ra phản hồi tức thời hiệu quả đối với thông tin nhận được.
Sau đó, nó đọc được một cảm xúc liên quan đến đau buồn, vô cùng mãnh liệt, có lẽ không chỉ là của mình mà còn đến từ Cố Quân Trì.
Người máy và con người cuối cùng cũng có một lần đồng cảm.
Ánh chiều tà trên áo len dần dần nhạt đi, chỉ để lại một tia mỏng manh và lạnh lẽo, Cố Quân Trì dường như đã ngủ thiếp đi nhưng 339 biết rằng hắn không. Nó nói: "Ôn Nhiên đã tới gặp tôi, cậu ấy để lại cho cậu quà sinh nhật và thư."
Cố Quân Trì mở mắt ra, trong mắt có tơ máu chi chít.
339 mở ngăn chứa đồ trước ngực ra, đẩy hộp quà dẹt ra. Cố Quân Trì nhìn một lúc, đưa tay cầm lên, lấy một tờ giấy trắng được gấp lại từ trong đó ra, mở ra.
Hắn xem rất lâu, 339 cũng đợi rất lâu, cuối cùng nó hỏi: "Có thể cho tôi xem được không?"
Cố Quân Trì đặt tờ giấy lên bàn trà, 339 xoay người lại, quét đọc dữ liệu.
Ngay cả chữ ký cũng không có, chỉ có thể dựa vào nét bút xâu xấu đó để xác nhận là do chính tay Ôn Nhiên viết.
Thật sự là một lá thư rất ngắn, tường thuật ngắn gọn quá trình một beta được nhận nuôi như vật thay thế vào năm bảy tuổi, vào viện nghiên cứu năm mười ba tuổi, tiến hành phẫu thuật cấy ghép tuyến thể khi vừa lên mười bảy tuổi, chỉ là 339 không thể tin rằng beta trong đó chính là Ôn Nhiên.
Những câu nói khách quan và bình thản đó giống như một bản báo cáo do một người ngoài viết ra, chỉ trong vài trăm chữ ngắn ngủi đã báo cáo xong mười bảy năm cuộc đời ngắn ngủi và đầy đau khổ của cậu. Chỉ có câu cuối cùng là bộc lộ là vài phần tình cảm thành kính nhưng nhỏ bé:
—— Chúc cậu có một cuộc sống thật sự mà không bị pheromone trói buộc, hạnh phúc bình an, tự do mỹ mãn.
Trong hộp quà còn có một cái USB, Cố Quân Trì phớt lờ nó, lấy hộp mô hình ở phía dưới ra, mở nắp ra.
Mô hình chỉ có kích thước cỡ lòng bàn tay, phần đáy là một vòng tròn cực quang phóng xạ bất quy tắc pha trộn giữa xanh lam, xanh lá và tím, phản xạ ra các màu sắc khác nhau khi ánh sáng thay đổi. Giữa cực quang và bánh răng màu bạc có một cây kim đồng hồ rộng màu vàng, ngay chính giữa là một mặt trăng lưỡi liềm màu be có kích thước bằng nửa cái nút áo, Cố Quân Trì nhấn lên đó một cái.
Các bánh răng lớn nhỏ bắt đầu xoay chậm rãi, theo âm thanh lách cách trong trẻo vang lên, bản nhạc piano "Đêm vùng cực ngày mười chín" cũng nhẹ nhàng vang lên, cây kim màu vàng đó cũng bắt đầu đung đưa và mở ra từng chút một, đi qua trọn vẹn một vòng trong khúc nhạc đó, cuối cùng lộ ra hình dáng hoàn chỉnh của thần mặt trời, che phủ ngay phía trên cực quang.
Khúc nhạc kết thúc, mặt trời bên ngoài cửa sổ đã lặn, bầu trời tối sầm xuống, màn đêm đã buông.
"Cậu không nghe nội dung trong USB sao?"
"Khỏi đi." Cố Quân Trì cúi đầu nhìn mô hình trong lòng bàn tay: "Ông nội cho tôi nghe rồi."
"Trong đó là gì?"
"Lời nói dối của cậu ấy."
"Tại sao Ôn Nhiên lại nói dối chứ?"
"Cậu ấy nghĩ tôi ngốc như cậu ấy."
Cố Quân Trì dựa vào ghế sofa sau lưng: "Video giám sát."
"Được." 339 bật video Ôn Nhiên đến đưa quà tối hôm đó lên.
Khuôn mặt của Ôn Nhiên trong ống kính hơi mờ, dáng vẻ vừa luống cuống vừa sốt ruột, cậu đang cầm hộp quà, nghiêm túc nói: "Đây là quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho Cố Quân Trì, bên trong còn có một lá thư và một chiếc USB, cậu đưa cho cậu ấy giúp tôi. Nếu như cậu ấy không muốn nhận quà mà vứt đi cũng không sao nhưng thư và USB thì xin cậu ấy nhất định phải xem hết và nghe hết, có được không?"
"Thư?" 339 rất vui: "Là thư tình hả?"
Ôn Nhiên cười một tiếng rất nhạt: "Cậu ấy xem xong sẽ biết thôi."
"Tôi hiểu rồi! Nhất định sẽ bảo cậu ấy xem hết!" 339 kích động hỏi: "Vậy cậu có còn lời nào muốn nói riêng không? Tôi sẽ cho cậu chủ xem vào đúng 12 giờ sinh nhật cậu ấy, cho dù cậu ấy có đang ngủ cũng sẽ gọi cậu ấy dậy."
Ôn Nhiên im lặng suy nghĩ một lát, nói với ống kính: "Cố Quân Trì, sinh nhật vui vẻ, hy vọng cậu sớm khoẻ lại."
"A ha ha ha, cậu chủ mà nghe được chắc là sẽ tức giận nhỉ!"
"Không đâu." Ôn Nhiên cũng cười nhưng ánh mắt lại rất bi thương, giọng nói cũng trở nên nhẹ hơn: "Có lẽ sau này tôi sẽ phải rời khỏi thủ đô một chuyến, đi đến một nơi rất xa, cậu cũng tiện giúp tôi tạm biệt cậu ấy nhé."
Khuôn mặt cậu trong ánh sáng vàng dịu có một cảm giác không chân thật đến quá đỗi sạch sẽ, giống như một giấc mơ xưa, nỗi buồn hiện rõ trong đôi mắt ấy khi ước nguyện và nói lời tạm biệt, giá như có thể hiểu được sớm hơn —— giá như có thể sớm hơn một chút.
Cố Quân Trì lại cúi đầu nhìn mô hình lần nữa, dùng đầu ngón tay vuốt ve.
Sắc trời ảm đạm, 339 không bật đèn mà nhìn Cố Quân Trì trong bóng tối, nó ấp ủ sự hưng phấn và kỳ vọng giữ kín như bưng cho đến hôm nay mới nhận ra thứ mình nhận được thế mà lại là di vật của Ôn Nhiên.
Một bức thư viết về cuộc đời u ám, một đoạn ghi âm chứa đầy những bí mật xấu xí và một món quà sinh nhật tự tay chế tác tặng Cố Quân Trì, chỉ có nhiêu đây thôi.
"Cậu sẽ trách tôi chứ?" 339 hỏi: "Nếu như tôi đưa những thứ này cho cậu sớm hơn, có phải là tất cả sẽ không xảy ra?"
Cố Quân Trì nói: "Tôi không trách cậu."
"Cậu cũng sắp đi rồi, có phải không?"
"Ngày mai."
"Có phải là cậu sẽ không bao giờ quay lại nữa không?"
"Không biết."
339 im lặng một lát, nói: "Cậu chủ, tôi đau khổ quá, có phải là tôi đã mọc thêm trái tim rồi không?"
Cố Quân Trì nhìn về phía nó, trên màn hình của 339 không có nước mắt làm lố, chỉ có biểu cảm mặc định ban đầu của hệ thống, trông có hơi ngốc nghếch: "Tôi xin phép xóa bỏ tất cả ký ức khi cậu đi vào ngày mai."
"Đồng ý." Im lặng trong bóng tối hồi lâu, Cố Quân Trì đã chấp thuận sự xin phép.
"Nhưng cậu phải làm sao đây, cậu chủ." 339 mờ mịt hỏi: "Trí nhớ của tôi thì có thể xoá đi, còn cậu thì sao? Cậu vẫn sẽ ghi nhớ mãi mãi."
"Vậy thì cứ để tôi ghi nhớ mãi mãi." Cố Quân Trì nói.
Hắn cầm mô hình, thư và USB lên rồi đứng dậy đi vào thang máy.
Vào đêm thứ ba về nhà, vòng tay hiển thị Cố Quân Trì lại thức trắng một đêm nữa.
Sáng sớm hôm sau, Cố Quân Trì xách vali xuống lầu, 339 bưng cà phê cho hắn.
Trong tay Cố Quân Trì còn cầm một túi hồ sơ, bên trong chỉ có vài tờ giấy ít đến đáng thương. Hắn ngồi trên ghế sofa, trông rất bình thường, lấy một bức ảnh cũ trong túi hồ sơ ra cho 339 xem.
Trong ảnh là một beta nhỏ khoảng năm sáu tuổi đang cầm một hòn đá đứng ngẩn ngơ dưới gốc cây, bên chân là một tòa lâu đài bằng đá xây được một nửa, trên người mặc bộ quần áo cũ không đúng kích cỡ, đôi mắt rất to và rất đẹp, dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ.
(Cre: Artist @ZT小汁)
(Cre: Artist @甘乐198110)
(Cre: Artist @四语)
Cố Quân Trì hỏi 339: "Có biết cậu ấy là ai không?"
339 chăm chú nhìn tấm ảnh: "Là ai vậy?"
Cố Quân Trì nói: "Cậu ấy tên là Tiểu Thụ."
Sau đó hắn đặt bức ảnh xuống, dựa lưng vào ghế sofa, bình tĩnh nói: "Xóa ký ức đi."
Hôm nay là ngày 19, vòng cực Bắc đang chìm trong đêm vùng cực, Cố Quân Trì trải qua sinh nhật trưởng thành của hắn.
Nhưng Cố Quân Trì lại kéo vali rời khỏi nhà vào buổi sáng ngày sinh nhật, 339 cũng không hiểu tại sao, ký ức của nó dường như đã bắt đầu lại vào ngày này, tất cả những gì phải làm là đợi Cố Quân Trì về nhà vào lần sau.
Nhưng tại sao lại cảm thấy trống trải và buồn bã vậy nhỉ? 339 rất nghi hoặc.
Trước khi đi, 339 làm một chiếc bánh sinh nhật điện tử cho Cố Quân Trì trên màn hình, còn thắp một cây nến, đi theo sau hắn tiễn hắn ra ngoài.
Cố Quân Trì cầm tay nắm cửa, xoay người lại nhìn màn hình và nam châm tủ lạnh trên ngực nó, chỉ thờ ơ nói: "Đi đây, thùng rác."
Cửa đóng lại, để lại 339 đứng một mình trong căn nhà không một bóng người, đứng dưới bóng tối ở huyền quan.
"Cậu chủ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
—
Gin: huhu gõ chương này khóc điênnnnn 😭 đọc thêm đồng nhân fan viết lá thư Tiểu Thụ viết cho cậu chủ trên WordPress nha cả nhà 🫶🏻
Vậy chắc chắn chương sau là tương lai rùi đoá chỉ là chưa biết là 4 năm sau hay 7 năm sau thuiii mà chị Mạch dời lịch đăng đúng lúc quá à =)))))
Nhưng mà có một điều mình bị bất ngờ là Mạch lại cho xoá ký ức của 339, tại cứ nghĩ là cậu chủ sẽ dùng những ảnh với video trước giờ 339 quay của bé Cây để cầm cự qua 7 năm chứ, mà giờ xoá hết sạch rồi thì cậu chủ chỉ sống bằng nỗi nhớ cho qua ngày thôi hả 🥲 Cơ mà có fan giải thích cũng hợp lý đó là tất cả những gì mà 339 ghi lại trước giờ đều liên quan đến người tên "Ôn Nhiên" chứ không phải Tiểu Thụ, nên chi tiết Cố Quân Trì giới thiệu với 339 "Cậu ấy tên là Tiểu Thụ" cũng có nghĩa là một bước restart cho thân phận mới của ẻm để xoá sổ cái tên Ôn Nhiên đi, đến đây phải khen một câu là bà Mạch tài thật sựuuu 🥺
Với cả tui nghi cái USB bé Cây gửi cậu Cố khác với cái USB ẻm gửi ông nội Cố quá à :< cậu Cố không mở ra là bỏ sót gì đó quá =(((