Giam Cầm Trong Đêm Dài

Chương 50



Chương 50



Trong cơn hỗn loạn, toàn bộ tầm nhìn mơ hồ đều là những khuôn mặt xa lạ, Ôn Nhiên vốn đã không thể nhận ra hoàn toàn những vệ sĩ mà Cố Quân Trì sắp xếp cho cậu, trong tình huống này lại càng không thể phân biệt nên đẩy hết tất cả những bàn tay đang duỗi về phía cậu ra, đấm đá lung tung và lao cả người ra ngoài, chạy về phía đầu hành lang bên kia, chỉ nhìn thấy một bóng dáng có thể xem như quen thuộc, gào to lên: "Hạ Uý!"

"Tất cả dừng lại hết đi!" Hạ Uý hét lên một tiếng, mang theo người lao đến, kéo Ôn Nhiên ra khỏi nhóm người.

Đầu còn lại của hành lang có hơn mười mấy bảo vệ tràn vào, Hạ Uý để lại một câu 'Bất kể là người bên nào, trước tiên bắt lại hết đi' rồi kéo Ôn Nhiên chạy vào trong thang máy. Tim Ôn Nhiên đập nhanh đến mức sắp sửa nổ tung, cậu thở hổn hển, nói năng lộn xộn: "Cố Quân Trì... có phải Cố Quân Trì..."

"Trên đường ra khỏi sân bay bị chặn đầu xe, bị tiêm một mũi thuốc gây mê, bên trong..." Hắn nhanh chóng nhìn Ôn Nhiên một cái: "Bên trong là pheromone với độ xứng đôi cao."

Trái tim đang đập điên cuồng chùng hẳn xuống, Ôn Nhiên yếu ớt nói: "Vậy bây giờ thì sao?"

"Đang trên đường đưa đến Bệnh viện 195 rồi, không biết tình hình thế nào, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức. Sau đó nghĩ đến độ xứng đôi cao của các cậu, có lẽ cậu cũng sẽ là một trong những mục tiêu, vậy nên đã nhanh chóng đến tìm cậu."

Cửa thang máy mở ra, hai người chạy ra khỏi khách sạn và lên xe. Ôn Nhiên nhìn đầu gối, vô thức liên tục dùng tay phải chà xát tay trái, cho đến khi vết thương vừa rồi bị lửa đốt đỏ bừng bị chà đến mức máu thịt lẫn lộn, cuối cùng cậu mới dần cảm nhận được một chút đau đớn, dừng động tác lại.

Cả đường đi Hạ Uý vẫn luôn gọi điện thoại, càng gọi thì lông mày càng cau lại chặt hơn, Ôn Nhiên sợ hãi đến mức thậm chí còn không dám lên tiếng hỏi thăm, sợ nghe thấy câu trả lời khiến cho mình khó mà chấp nhận được.

Cả đường đi tài xế lái xe đúng giới hạn tốc độ đến được cổng bệnh viện, lúc xuống xe khớp răng của Ôn Nhiên thậm chí còn đang run lên, sau khi vào thang máy Hạ Uý mới nhìn thấy vết thương trên tay cậu: "Sao lại thành ra thế này, đi xử lý một lát đi."

"Khỏi đi, không sao." Ôn Nhiên cứng đờ lắc đầu: "Trước tiên, trước tiên đi xem cậu ấy đã."

Bước ra khỏi thang máy rồi lại băng qua vài cánh cửa kính, đi vào một khu vực vô cùng yên tĩnh và có tính bảo mật cực cao, bên ngoài một phòng bệnh có đầy bác sĩ, y tá và vệ sĩ đang đứng. Lục Hách Dương đang xem báo cáo, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt lại xuyên qua người Ôn Nhiên, gọi một tiếng với người ở sau lưng cậu: "Ông nội."

Ôn Nhiên ngơ ngác quay đầu lại, lúc này mới nhận ra Cố Bồi Văn đang đi phía sau lưng mình, có lẽ là cũng vừa mới vội vàng chạy tới.

Ôn Nhiên lập tức dựa vào gần tường, Cố Bồi Văn vội vàng đi ngang qua trước mặt cậu, nhận lấy báo cáo trong tay Lục Hách Dương rồi lật xem, bác sĩ bên cạnh đưa cho ông một chiếc máy tính bảng: "Chủ tịch Cố, đây là camera giám sát trong phòng bệnh, bệnh nhân đã bước vào kỳ mẫn cảm, các chỉ số khác nhau đều bất thường, độ hưng phấn của pheromone quá cao, không thể tiêm thuốc an thần nhưng nếu như không áp dụng những phương pháp khác thì sẽ mau chóng xuất hiện trạng thái sốc, tình hình sẽ càng nguy hiểm hơn."

Hạ Uý đứng bên cạnh kinh ngạc đến mức không nói nên lời, rõ ràng là hắn không ngờ rằng kỳ mẫn cảm của Cố Quân Trì sẽ nguy hiểm và đáng sợ như vậy.

Không chỉ bác sĩ của Viện 195 mà ngay cả bác sĩ tư nhân đi theo Cố Quân Trì nhiều năm cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào với kỳ mẫn cảm của hắn, trong liên minh cũng chưa từng tìm ra trường hợp bệnh tương tự như vậy, dùng "hóc búa" để hình dung cũng không đủ chính xác, nó gần như không có giải pháp mà chỉ có thể thử.

"Những phương án đã chuẩn bị trước đây vẫn chưa thể thực hiện được, nồng độ pheromone mà bệnh nhân giải phóng ra quá cao, cho dù có đeo vòng tay và vòng cổ cũng có nguy cơ bị tác động, đã có bác sĩ và y tá bị ngất xỉu rồi, hơn nữa lúc alpha ở trong kỳ mẫn cảm là lúc ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, sẽ có hành động công kích. Vậy nên tôi kiến nghị trong tình huống không có pheromone omega với độ xứng đôi cao, có lẽ sẽ cần dùng phương pháp cưỡng ép để khống chế bệnh nhân trước, tiêm một ít thuốc ức chế đặc hiệu xong rồi hẵng áp dụng biện pháp."

Cố Bồi Văn xem camera giám sát, cau mày với sắc mặt nặng nề, ông gật đầu, trước khi đưa ra chỉ thị cho bác sĩ thì Ôn Nhiên nói: "Con, con có thể cung cấp pheromone với độ xứng đôi cao."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu, Ôn Nhiên nhìn Cố Bồi Văn, một bề trên mà mỗi khi gặp mặt đều sẽ nở nụ cười với cậu, lúc này đây đang dùng một ánh mắt xem xét sắc bén nhìn chằm chằm cậu.

Ôn Nhiên không có thời gian cảm thấy buồn bã vì điều này, cậu hiểu được sự ngờ vực của Cố Bồi Văn. Kỳ mẫn cảm của Cố Quân Trì bị tiết lộ, pheromone omega trong súng gây mê, hợp tác trước đây của nhà họ Ôn với hai nhà Đường Nguỵ, bất kể là ở phương diện nào, mình luôn là đối tượng đáng bị nghi ngờ.

Nếu như cậu là Cố Bồi Văn, đến thời khắc này cũng sẽ không tin tưởng rằng omega tên 'Ôn Nhiên' này sẽ có bất kỳ sự chân thành nào với Cố Quân Trì.

"Ngài có thể xem camera giám sát, con mang thuốc ức chế dạng uống đi vào, nghĩ cách để cậu ấy uống một ít, sau đó nhả một ít pheromone ra, có lẽ sẽ hữu dụng." Ôn Nhiên dùng giọng điệu hơi khẩn cầu mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra: "Cậu ấy muốn đánh con cũng không sao, để con thử đi, nếu như không được thì con sẽ hợp tác với bác sĩ sử dụng những phương án khác."

Im lặng, Cố Bồi Văn nhìn chằm chằm cậu vài giây, cuối cùng mới nói: "Bất kể là con đóng vai gì trong toàn bộ mọi chuyện, lần này hy vọng con thật sự vì muốn tốt cho Quân Trì."

Ngay cả đáp lại Ôn Nhiên cũng không có mặt mũi mà cậu chỉ gật đầu, nhận lấy thuốc ức chế và một bộ đàm dạng nén kích cỡ bằng nắp bút từ y tá. Y tá nhắc nhở cậu: "Nếu như có tình huống gì thì bấm phím, sau đó báo cho chúng tôi. Còn nữa, tốt nhất đừng để bệnh nhân tháo vòng tay ra, nếu không thì chúng tôi không thể kịp thời giám sát được số liệu cơ thể."

"Vâng."

Bác sĩ quẹt thẻ mở cửa cho cậu, Ôn Nhiên đi vào.

Trong phòng bệnh tối đen như mực, Ôn Nhiên nhớ là không biết mình từng nhìn thấy ở đâu, alpha trong kỳ mẫn cảm rất ghét ánh sáng mà chỉ thích trốn trong bóng tối, giống như một con thú có tập tính về đêm.

Bên trong phòng bệnh còn có một cửa kính một chiều, lúc Ôn Nhiên đến gần đã tự động mở ra. Ngay lập tức, pheromone alpha giống như con sóng lớn dâng cao khi thuỷ triều lên ùn ùn kéo đến, cho dù đang đeo vòng cổ thì chúng vẫn xâm nhập vào theo hơi thở và làn da không chừa một kẽ hở nào, trong vòng chưa đầy năm giây mà sau lưng Ôn Nhiên đã đổ mồ hôi nóng hổi.

Cậu không thể không há miệng ra để hít thở, cẩn thận bước vào trong, mơ hồ nhìn thấy tất cả những thiết bị và bài trí trong phòng đều đã được chuyển đi, để đảm bảo Cố Quân Trì sẽ không bị thương.

"Cố Quân Trì." Ôn Nhiên nuốt nước bọt, nhiệt độ đã lan lên đến mặt theo sống lưng, cậu nhẹ giọng gọi lại lần nữa: "Cố Quân Trì?"

Sau đầu đột nhiên hơi tê tê, giống như cơ thể cảm nhận được gì đó nên đưa ra nhắc nhở, Ôn Nhiên quay đầu lại, trong tầm mắt là một bóng người còn đen hơn cả bóng đen. Trái tim đột nhiên lỡ nhịp, Ôn Nhiên không nhịn được run lên một cái, hoàn toàn không ngờ Cố Quân Trì sẽ xuất hiện ở sau lưng.

Bọn họ đã có một khoảng thời gian không gặp nhau, nếu như biết lúc gặp nhau sẽ không thấy rõ mặt Cố Quân Trì, Ôn Nhiên nhất định sẽ nhìn hắn thêm vài lần vào lần tạm biệt trước.

"Có phải cậu khó chịu lắm không?" Chưa bao giờ cảm thấy Cố Quân Trì cao như vậy, Ôn Nhiên muốn chạm vào hắn nhưng lại không dám: "Tôi có mang thuốc ức chế cho cậu, uống một ít đi được không?"

Cố Quân Trì không trả lời mà cúi đầu về phía cậu một chút, nỗi sợ hãi đối với alpha cấp S từ trong gen khiến cho lòng bàn tay Ôn Nhiên bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, sắp sửa không cầm được thuốc ức chế và bộ đàm nữa. Cậu thử vặn nắp thuốc ức chế ra nhưng lại bị trượt, mãi cho đến khi Cố Quân Trì giơ tay lên nắm lấy vòng cổ của cậu, Ôn Nhiên mới đột nhiên cứng đờ bất động.

"Cởi ra." Cố Quân Trì nắm lấy vòng cổ rồi kéo, giọng nói trầm và khàn.

... (còn tiếp)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.