Tại sân bay lớn, có rất nhiều người không ngừng hô to, tay cầm bảng lớn có ghi là "Kỳ Chu em yêu chị!!!"
Hôm nay diễn viên Kỳ Chu đóng máy một bộ phim trở về nước, vừa xuống máy bay thấy rất nhiều fan hâm mộ náo nhiệt chào đón nhiệt tình như vậy, cô cong môi dáng người uyển chuyển đi đến.
Thuộc hạ hộ tống bà chủ ở phía sau và cả phía trước, Lục An Tràm đi ở giữa bên cảnh là hai đứa con trai, mắt vô tình nhìn đám đông không xa đó hơi nhíu mày.
"Bên kia xảy ra chuyện gì?"
Bà chủ vừa hỏi, thuộc hạ liền trả lời: "Là một diễn viên."
Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong lúc vẫn bình thường đi thì đột ngột đám đông lại chạy ào về phía này, không may ai đó hất vào bả vai cô một cái, cặp kính râm rới xuống, cả người cô chao đảo.
Bất ngờ có đám người áo đen chĩa súng vào Kỳ Chu, thoát một cái fan cũng ngây người ra và cô diễn viên cũng giật mình không kém.
Đang chú ý đến diễn viên xinh đẹp chân dài Kỳ Chu, bỗng một bóng dáng đứng kế bên làm xứng ảnh hưởng vô cùng lớn, mọi người há hốc miệng, cứ ngỡ cô gái đứng gần Kỳ Chu là một minh tinh mới.
Người hộ tống Kỳ Chu thấy khẩu súng liền đứng không dám nhúc nhích.
Lục An Tràm với lấy mắt kính trên tay con trai mình, sau đó xoay mặt qua đối diện với cô diễn viên đứng bên cạnh. Thấy được khuôn mặt diễm lệ của người trước mặt Kỳ Chu hết sức giật mình.
"Không được vô lễ."
Đám thuộc hạ nghe giọng nói của bà chủ, nhanh chóng hạ tay xuống vắt súng trở lại ngang hông.
Một lời nói và hành động dứt khoát, ai nhìn thấy cũng cho gần cô gái này là một nhân vật bí ẩn tiếng tăm không rõ.
Lục An Tràm liếc nhìn cô ta một cái thu mắt lại, đeo kính lên che đi đôi môi ướt át quyến rũ mình lại, sau đó cất bước đi, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, cô có chút khinh thường đụng vào người khác một câu xin lỗi cũng chẳng có.
Đám người kia đi xa, họ mới tỉnh táo lại, cảm thấy khung cảnh nguy hiểm vừa nãy chỉ là một thước phim không có thật.
Lục An Tràm thoải mái ngồi vào trong xe, rồi nói: "Điện ba nói chúng ta đến nơi rồi."
"Mẹ, sao không để ba đi chung với mình?"
"Ba bận việc công ty.", Nói vậy thật ra cô nghĩ thế nào anh cũng âm thầm qua bên đây không biết sớm hay muộn thôi.
Bỗng cô lên tiếng dặn dò: "Sau này không được tùy tiện mà móc súng, nhất là trường hợp vừa rồi."
"Vâng bà chủ."
Biết hiện tại ba không ở nhà, nên xe đã đi thẳng đến tập đoàn Lục thị.
Tiếp tân chuyển lời nói con gái đến gặp, ông Lục mệt mỏi lại có ý định không muốn gặp mặt, nhưng cuối cùng thở dài một cái: "Cho lên đây đi."
Không lâu sau tiếng gõ cửa, ông đứng lên khỏi ghế ngồi: "Vào đi."
"Ba!"
Nghe tiếng này ông giật mình quay người lại, còn cứ tưởng mình hoa mắt: "Tiểu Tràm!"
Cô chạy đến ôm chầm lấy ông.
Ông còn tưởng là Lục Anh đến không ngờ là đứa con gái nhỏ của mình: "Về mà không nói với ba một tiếng."
"Muốn tạo cho ba bất ngờ.", Cô cười hì hì buông ông ra, liền kéo hai đứa con sau lưng đến trước mặt.
"Con chào ông ngoại."
Ông Lục to mắt, nhanh chóng ngồi xổm xuống: "Con sinh đôi sao?"
"Vâng."
Ông Lục cười vui vẻ, vuốt đầu hai cậu bé này: "Thật ngoan."
Do con gái trở về, công ty hôm nay ông không làm nữa, liền đưa người trở về nhà.
"Để ba vào bếp làm đồ ăn, đi đường chắc con cũng đã đói rồi."
Lục An Tràm nhìn xung quanh căn nhà vẫn như xưa, có điều cô chẳng thấy một bóng người, mày bắt đầu nhíu lại.
"Ba, mọi người đâu?"
Ông Lục đang mang tạp dề dừng lại, sau đó cười trừ nói: "Đã ly hôn lâu rồi, trong nhà chỉ còn ba thôi."
Nghe xong hô hấp cô ngừng trệ: "Ly hôn, từ khi nào ba lại không nói con biết chuyện này?"
"Ta không muốn làm phiền cuộc sống của con.", Ông vừa nói vừa cười.
Nhìn gương mặt già nua đó, cô không tài nào cười nổi, hốc mắt cô đỏ bừng lên, giọng nói kìm nén: "Ba không nói với con."
Thấy cảm xúc con gái bất ngờ thay đổi, ông vội chạy đến gần mà khuyên nhủ: "Ba không có việc gì, con không thấy ba sống vẫn tốt đó sao?". truyen bjyx
Cô lắc đầu: "Ba có thể nói với con mà."
Nhìn con gái rơi nước mắt ông cũng lính quýnh: "Ba, lỗi của ba, hôm nay con vừa mới về đừng buồn bã như vậy."
"Tạo sao ly hôn?", Cô lau nước mắt, ngước lên nhìn ông.
Ông Lục thở dài: "Chắc hết duyên, nhưng nợ vẫn còn.", Nhiều lúc ông chán cuộc sống này biết bao, vợ và đứa con ruột không coi ông là người thân, con mắt hay miệng điều là tiền.
Lục An Tràm hít sâu một hơi, nắm lấy tay ông: "Ba theo con về."
"Đi đâu? đây không phải nhà sao?"
"Không, con muốn đưa ba đến thành phố S."
Ông Lục giật mình, nhớ đến lần trước ông của đặt chân đến nơi nó, còn cả người con rể quyền lực kia nữa, làm ông do dự: "Không được."
Cô cau mày: "Tại sao không được?"
"Chồng con cậu ta không thích ba lắm.", Nói rồi ông quay lưng lủi thủi đi vào trong bếp.
Lục An Tràm chạy theo: "Ba không cần lo chuyện đó, cứ về sống chung với con, bả cứ ở nhà giữ cháu ngoại là được."
Hai cậu rất biết chuyện chạy vào tự động lấy rau nhặt lá, ông Lục thấy được không khỏi nở nụ cười ôn hoà.
Thấy ông không đáp còn định lên tiếng nói tiếp thì lại nghe tiếng chuông cửa bên ngoài: "Ba ở đây đi con ra mở cửa."
Khi mở cửa ra bà Lục nhất thời nói: "Chuyển tiền qua cho tôi, đã mấy ngày nay tôi..."
Nhìn người trước mặt không phải là ông Lục bà vội ngậm miệng lại, rồi nhăn mặt không vui: "Lục An Tràm."
Cô nghe được lời vừa rồi, liền nhìn bà ta sắc mặt trầm xuống: "Sao? Gặp tôi khiến bà sợ hãi như vậy?"
Mục đích bà đến đây không phải việc này, nên nói: "Ông ta đâu mau kêu ra đây."
Cô nhìn cách ăn mặc này của bà ta mày càng nhíu chặt, không biết sau khi cô đi ông đã phải gánh chịu những gì, nhất là những loại người này, sống nhờ từ đồng tiền người khác.
"Đưa tiền cho bà à?"
Bà ta nghe, mới nhớ Lục An Tràm lấy được người chồng rất giàu: "Không mấy con thay mặt ổng đưa tiền cho mẹ đi?"
"Tôi không đưa, với lại bà không còn là mẹ tôi, cũng không phải là mẹ của tôi, tại sao phải nghe theo lời bà.", Lục An Tràm đáp xong đóng cửa thì bị ngăn lại.
"Ông ta không được tiền cho tao, thì tao không đi đâu cả!"
Lục An Tràm gỡ tay bà ta ra, không mấy quan tâm, dứt khoát nói: "Vậy cứ đứng đây tự nhiên đi, rồi nhờ cảnh sát đến lôi bà đi vậy."
Bà nghe liền sững ra, một lát sau liếc nhìn Lục An Tràm một cái rồi mới rời đi.
Ông Lục thấy con gái đi vào mặt mày không được tốt lắm: "Ai vậy?"
"Ba rốt cuộc tại sao phải đưa tiền cho bà ta?"
Nói rồi ông mới hiểu vừa rồi ai đến tìm: "Không đưa thì bà ta với Lục Anh lại cho người đến đây phá phách."
"Báo cảnh sát."
Ông cũng biết điều đó nhưng lại không nỡ để họ vào tú. Biết được suy nghĩ của ông thế nào, Lục An Tràm cũng chẳng thương tình gì.
"Có con ở đây, từ nay về sau ba không cần phải đưa tiền cho bọn họ, căn nhà này con sẽ cho người bên ngoài canh gác, ba không cần lo chuyện này."
Hiện tại ông Lục cũng không biết làm sao, chỉ gật đầu.
"Ông ngoại, cái này ăn rất ngon ạ."
"Ngon vậy ăn nhiều vào."
Thấy ba ông cháu vui vẻ như vậy, Lục An Tràm cũng tươi cười.
...
Lục Anh bước chân vào quán bar, giận dữ mở cửa phòng ra.
Đám nam nữ đủ kiểu ngồi ôm ấp với nhau, Kỳ Chu đang ôm người đàn ông thấy thế ngồi dậy sửa lại cái áo dây rơi xuống kia.
Trương Kỳ bực bội: "Cô đến đây làm gì?"
"Ai cho anh đến đây, lại ôm ấp người khác trước mặt tôi như vậy?"
Nghe xong, Trường Kỳ cười, nâng tay ôm lấy người phụ nữ bên cạnh: "Đừng quên tôi đã ly hôn cô rồi, tôi làm gì, quen ai, hôn ai, làm gì đi nữa cũng không liên quan đến cô."
"Nhưng tôi chưa ký đơn ly hôn!"
"Đó là cô không ký, nhưng tôi đã ly hôn cô rồi."
Lục Anh tức giận, tốt nghiệp hai người lấy nhau, không may cô té làm đứa bé trong bụng không còn, cưới nhau chưa đầy một năm thì người đàn ông này lại ly hôn với cô.
Kỳ Chu xoay qua nói nhỏ: "Tránh để người ngoài biết hai diễn viên nổi tiếng đang ngồi ở đây, anh nên đuổi người của mình về đi."
"Giận à, cô ta không còn là gì của tôi cả."
Nhìn thấy hai người trước mặt ôm nhau mà không một chút ngại ngùng nào, đã vậy coi cô không ra gì. Lục Anh cắn răng nhìn, trong người vô cùng ức chế.
"Tôi hết tiền rồi."
Trương Kỳ thấy phiền phức, lấy cái thẻ ra ném xuống đất: "Lấy đi, sau đó cút rồi mắt tôi."
Cô ngồi xuống nhặt lấy, trước lúc đi còn nhìn hai người họ, rồi rời qua người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh. Cô biết hai người này đang cùng nhau quay phim, nhưng sau lưng lại như vậy, không phải cô không biết, Trương Kỳ này rất trăng hoa, nuôi ong bướm bên ngoài rất nhiều.
"Còn không biến đi!"
Nghe xong Lục Anh liền đi, lại nhận được điện thoại của mẹ mình: "Sao chưa lấy tiền được, mẹ không có tiền bọn chúng sẽ bắt chúng ta đó."
"Được rồi, con đang về."
"Cái gì! Con nhỏ đó nói với mẹ như vậy?", Lục Anh tức giận, hay tin con nhỏ Lục An Tràm kia về là đứng ngồi không yên.
Bà Lục cũng không ngờ, lần này đòi tiền chẳng có một đồng lại còn gặp người mình ghét nữa.
"Mẹ lo gì chứ, để con đi đòi.", Lục Anh tự tin nói.
"Con đừng quên nó không phải là dạng vừa đâu.", Bà Lục liếc mắt nhắc nhở con gái mình.
Những chuyện như thế Lục Anh đây không sợ: "Con sợ nó chắc."
...
"Từ sau khi bà chủ xuống máy bay, có chút đụng chạm với một cô diễn viên, còn ngoài ra không có chuyện gì đáng ngại."
Mai Cẩn Nghiêu ừ một tiếng, rồi căn dặn thêm: "Để ý từng người bên đó. Còn lịch trình hàng ngày của bả chủ phải nằm rõ rồi báo cáo lại tôi."
"Thần đã rõ."
"Cậu đang làm gì ở đây?"
Nghe có người sau lưng nói, người đàn ông giật mình xoay người lại, vội trả lời: "Không có gì, thần chỉ là đang nói chuyện điện thoại."
Lục An Tràm gật đầu, cũng không hỏi nhiều vấn đề: "Được rồi, cậu làm việc đi."
Như ngày thường thì ông Lục sẽ đến công ty, chỉ có ba mẹ con cô là ở nhà, hai đứa nhỏ ngủ còn chưa dậy, cô thấy cũng không còn sớm nữa liền đi lên đánh thức bọn trẻ.
Mai Cẩn Thừa phóng xuống giường, tay ôm cái gối, tóc tai như ổ gà, mở cửa ngáp dài, không tình nguyện nói: "Sao vậy mẹ?"
"Hai đứa con không định ăn sáng à?"
Cậu lắc đầu: "Không ăn đâu, con còn muốn ngủ mẹ đừng gọi tụi con nữa."
Lục An Tràm lắc đầu chỉ đành trở về phòng, thay đồ khác, sau khi cô bước xuống sảnh chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cô vội đi ra xem đã xảy ra chuyện gì.
"Có súng nữa sao? Tôi sẽ kiện cho đám các người ở tù không có ngày ra!"
Thấy Lục Anh hét ầm ĩ, Lục An Tràm cũng không vội, đáp lại: "Cô nghĩ tiếng súng tôi nhanh hay là cô kiện nhanh hơn?"
Nghe được giọng nói Lục Anh giật mình nhìn qua, đã lâu không gặp, hiện giờ gặp lại quả nhiên xinh đẹp đến động lòng người, cô trừng mắt nghiến răng nói: "Ai cho mày chửi mẹ tao?!"
"Tôi chửi mẹ cô lúc nào?"
"Mày còn chối tao...", Vừa nhào lên thì đã thấy hai người đàn ông che chở cho lại, Lục Anh sợ hãi liền lùi lại.
"Cô còn đứng ở đây nói mấy chuyện không đâu vào đâu, coi chừng tôi cho người khâu cái miệng cô lại.", Lục An Tràm nói rồi quay người đi vào nhà: "Cô ta cứ không chịu rời đi thì bắt bỏ cho tôi."
"Rõ!"
Lục Anh khiếp sợ, nhìn hai người đàn ông cao to vô cùng dữ tợn đang nhìn cô, thấy thế những câu mắng chửi nuốt vào trở lại, không làm được gì chỉ biết giữ sự tức giận trong lòng rời đi.
Lục An Tràm đi ra sau vườn ngồi, cô bĩu môi nói vọng vào trong điện thoại: "Anh nói quá."
Lấy cơ hội này cô nhanh chóng kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra ở đây cho anh nghe, cuối cùng chốt một câu: "Em muốn đưa ba trở về thành phố chúng ta, có được không?"
Làm sao không được, anh nói không được chắc chắn cô giận sau đó lại không chịu trở lại đây thì anh phải làm sao, Mai Cẩn Nghiêu khẽ đáp: "Em muốn như nào cũng được."
Cô vui vẻ cười: "Moa! Moa! Hôn anh này."
Mai Cẩn Nghiêu bên đầu dây bên này liền cong môi, đến lúc anh qua bên đó sẽ hôn nát cái môi hồng hào của cô cho thỏa mãn.
"Thôi em lên kêu hai đứa nhỏ dậy nữa, em cúp máy đây."
Lục An Tràm nhanh nhẹn chạy lên phòng: "Dậy được rồi nào, mau dậy đi hôm nay mẹ đưa bọn con đi cháy phố.", Thằng con trai thứ ba của cô còn nằm cô đơn ở trong nhà ga để xe ở dưới.
Hai cậu còn tưởng rằng mẹ sẽ làm gì, ai ngờ từ bên ngoài mẹ lại dẫn ra một chiếc xe đạp điện màu hồng.
"Tè tè tè... Hai đứa thấy sao nào? Đây là con trai thứ ba của mẹ, nói cách khác nó đã gắn bó lúc mẹ còn đi học đi.", Cô vừa nói vừa nhìn lại chiếc xe, thấy vẫn còn mới, ba mua cho cô nhưng ít khi cô đi, đa phần là đi xe buýt nhiều.
"Lên thôi.", Cô để túi xách vào bội xe.
"Mẹ chạy được không đấy?"
Lục An Tràm gác tay lên cổ xe, khí thế hời hời: "Đừng coi thường mẹ như vậy chứ, mẹ chính cao thủ lạng lách đấy nhé."
Hai cậu lần lượt ngồi ở yên sau, bàn tay túm chặt lấy áo mẹ mình, có chút sợ mà dặn dò: "Mẹ đừng đánh võng, cứ chạy bình thường thôi."
"Được, được rồi. Sao lại nhát thế."
Lúc Lục An Tràm vặt ga tay lái thì nó giật một phát, làm hai đứa nhỏ ở sau xém chút cắm đầu, cô ngoái đầu lại cười cười: "Mẹ chỉ thử máy nó thôi."
Mai Cẩn Thừa nuốt nước bọt, nhìn anh trai ngồi đằng sau mình, khẽ nhỏ giọng: "Chúng ta tin được không?", Sao cậu lại thấy nó có chút không ổn.
"Không biết, vịn chắt vào mẹ sắp chạy rồi.", Mai Cẩn Đồ cũng không tin tưởng là mấy, nhưng cũng đành nghe theo.
Chiếc xe đạp điện màu hồng chạy vô cùng chậm rãi, Lục An Tràm híp mắt, hít thở không khí trong lành ở nơi đây, bỗng xe đang chậm cô vặt tay lái một cái chiếc xe phóng nhanh đi, làm Mai Cẩn Thừa là kẻ nhát liền hét lên.
"Mẹ! Chậm lại! Bay... Bay tóc con rồi!"
Càng nhanh thì cô càng thấy vui: "Con ngồi giữa mà còn sợ cái gì, nhát quá đi.", Cô thừa biết thằng con trai nhỏ này của cô rất nhát, nhưng thấy thế cô lại muốn chọc.
"Em không ôm mẹ ở đó hét cái gì, em hét mẹ giật mình ngã thì làm sao?"
Nghe anh ở phía sau nói cũng phải, thế là cậu ôm chặt mẹ mình, mắt nhắm tịt lại, sau đó mở ra nhìn cảnh vật xung quanh, wow đẹp thật.
Mai Cẩn Đồ cũng cảm thấy nơi này thật đẹp, lại vui vẻ đông đúc, không như biệt thự bên thành phố S, nơi đó lại rất vắng, vắng đến nỗi chỉ có cái biệt thự lớn, còn muốn ra ngoài thì đi một đoạn đường khá xa.