Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 29: Có Tuổi Nên Hạn Chế Đi



Cô ôm anh rất lâu, đến khi cô ngừng khóc vẫn không muốn buông anh ra: "Cẩn Nghiêu anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên sao?"

Tay đang vuốt lưng cô liền khựng lại, vài giây sau anh điềm đạm đáp: "Ừm."

Cô nghe xong bật cười: "Thật ghê gớm nha, lúc đó em mới bao nhiêu tuổi chứ."

"Mặc kệ, đã yêu thì phải có bằng được, đó là nguyên tắc của anh, cho nên em rời đi thật sự anh sẽ nổi điên."

Lục An Tràm buông tay khỏi cổ anh, ngồi thẳng dậy: "Anh thật độc ác, lúc anh c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c em ghét cay ghét đắng anh, khi anh giết vị bác sĩ trước mặt em thì em càng căm ghét anh hơn. Nhưng lại vì con tim mà đem những thứ đó lấn át nó đi, từ căm hận cho đến là yêu đến khắc vào sâu trong tủy."

Anh hôn lên lòng bàn tay cô: "Anh sẽ không hành động như thế trước mặt em nữa, nhưng anh làm thế cũng vì muốn em không trốn đi."

Chuyện lâu cô cũng không muốn nhắc lại, thở dài xoa đầu anh: "Ừ, chú Nghiêu thật ngoan."

Lục An Tràm xoay người lại nhàn nhã nằm lên người anh, thoải mái nói: "Anh mắc bệnh sạch sẽ cũng tốt, như vậy em phải đỡ lo sẽ có hồ ly tinh nào đến cướp anh đi mất."

Môi mỏng cong nhẹ, anh đáp: "Bà Mai không cần nhọc lòng đâu."

Cô gật đầu khá hài lòng: "Nhưng mà anh đã có tuổi rồi lại không già đi chút nào, sắc đẹp vẫn còn rõ ràng thì rất nhiều cô gái để mắt đến."

"Em còn trẻ anh càng sợ em bị thằng khác bắt đi."

Lục An Tràm ngửa đầu lên trừng mắt với anh: "Không có! Rõ ràng có chồng đẹp trai như vậy em còn lười để mắt đến người khác."

Môi anh dán lên tai cô: "Thế sao?"

"Chính xác là như vậy?", Nhớ đến lúc nãy cô lên tiếng bất mãn: "Vừa rồi anh lại gạt tay em?"

Nghe xong anh hơi sựng người, vội giải thích: "Sợ em nghe rồi lại hất tay anh ra, cho nên anh rút tay ra trước để khỏi đau lòng bị em gạt tay đi."

"Hừ, em là người như thế à?"

"Vậy em là người như nào?", Anh hứng thú hỏi.

Lục An Tràm tự tin giơ bàn tay lên, cô bẽ từng ngón xuống: "Yêu chồng, thương con, chỉ chung thủy với chồng mình, yêu chồng đến tim không có chỗ để chứa... Ây, nói chung là một người vợ đáng được tuyên dương."

Anh vui vẻ cúi đầu xuống ngậm vành tai cô: "Anh cũng yêu vợ, cho nên anh muốn được vợ mình tuyên dương."

Cô bật cười, đẩy đầu anh ra: "Anh đừng nói gần vào tai em."

Mai Cẩn Nghiêu liền chôn mặt vào cổ cô, môi hôn lên từng chỗ: "Anh thích thế."

Đầu vừa xoay lại thì chóp mũi cô chạm vào sườn mặt anh, cô giữ nguyên tư thế đó, mắt nhìn chằm chằm sống mũi cao của anh, bỗng cô nhích đến hôn lên má anh, anh xoay mặt qua đôi môi cô lượt nhẹ da mặt anh, sau đó cô hôn chụt lên môi trước mặt.

Tay luồn sau gáy cô kéo đến, anh há miệng ngậm trọn đôi môi căng mọng của cô, dây dưa ngậm cắn.

Cảm nhận bàn tay anh sờ soạng lung tung cô lập tức thức tỉnh lại, giữ chặt tay anh lại, môi cũng nhanh rời khỏi, cô thở dốc nhìn anh: "Muốn à?"

Mai Cẩn Nghiêu không nói, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Lục An Tràm cười rộ lên: "Không được."

Anh mím môi nhìn cô: "Em lại bày trò gì?"

"Có sao?", Cô to mắt với anh, người này rõ ràng là có ý đồ xấu với cô: "Có tuổi rồi nên hạn chế lại việc chăn gối một chút, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất."

Mai Cẩn Nghiêu nghe mà không biết nói gì, anh cười lạnh một tiếng: "Lục An Tràm anh chỉ mới ba mươi bốn tuổi mà em lại coi anh không khác gì ông già đã bước qua giai đoạn cạn kiệt t.i.n.h t.r.ù.ng."

Không ngờ anh sẽ nói câu này, cô nhìn nhìn gương mặt đen thui của anh không nhịn được che miệng cười: "Cái đó... Là anh nói em không có nói nha."

"Còn dám cười.", Anh nghiến răng giữ lấy tay cô: "Vợ à em lầm rồi, một ngày không làm em anh thật sự sẽ bệnh đến liệt giường mất."

Lục An Tràm ngừng cười ngay lập tức, mắt trừng lớn nhìn anh đang luồn tay vào áo mình, bỗng điện thoại trong túi xách reo lên, cô bật dậy cách xa anh ra, vội nghe máy.

Đợi cô nghe xong anh hỏi: "Sao vậy?"

Cô thở dài hôn anh một cái: "Em phải quay lại làm rồi, tổ trưởng vừa gọi mắng em một trận."

Lục An Tràm thấy anh không vui, cô ra sức dỗ dành: "Được rồi mà, tối nay về sẽ chú Cẩn Nghiêu ăn no nhé?", Cô cười xoa rối tóc anh lên, hôn chụt lên môi anh hai cái rồi mới đi.

Chỉ vừa xoay người thì lực ở phía sau kéo cô quay trở lại: "Nhẫn em đâu?"



Cô vội lấy kéo sợi dây trong áo ra, làm bằng chứng cho anh thấy: "Nó ở đây."

Mai Cẩn Nghiêu thấy rồi nên không chất vấn cô, anh kéo cô xuống mút nhẹ môi cô một cái mới chịu buông: "Đi đi, chờ em ở nhà."

Cô gật đầu vội vã ra khỏi bệnh viện, nhanh chóng bắt xe trở lại công ty.

Sau khi bị giáo huấn một trận cô cũng chẳng buồn phiền gì, nhưng lại không một người làm cô than nhẹ trong lòng.

"Còn hơn là mẹ thiên hạ muốn làm là làm muốn nghỉ là nghỉ, không biết giữ lại mặt mũi cho ai hết, đi làm như đi chơi vậy thì xin nghỉ làm thì hơn."

Lục An Tràm nghiêng đầu sang, cười như không cười: "Cô Trịnh đã nhắc cô đừng nhọc lòng chuyện của người khác, hình như lớn tuổi rồi trí nhớ cô Trịnh giảm đi?"

"Cô...", Trịnh Vãn Phương trừng mắt họng nghẹn lại không nói gì, tức quá giậm chân bỏ đi, nhưng trong đầu thì đang tìm cách bày ra kế hoạch.

...

"Sao hôm nay mẹ về trễ thế anh?", Mai Cẩn Thừa buồn chán lên tiếng.

"Đi xuống cổng xem mẹ về chưa.", Nói rồi hai anh em liền rời khỏi phòng, cũng vì thế bắt gặp ba từ trong phòng đi ra.

"Ba đi đâu ạ?"

"Đợi mẹ.", Mai Cẩn Nghiêu cũng nhíu mày vì hôm nay cô về trễ.

Thế là ba người đi xuống sảnh lớn, còn chưa định ra cổng thì đã thấy bóng người nằm ngủ ở ghế sofa, ba người liền cất bước về phía đó.

Lục An Tràm ngủ sâu không biết trời trăng gì, đến cái túi xách vẫn còn nằm trên người cô.

Sắc mặt ai đó liền nổi đầy vạch đen, nhìn thấy cô mệt mỏi ngủ quên ở đây cả người anh thở ra đầy hơi lạnh.

"Mẹ, mẹ ơi."

Đột nhiên bị lay cô giật mình mở mắt, ngơ ngác nhìn hai thằng con trai trước mặt, cô khàn khàn hỏi: "Hai con sao thế?"

"Mẹ đừng ngủ nữa mau trở về phòng đi."

Lục An Tràm ngáp một hơi dài, cô ngồi dậy vươn vai, đầu nghiêng hai bên cho dãn gân cốt, chuẩn bị ngửa đầu ra sau thì cô chợt khựng lại. Nhìn thấy mặt mày đối diện cau có lên, cô nuốt nước bọt, cố gặn ra nụ cười.

"Chào... Chào chồng nhé."

Mai Cẩn Nghiêu không đếm xỉa gì đến cô, quay người đi.

Thấy anh rời đi không nói lời nào, cô chấn động cả người huýnh lên, chạy đến sau lưng anh, gấp gáp nói: "Đừng, nghe em giải thích."

Anh đột ngột xoay người lại, đầu cô liền đập vào người anh, cô ui một cái lùi về sau.

"Anh không muốn nghe em giải thích, nghỉ việc cho anh."

Đang xoa trán nghe anh nói thế, cô không giữ được bình tĩnh: "Không được!"

Mai Cẩn Nghiêu nghiến răng: "Làm mệt đến nỗi cả phòng cũng không lên ngủ, em không quan tâm đến bản thân mình sao?"

"Em biết, nhưng em sẽ không nghỉ việc."

Nhìn cô chống tay lên hông thở phì phò, gương mặt cũng đỏ bừng, mắt giận dữ nhìn anh, Mai Cẩn Nghiêu thở dài, tay sờ lên trán cô, nhẹ giọng: "Còn đau không?"

Mai Cẩn Đồ và Mai Cẩn Thừa đưa mắt sang nhìn nhau, sau đó nhún vai lấy tay che mắt rồi đi lướt qua ba mẹ mình.

Lục An Tràm liền nhõng nhẽo, cô nhảy lên người anh, chân quấn chặt eo anh, tay ôm cổ anh đem mặt cọ vào lòng ngực anh: "Đau... Rất đau."

Anh vòng tay bợ lấy mông cô, tay xoa đầu cô, khẽ nói: "Về phòng anh xoa cho em."

Cô gác cằm lên vai anh, rầu rĩ ừm một tiếng.

Về đến phòng anh để cô xuống nhưng người lại không chịu buông anh ra, thế anh bất lực ngồi xuống ôm để mặc cô vẫn còn đu trên người mình.

"Đưa trán đây anh xem."

Lục An Tràm đưa mắt dò xét vẻ mặt anh, người này không biết hay là đang cố tình, rõ ràng là chỉ đụng nhẹ một cái đâu đến nỗi bị làm sao, vả lại anh không hiểu cô chỉ giả vờ mè nheo với anh thôi.

"Còn đau không?", Mai Cẩn Nghiêu vừa xoa trán cô vừa hỏi.

"Không đau.", Cô bắt lấy tay anh đặt xuống, đem cả người không xương cốt dựa vào người anh: "Cả người em đau, chỗ nào cũng đau hết."



Cô hôm nay chạy đi mua cà phê cho mấy người trong công ty, đã vậy còn bị Trịnh Vãn Phương gây khó dễ, cô ta đòi hỏi chê đủ điều, làm nửa ngày làm cô xoay như chong chóng, cái chân cô như muốn lìa ra khỏi người, vì thế vừa về đến biệt thự là cô đã nhào ra sofa.

Mai Cẩn Nghiêu cũng không dám lớn tiếng với cô, anh làm cách nào ép buộc thế nào cô gái nhỏ cũng sẽ giận anh, thế anh không thể làm được gì, tức giận giữ trong lòng.

"Nằm xuống đi."

Lục An Tràm biết anh muốn làm gì, cô nhìn anh cười khoái chí sau đó rời khỏi người anh bò đến giường nằm sấp người xuống. Từ từ cảm nhận đôi tay đang nhẹ nhàng nắn bóp sau lưng cô, cả người sảng khoái không thôi, cô nhắm nghiền mắt mà hưởng thụ.

"Dời xuống eo một chút."

Mai Cẩn Nghiêu nghe theo tay di chuyển đi xuống dưới.

"Lên vai đi.", Cô dang hai tay duỗi thẳng ra hai bên: "Cả tay nữa."

Được một lúc cô trở người lại, đem đôi chân mình đặt lên đùi anh, cô khẽ hất cằm: "Bóp chân."

Mai Cẩn Nghiêu rất nghe lại, mặt không cảm xúc gì, nhưng rất kiên nhẫn mà bóp chân cho cô.

Thấy thái độ của anh cô rất hài lòng, mắt híp lại, giọng lẩm bẩm nói: "Anh giỏi sẽ có thưởng."

Nghe thế anh ngước mắt nhìn cô: "Thưởng cho anh?"

"Ừm.", Cô nói rồi mở mắt ra: "Muốn em thưởng cho anh cái gì."

Mai Cẩn Nghiêu nhéo nhéo đùi cô, nụ cười gian xuất hiện trên môi: "Tối nay muốn em cưỡi phía trên."

Mày cô khẽ nhướng lên, sau đó cô búng tay một cái: "Thành giao!"

Tối đến.

Lục An Tràm chảy mồ hồi lã chã như tắm, cô ngồi trên người anh, hay tay đang chống xuống ngực săn chắc mà thở dồn dập, nhìn mình đang ngồi xổm xuống hai chân anh, cái thứ dài to lớn của anh đã được cô nuốt trọn giấu sấu bên trong không thấy đâu, mông khẽ nhích lên một chút, nhưng nhanh chóng bị tay anh giữ lại không thương tình gì ấn xuống.

"Em đã hứa thì làm tròn bổn phận của mình.", Giọng thoải mái cất lên.

Cô ngửa đầu thở gấp một cách phóng đãng, chỉ vừa di chuyển thân thể trên người anh, thì bên tai liền nghe tiếng thở dốc nặng nề trầm thấp của anh.

Nhìn anh nắm chặt hai bàn tay, mắt cũng đã khép lại, người không ngừng hưởng thụ. Thấy anh sảng khoái đến vậy, cô lấy thêm động lực gia tăng động tác nhanh hơn, người khẽ chồm lên, cúi đầu ngậm đầu ngực của anh mà cắn, cái này không phải là cô biết đâu cũng là do anh làm với cô thế nào cô chỉ là học theo thôi.

Mai Cẩn Nghiêu mở mắt, tay nâng lên vuốt tóc cô, hơi thở vẫn giao động một cách nặng nhọc đầy sung sướng.

Anh bỗng kéo cô lên, đặt cô nằm nghiêng để cô quay lưng về phía mình, bụng anh dí sát vào lưng cô, tay kéo chân cô sang bên kia, tay cầm c.â.y g.ậ.y lớn của mình cấm vào bằng tư thế đó.

Tay anh ôm chặt eo cô, đôi môi ngậm liếm vành tai cô, rồi dời dọc đi xuống cổ, rồi đi đến bờ vai, một tay nắn bóp cái mông trơn trượt của cô, thân vẫn động mạnh kịch liệt.

"Hôm nay đi làm có người gây khó dễ cho em sao?"

Lục An Tràm khó khăn ngoái đầu lại nhìn anh, giọng đứt quãng nói: "Không... Có."

Anh kê môi đến tai cô, phả hơi nóng vào: "Trợ lý Từ đã báo lại với anh."

Biết ngay thế nào cũng học lại, cô thầm đem trợ lý Từ ra mắng chửi một trận, sau đó nhanh chóng nói: "Chỉ là em vụn về làm đổ cà phê lên áo cho nên mới sai trợ lý Từ đem áo đến giùm em thôi, thật chất không có chuyện gì cả."

Mai Cẩn Nghiêu cắn vành tai cô, anh vẫn không tin lời nói này, nhưng khẽ thấp giọng: "Có ai gây sự đến em thì báo với anh một tiếng."

"Vâng.", Thật thì có đi chăng nữa cô cũng không dám báo lại với anh, cô không biết anh sẽ làm gì người ta, nên tốt nhất là giữ kín lại trong lòng.

Hai cơ thể vẫn di chuyển lên xuống một chút thì dừng lại, Mai Cẩn Nghiêu ôm cô mặt vùi vào hõm cổ cô thở dốc.

Lục An Tràm mệt mỏi nằm bất động ra, mặt vùi vào trong gối, cô thở gấp cũng không khác gì anh.

Anh nâng người rút c.â.y g.â.y của mình ra, rồi cởi áo bao ở q.u.y đ.ầ.u ném vào trong sọt rác, mới xoay người trở lại ôm chặt lấy cô.

"Mệt lắm không?"

"Mệt.", Cô gật đầu giọng yếu xìu đáp.

Mai Cẩn Nghiêu hôn nhẹ lên trán cô: "Ngoan ngủ đi.", Hiện tại anh không có cách nào mà bắt cô nghỉ việc được, nhìn cô làm mệt mỏi thế này anh đau lòng không thôi.

Cô định nhắc đến chuyện vài hôm nữa cô phải đi xa nhà để chụp ảnh nơi khác, do quá mệt mỏi nên không thể nói được, cô đành đem chuyện này nén lại để hôm sau hẳn nói với anh. Nhưng cô lại sợ người này nghe xong lại trưng cái bộ mặt đen thui ra nữa, vì thế cô cũng e dè mà chưa nói thẳng với anh.

Nhưng bản chất công việc là như thế, cô không thể không làm, nhưng anh lại thế này làm cô có chút phiền não.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.