"Cô Thẩm trong nhà còn dâu không tôi muốn ăn dâu." Tuyết An đứng ở trên lầu gọi quản gia.
"Dâu hôm qua tiểu thư đã ăn hết để tí nữa tôi đi mua liền cho cô."
Tuyết An hôm qua đúng là cố ý ăn hết dâu trong nhà để hôm nay quản gia bỏ đi một chút không canh chừng cô, cũng vì vậy mà nhân cơ hội đó bỏ trốn.
"Bây giờ cô đi đi ạ, tôi thèm lắm." Tuyết An thúc dục bà.
"Vâng để tôi đi ngay."
Quản gia dừng lại công việc của mình đi rửa tay rồi nhanh chóng giúp Tuyết An đi mua dâu.
Cố Quyền cũng đã nói Tuyết An muốn gì đều phải chiều theo cô nếu không sau khi về anh sẽ tính sổ một lượt, cũng vì vậy mà bà không dám chậm trễ.
Chờ khi bà Thẩm rời đi Tuyết An nhanh chóng lao lên phòng lấy rất nhiều tiền mà Cố Quyền hay cho cô lúc trước ra đem đi.
Cô chạy xuống nhà theo cửa sau mà đâm thẳng ra rừng, Tuyết An chưa bao giờ đi ra đây nên cô cũng không thành thạo đường nên cứ một mạch đâm thẳng, chỉ cần cô thoát khỏi Cố Quyền là được rồi.
Sau khi đi mua dâu về bà lên phòng đưa cho Tuyết An thì không thấy cô đâu, trong lòng đột nhiên dân lên cảm giác sợ hãi đi tìm Tuyết An khắp nhà không thấy cô đâu mới vôi vã gọi cho Cố Quyền.
"Thiếu gia tiểu thư bỏ chốn rồi tôi tìm khắp nhà vẫn không có."
"Rắc."
Anh cuộn tay lại thành quyền đến nổi cơ tay kêu vài tiếng khiến quản gia bên này cũng rợn người.
"Đúng là đồ ăn hại."
"Thiếu gia là tiểu thư nói muốn ăn dâu nên tôi đi mua, lúc về thì đã..."
"Trở về tôi xử tội bà sau."
Bên này Tuyết An đi gần cả ngày trời mà vẫn không ra khỏi được đây, cô cố gắn hết sức đi theo hướng ánh trăng.
Nhưng ông trời hình như đã thương hại cô rồi, từ xa Tuyết An nghe được tiếng động cơ đang chạy rất nhiều. Chắc là sắp ra được đường lộ rồi.
Tuyết An cứ thế chạy nhanh ra chỉ còn vài bước nữa là có thể đặt chân ra bên ngoài đường lộ, thì đột nhiên cô bị một lực mạnh nắm lấy cổ áo kéo ngược về sau.
"Bé con... tôi chờ em hơi lâu rồi đấy."
Bất giác cả người Tuyết An run rẩy, cô không cần nhìn mặt chỉ mới nghe tiếng thôi thì đủ biết người vừa nói là ai rồi.
Sao anh ta lại về sớm như vậy, còn gặp cô ở chỗ này?
"Đi chơi cả ngày nay vui chứ?"
"Cố Quyền..."
Hai chân Tuyết An run rẩy muốn nhấc chân lên để chạy nhưng giống như có một thế lực vô hình nào đã đóng băng chân cô tại đó.
"An An về thôi."
Lời nói của Cố Quyền rất nhẹ nhàng không lộ ra vẻ tức giận gì hết, nhưng tay anh hiện tại đã dùng sức bóp chặt lấy cánh tay của cô.
Tuyến An ra sức chống cự cô cắn mạnh vào tay Cố Quyền đến mức bật máu, bởi cô biết bây giờ đã là con đường cuối cùng rồi quay về cùng Cố Quyền cô chỉ còn con đường sống dở chết dở.
Cố Quyền không nhiều lời kéo Tuyết An ra sau đó bế sốc cô lên ấn vào trong xe trở về biệt thự.
Vừa về đến anh đã ôm lấy Ái Linh bằng một tay vác lên vai mình tiến thẳng vào trong.
"A... đồ khốn bỏ tôi ra."
Tưởng chừng là anh sẽ đưa cô lên phòng nhưng đến cửa Cố Quyền bỗng rẽ sang bên trái tiến về hướng hồ bơi.
Ý thức được bản thân sắp sửa gặp chuyện không hay nhưng cố thế nào vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của Cố Quyền.
Anh đi đến sát hồ bơi vung tay thả mạnh Tuyết An xuống dưới, nước lúc này văng lên tung toé khắp mặt sàn một ít dính lên người Cố Quyền.
"Hưởng thụ đi bé con."
Cố Quyền nở một nụ cười quỷ dị, ngồi thấp xuống nhìn cảnh Tuyết An đang vùng vẫy dưới nước.
Dường như nhìn cô bị hành hạ đau khổ như vậy là thú vui của anh, mỗi khi thấy Tuyết An cầu xin mình Cố Quyền cảm thấy rất thoải mái trong người.
"Cứu... cứu tôi... tôi không biết bơi."
Cố Quyền thừa biết rõ Tuyết An không biết bơi nên mới quăn cô xuống hồ để cô trải nghiệm cảm giác thế nào là "thuận tôi thì sống, còn nghịch tôi thì chết".
Càng ngày cô lại càng bị chìm xuống dưới đáy hồ, nước liên tục sặc vào mũi và miệng cô khiến Tuyết An thật sự thở không nổi.
Thời khắc Tuyết An tưởng chừng như mình đã kề cạch với lưỡi hái của tử thần rồi thì một bàn tay đưa xuống kéo cô lên, Tuyết An cũng thuận thể mà bám vào người anh ta để nước không tràn vào mặt mình nữa.