Triết Kiên đứng ngoài cửa, vào cũng không được ra cũng không xong. Cuối cùng vẫn quyết định buông tay, bóng dáng cô độc lùi về phía sau " Thì ra, cô ấy sống hạnh phúc như vậy "
Ngôn Dực thấy người ở ngoài cửa đã đi mất , liền mạnh bạo xô cô ngã xuống giường , thân thể chưa kịp phản ứng liền bị hắn đẩy mạnh, va vào giường đến đau , vết thương bắt đầu rỉ máu
Hắn bây giờ là đang đứng trên cao nhìn xuống xem xét con mồi của mình phản ứng giãy giụa như thế nào, ánh mắt không khỏi tỏ sự khinh bỉ, vội chỉnh trang lại quần áo, bước chân tiến về phía cửa còn không quêb để lại cho cô lời nhắn :
-" Mau chuẩn bị xuất viện " Giọng nói không quá to , nhưng áp lực câu chữ đều đè nặng lên người cô tới hô hấp cũng cảm thấy khó khăn
Hắn nhất định muốn cô xuất viện , mặc kệ lời bác sĩ có giải trình thế nào , nhất định muốn đưa cô về nhà trị thương, hắn nói bác sĩ ở đây sao có thể có chuyên môn và trình độ như bác sĩ nhà hắn, một mực muốn cô xuất viện
Sau khi nghe y tá nói lí do này, lúc y tá nói còn không ngừng cảm động mà cảm phục tình yêu hắn dành cho cô, còn cô thì sao, tất nhiên nghe lý do của hắn xong khiến cô không khỏi buồn cười
Haha lo lắng cho cô, muốn đem cô về nhà trị thương sao, hắn là thực chất muốn đem cô về ngày ngày đêm đêm đánh đập hành hạ
Bác sĩ hôm đó băng bó lại vết thương cho cô còn không quên hỏi :
-" Cô gái trẻ, có thật là cô không bị người đàn ông kia đánh đấy chứ ? Nhìn những vết thương này thật sự không giống té như thế nào" Lúc xem hồ sơ bệnh án của chính mình cô cũng không khỏi bật cười, chỉ là bị nứt xương vai, khắp cơ thể cũng chỉ là vài vết thương bị sát trùng mạnh đến lở loét, khuôn mặt cũng chỉ có một vết sẹo dài, xem ra lần này nhập viện không khỏi nhẹ hơn những lần trước "
Suy nghĩ này vừa hiện lên trên đầu cô đã không khỏi khiến cô cảm thấy buồn cười :
-" Chẳng qua chỉ có nhiêu đó sao có thể bằng những gì cô từng làm với hắn "
Vị bác sĩ dường như biết cô không muốn nói nên cũng chẳng hỏi nữa, tiếp tục tiến hành việc điều trị của mình
Lúc đi ra còn không quên nhắc nhở cô : -" Nếu sau này cô gặp chuyện gì khó khăn, cứ tới gặp tôi "
Cô nghe vậy cũng chả mấy để tâm chỉ gật đầu có lệ, thực chất đã biết dù cô có nói ra, tới trăm cái mạng của ông cũng không thể cứu nỗi cô
Vị bác sĩ vừa đi khuất thì hắn liền mở cửa tiến vào, trên mặt vẫn luôn mang nụ cười đáng sợ ấy, nụ cười của một con quỷ dữ, nghĩ tới đây không khỏi khiến cô rùng mình
-" Thế nào ?? Mới ở đây chưa tới 2 ngày đã tán tỉnh được luôn cả bác sĩ rồi sao"
Hắn kéo dài giọng nói của mình , đùa như không đùa : -" Kiều Nghiễm, em thật lợi hại. Người như anh đây cũng phải bội phục em vài phần " - Ngôn Dực châm biến cô, câu chữ đơn giản nhưng sát thương nặng nề
Kiều Nghiễm muốn mở miệng giải thích lại bị hắn chặn lại : -" Có lẽ sau ngần ấy việc xảy ra, em vẫn chưa hiểu được vấn đề như thế nào "
Còn chưa để cô hiểu hết câu nói, hắn đã đá cửa phòng một cách mạnh bạo, bóng dáng cũng theo đó mất hút sau cánh cửa
Lúc hắn đi rồi , cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, hô hấp cũng chở nên khó khắn, có lẽ lại sắp có chuyện xảy ra nữa rồi
Tiếng bước chân vang vọng cả hành lang , tiếng giày chạm dưới nền nhà đang càng ngày càng gần, cô không khỏi sợ hãi, thân thể liền theo đó run theo
Một bóng dáng đứng trước cửa, người đàn ông đứng trước cửa không biết nên vào hay không, phân vân một lúc lâu rồi cuối cùng cũng tiến vào
-" Triết Kiên " - Kiều Nghiễm không khỏi bất ngờ, sao anh ấy lại ở đây
-" Nghiễm Nghiễm " - Người đàn ông tên Triết Kiên kia trên tay cầm một bó hoa hồng sặc sỡ, trên người mặc bộ quần áo đắc nhất nhì thế giới, đôi chân mang đôi giày đắc đến nổi có tiền cũng chưa chắc mua được
Khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, đôi mắt sâu thẳm khiến người nhìn như bị hút vào đôi mắt ấy, vẻ mặt hiền từ tất cả mọi thứ của người đàn ông này đều gợi ra cho cô cảm giác an ổn, bình yên
-" Kiều Nghiễm, tặng em " Triết Kiên đưa cô bó hoa, Kiều Nghiễm đương nhiên lấy đâu ra cái gan lớn đến nỗi dám lấy hoa của người đàn ông khác lại còn là của người yêu cũ
Triết Kiên thấy cô không nhận thì chỉ cười trừ : -" Em yên tâm chỉ một bó hoa thôi, Ngôn Dực không nhỏ nhen tới vậy chứ "
Kiều Nghiễm cuối đầu không trả lời, Triết Kiên thấy vậy cũng không nói nữa, vội đặt bó hoa trên bàn
Bước chân tiến nhanh về phía cô , nhìn cô bây giờ khiến anh không khỏi chua xót : -" Nghiễm Nghiễm, là hắn làm em ra nông nổi này sao? Còn có vết sẹo này sao ...sao ..sao lại có ? "
Bàn tay muốn đưa lên chạm nhẹ vào vết sẹo đã bị cô ngiêng đầu tránh né : -" Không phải , do tôi bị mèo cào thôi "
-" Mèo cào ? Em nghĩ anh là con nít lên ba sao " Triết Kiên nắm chặt bả vai cô đến đau khiến cô không khỏi nhíu mày
-" Đau " Triết Kiên nghe vậy vội bỏ tay ra , khuôn mặt lo lắng tột cùng :- " Kiều Nghiễm em không sao chứ, anh ...anh xin lỗi "
Cô nghe vậy chỉ cười nhẹ, lắc đầu : -" Không sao "
Không gian bỗng chốc im lặng đến đáng sợ , cuối cùng Triết Kiên vẫn