Giải Mộng

Chương 63



Triệu Loan Chí là người phương nam, sống cùng thành phố Trương Tường Y, cũng là Thái Ngân Quan tọa lạc.

Khoảng cách từ thành phố Lâm Tùy Ý sinh sống tới đó tốn khoảng ba giờ đi xe.

Nhưng ô tô vào đường cao tốc được một lúc thì rời đường cao tốc, quẹo vào đường nhỏ gập ghềnh.

Lâm Tùy Ý nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe. Đầu xe thi thoảng húc vào cỏ dại ven đường, cỏ dại nào chịu được lực va chạm như vậy, chúng thê thảm ngã rạp xuống vũng bùn ướt, lưu lại chút màu xanh lục dưới mặt đất, tiếp khách dưới thời tiết xám xịt.

Lâm Tùy Ý vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ xe không chớp mắt, hỏi: “Lâu tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?”

Con đường ô tô đi vào không phải hướng nam.

Lâu Lệ không đáp, tài xế thay Lâu Lệ mở miệng: “Trong núi có một miếu hoang, đi khoảng một giờ là đến đó.”

Lâm Tùy Ý quay mặt lại, phát hiện Lâu Lệ dựa vào lưng ghế. Trong lúc cậu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, Lâu Lệ ngủ rồi.

Điều hòa trong xe không ngừng phả khí ấm, âm thanh âm luồng khí di chuyển che phủ tiếng Lâu Lệ hít thở.

Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ, lại nhìn tài xế.

Cậu nhớ có lần ở trên xe Lâu Lệ nói về mộng Trương Tường Y, Lâu Lệ không kiêng dè tài xế. Lâm Tùy Ý nghĩ tài xế cũng biết không ít, bèn mở miệng hỏi: “Trực tiếp đi tìm Tà Ám hả?”

Tài xế đáp: “Chắc là ở trong miếu.”

Lâm Tùy Ý nghĩ nói: “Bác lái xe, liệu có người giúp Tà Ám chạy trốn không?”

Tài xế nói: “Nó chạy tới nơi này.”

Đường rất khó đi, sáng sớm ánh sáng không tốt, tài xế nói xong câu này lại dấn thân vào nhiệm vụ lái xe.

Lâm Tùy Ý không dám quấy rầy tài xế. Cậu liếc Lâu Lệ một cái, rồi đưa mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ xe.

Cậu đã 22 tuổi, không phải đứa trẻ con tò mò cảnh sắc ngoài cửa sổ xe.

Lâm Tùy Ý đang tìm bằng chứng.

Trong mộng Ứng Triều Hà, thôn trang rất chi tiết rất chân thật, bởi vì Ứng Triều Hà đã từng đi qua và có ấn tượng khắc sâu.

Đường nhỏ gập ghềnh hoang vu, Lâm Tùy Ý chắc chắn mình chưa từng đi qua, hoa cỏ hai bên đường cực kỳ chân thật, có rất nhiều loài cây loại hoa cậu chưa từng thấy.

Phát hiện này làm tan đi chút nặng nề tích tụ trong lòng Lâm Tùy Ý. Con người không thể mơ thấy sự vật mình chưa từng mắt thấy tai nghe. Tuy nói hoa cỏ không phải sự vật khó tưởng tượng, theo cách nói của Lâu Lệ, ‘mơ thấy hoa cỏ chẳng có gì lạ’, nhưng vì sao lại cứ mơ thấy mấy loại hoa cỏ lạ? Mà không phải hoa hồng, nguyệt quý thường thấy?

Lâm Tùy Ý mặc kệ. Cậu cảm thấy cái này cũng có thể coi như một bằng chứng… Chứng minh cuộc sống của cậu không phải mộng.

Cậu cẩn thận ghi chú phát hiện này ở trong lòng, đầu óc không khỏi suy nghĩ. Nếu từ lúc ban đầu, mọi thứ đều hết sức bình thường, thì cậu có thể hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ mình đang nằm mơ.

Sau một tiếng xóc nảy, bọn họ tới địa điểm đích.

Đường nhỏ gập ghềnh dẫn từ đồng ruộng bát ngát đến một núi hoang, trong núi có một cái miếu hoang.

Bãi đất trống trước miếu có vài chiếc xe đậu sẵn, đều là người Thái Ngân Quan.

Chờ tài xế tìm được chỗ dừng xe, Lâm Tùy Ý xuống xe xem miếu hoang trước mắt, nhìn ra miếu này đã bị bị hoang nhiều năm, nơi nơi đều tỏa ra hơi thở cũ kỹ suy bại.

Lâu Lệ xuống xe, có mấy người Thái Ngân Quan tiến lên.

“Lâu tiên sinh.” Một tiểu đạo sĩ và Hồ Thụy cùng nhau đi tới. Tiểu đạo sĩ kính nể nói: “Tất cả đều ở chỗ này.”

Lâm Tùy Ý đứng bên cạnh nghe hiểu ý tứ tiểu đạo sĩ. Là Lâu Lệ nói họ tìm người trốn ở đây.

Cậu cứ tưởng mình sẽ được chứng kiến hiện trường bắt quỷ rầm rộ, ai ngờ đã tới muộn. Tiểu đạo sĩ nói: “Nghe theo phân phó của Lâu tiên sinh và ông chủ Lâm, đã xử lý ổn thỏa.”

Sau khi Trương Tường Y tỉnh lại, người Thái Ngân Quan chia làm hai nhóm, một nhóm đi cửa hàng 108 tìm Lâu Lệ, một nhóm nghe theo chỉ thị Lâu Lệ tìm tới địa điểm này.

Lâm Tùy Ý đoán, có lẽ do mình và bác Vương vật lộn nhau trên tuyết khiến họ chậm trễ.

Cậu không được chứng kiến sự kiện bắt quỷ cơ mà không thấy tiếc lắm. Vụ việc được xử lý xong xuôi là tốt rồi.

Nhưng tiểu đạo sĩ lại ấp úng: “Chỉ là…”

Lâm Tùy Ý nhìn biểu cảm của tiểu đạo sĩ, đoán hắn có việc cần nhờ vả.

Tiểu đạo sĩ hổ thẹn nói: “Tà Ám có một chấp sự, chính là chủ mộng. Đạo hạnh chúng tôi không đủ, không thể giúp chủ mộng cởi bỏ quan hệ với Tà Ám.”

Lâm Tùy Ý và tiểu đạo sĩ đồng loạt nhìn về phía Lâu Lệ, Lâu Lệ đáp ừm.

Tiểu đạo sĩ vội nói: “Lâu tiên sinh, nếu ngài không ngại, pháp đàn đã chuẩn bị sẵn sàng!”

Lâm Tùy Ý nhìn theo hướng tiểu đạo sĩ chỉ dẫn, nhìn thấy pháp đàn đối diện miếu hoang.

Có một tiểu đạo sĩ khác bưng một bát nước trong, Lâu Lệ ngâm hai tay vào nước, rửa tay xong thì thẳng lưng bước lên pháp đàn.

Tất cả mọi người đều nhìn Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý cũng không ngoại lệ.

Cậu từng xem Lâu Lệ vẽ bùa viết chữ chứ chưa được xem Lâu Lệ làm phép.

Trải nghiệm mới lạ.

Tiểu đạo sĩ vào miếu hoang trước không thể thay Trương Tường Y giải trừ quan hệ cùng Tà Ám, đối với Lâu Lệ lại không phải việc khó.

Thời gian anh đứng trên pháp đàn rất ngắn. Lâm Tùy Ý thấy anh cầm một bùa chú dán lên một người giấy, tạt bát nước trên tay vào người giấy, thế mà tấm bùa lại bốc cháy, vài giây sau lửa lan khắp người giấy, ngọn lửa vây kín người giấy bên trong.

Lâm Tùy Ý lẳng lặng nhìn ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Lâu Lệ.

Trong lòng không khỏi nghĩ: Bùa chú tự cháy, đổi thành trước kia mình chắc chắn sẽ cảm thấy quái lạ. Nhưng hiện tại cậu không lạ tí nào.

Rồi lại nghĩ: Có lẽ tháng ba đổ tuyết lớn không có gì kỳ lạ, chỉ là cậu còn không hiểu vì sao tuyết lớn rơi không ngưng?

Trước đây cậu chưa từng thấy Lâu Lệ làm phép, hiện tại được xem chi tiết rõ ràng, có thể chứng minh rằng mọi thứ là thật.

Cuối cùng, Lâm Tùy Ý nghĩ: Phải mau bắt tay vào thôi.

Lực chấp hành của Lâm Tùy Ý không tệ lắm, nói làm liền làm.

Sau khi trở về từ miếu hoang, Lâm Tùy Ý không mở cửa hàng, mà ngồi xếp bằng trên giường, tay ôm di động, suy tư liên lạc với chú như thế nào.

Suy nghĩ nửa ngày, Lâm Tùy Ý từ bỏ.

Cậu biết nếu nói thẳng hẹn gặp mặt chú, chú sẽ không đồng ý. Bằng không cậu đã 22 tuổi mà vẫn không biết mặt mũi người chú có ân trông thế nào.

Nhưng nếu được giáp mặt gặp chú, cậu nên hỏi chuyện tuyết bắt đầu rơi từ khi nào, hay là trước hoặc sau khi cậu ra đời thì có tuyết rơi.

Hay là, hồi cậu còn nhỏ không nhớ còn dị tượng khác hay không?

Cậu muốn tìm bằng chứng thì không thể dùng cách nhắn tin được, như vậy không đủ trang trọng, cũng không đủ sức thuyết phục.

Lâm Tùy Ý hạ một quyết định lớn mật. Xin lỗi chú, cậu định không xin phép chú mà trực tiếp đến gặp mặt chú.

Lâm Tùy Ý liền đặt trọng điểm vào việc tìm kiếm chú, hơi giống tìm người thân.

Tìm người thân và dân du cư không khác gì nhau. Dân du cư không biết đi nơi nào, tìm người thân cũng không biết đi nơi nào mới tìm được người.

Trên đời có quá nhiều người, thế giới lại quá rộng lớn, biển người mênh mang biết làm sao mới được như ước nguyện. Tìm người thân như mò kim đáy biển, gặp trở ngại ngay từ bước đầu tiên.

Cũng may Lâm Tùy Ý không giống người tìm người thân, cậu có phao, tuy rằng phao không nhiều.

Hồi cậu ở viện phúc lợi, chú thường đúng giờ chuyển phí sinh hoạt cho cậu. Nhưng không dùng thẻ ngân hàng hay chuyển khoản ngân hàng, như vậy sẽ để lộ ra thông tin cá nhân của chú. Lâm Tùy Ý nghe viện trưởng già từng nói, hàng tháng chú sẽ xuất hiện trong mấy ngày cố định, nhét phong bì vào hộp thư viện phúc lợi.

Mà không phải lúc nào chú cũng tránh mặt không gặp. Hồi Lâm Tùy Ý còn bé, chú từng dẫn cậu đến nhà trẻ, chứng tỏ ít nhất viện trưởng từng gặp qua chú. Chỉ là từ khi Lâm Tùy Ý hiểu chuyện, cậu không muốn quấy rầy chú, cũng chưa bao giờ hỏi viện trưởng già chuyện liên quan đến chú.

Lâm Tùy Ý chuẩn bị một chút, chờ trời sáng hẳn, tuyết nhỏ đến mức có thể xem nhẹ, cậu ra cửa.

Cơ thể mệt mỏi trong mộng Trương Tường Y bị cơn hưng phấn tẩy sạch. Lâm Tùy Ý lái xe đến viện phúc lợi thành phố.

Sau khi Lâm Tùy Ý rời viện phúc lợi thường xuyên trở về thăm. Điều kiện kinh tế của cậu không được tốt lắm, nhưng vẫn gửi một ít tiền cho viện phúc lợi.

Lần này cậu trở về, viện trưởng già cho rằng cậu chỉ về thăm nhà.

Lâm Tùy Ý đi theo viện trưởng hỗ trợ công việc, mãi đến giờ nghỉ trưa mới có thời gian trò chuyện với viện trưởng già.

Lâm Tùy Ý không muốn chậm trễ nữa, vội hỏi: “Viện trưởng, thầy có thông tin của chú con không? Thầy biết chú ở đâu không?”

Viện trưởng già nâng đôi mắt vẩn đục hiện chút ngoài ý muốn. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu Lâm Tùy Ý hỏi ông.

Viện trưởng già ngoài ý muốn: “Sao vậy con?”

Lâm Tùy Ý nói dối: “Con tích cóp một ít tiền, muốn đưa cho chú.”

Thật ra cũng không tính nói dối, đúng là Lâm Tùy Ý chút một ít tiền tiết kiệm để dành, lúc xin Lâu Lệ giải mộng không có lấy ra. Bây giờ cậu muốn đưa cho chú, hoặc thay chú tích cóp tiền dưỡng lão. Tuy nhiên trước mắt mới đây thôi, số tiền tích cóp được chẳng khách quan, so với số tiền chú từng cho, chút tiền tích cóp ấy ít đến đáng thương, nên cậu ngại lấy ra.

Viện trưởng già dạy bọn nhỏ nhiều nhất là biết cảm ơn. Nghe Lâm Tùy Ý nói vậy, ông liền đi tìm hồ sơ.

Lâm Tùy Ý nhắm mắt theo đuôi.

Viện trưởng già lật tìm rất nhiều tư liệu, cuối cùng tháo kính viễn thị, xoa huyệt Thái Dương nói: “Không tìm được.”

Tuy rằng sớm biết kết quả này, Lâm Tùy Ý vẫn có chút thất vọng. Cậu nhìn chằm chằm hồ sơ trên bàn, hỏi: “Viện trưởng, con có thể tự tìm không?”

Vện trưởng già bảo Lâm Tùy Ý cứ thoải mái, trong lúc Lâm Tùy Ý tìm kiếm tư liệu, ông ngồi xuống ghế bành, hồi ức về 22 năm trước.

“Thấy nhớ chú con…” Viện trưởng già nhớ lại: “Có vóc dáng rất cao.”

“Lúc đưa con tới, chú con phong trần mệt mỏi, tuyết rơi đầy người.”

Chữ ‘Tuyết’ làm Lâm Tùy Ý dừng động tác tìm kiếm hồ sơ. Cậu nhìn về phía viện trưởng già, không khỏi hỏi: “Ngày đó cũng có tuyết rơi sao?”

“Rơi chứ.” Viện trưởng già nói: “Ban đầu thầy cứ tưởng ai đắp người tuyết cao quá vậy.”

Lâm Tùy Ý lắng nghe.

Viện trưởng già nói: “Đến gần mới phát hiện là người, dọa thầy suýt ngất.”

Viện trưởng già: “Chắc chắn chú con đã đứng ngoài cổng viện phúc lợi rất lâu không động đậy, chứ không sao toàn thân phủ nhiều tuyết đến vậy? Thầy biết chú con luyến tiếc không muốn đưa con tới viện phúc lợi.”

“Nhặt trẻ con đâu thể nào có nhiều cảm tình.” Viện trưởng già nói: “Lúc ấy thầy tưởng chú con là cha đẻ của con, lôi kéo không cho đi, còn báo cảnh sát bắt chú con.”

Lâm Tùy Ý ngẩn người: “Báo cảnh sát bắt chú làm gì?!”

Viện trưởng già nói: “Tội vứt con!”

Hơn phân nửa trẻ con ở viện phúc lợi bị vứt bỏ, đây là điều viện trưởng già hận nhất, báo cảnh sát bắt người là chuyện bình thường.

Viện trưởng già không nhớ rõ lắm lúc ấy nháo nhào cỡ nào, kể đơn giản: “Lúc ấy hình như chú con mới hai mươi mấy tuổi, trên dưới 25 tuổi, thầy không nhớ rõ, nói chung là trẻ tuổi, không đủ tuổi nhận nuôi. Nên thầy không đề cạp chuyện nhận nuôi con, mà bảo chú con đặt tên cho con.”

“Lâm Tùy Ý.” Lâm Tùy Ý mở miệng, cậu biết tên mình là chú đặt cho.

“Đúng vậy.” Viện trưởng già nói: “Chú con đặt tên cho con. Tên gì mà kỳ cục, thầy còn tưởng chú con nói đùa.”

Chàng trai trẻ tuổi trong trí nhớ đã nói: “Không phải đùa, em ấy tên là Lâm Tùy Ý.”

Tạm ngừng, viện trưởng già nói: “Chắc là chú con họ ‘Lâm’.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.