Hắn cứng rắn yêu cầu trưởng tỷ mới để tang phu quân vào cung làm bạn.
2
Hoắc gia khởi binh tạo phản là chuyện vào hai năm trước, lúc đó, người người trong Hoàng thành đều cảm thấy bất an.
Không ai ngờ được, sau khi Hoắc tướng quân qua đời, Hoắc Nhiên vẫn luôn quy củ trấn thủ biên cương lại khởi binh tạo phản.
Phụ thân lắc đầu, nói rằng bày trận kín kẽ như thế, không giống như ý đồ lâm thời.
Lúc đó không có ai tin một tên nhóc miệng còn hôi sữa như hắn có thể tạo phản thành công.
Tổ mẫu thậm chí còn sợ hãi, nói rằng không ngờ dã tâm của tên tiểu tử Hoắc gia này không nhỏ, tự chui đầu vào rọ, A Niếp không gả cho hắn là đúng.
Trưởng tỷ cúi đầu, lông mi run rẩy, ôm tiểu chất tử vừa tròn một tuổi, lo lắng.
Không biết đang khổ sở cho người đệ đệ lúc nhỏ vẫn luôn nhắm mắt theo đuôi đi sau gọi tỷ tỷ, hay lo lắng cho người phu quân bệnh tình ngày càng nghiêm trọng kia của nàng.
Ngoài ý muốn chính là, dọc theo đường đi, không ít tướng trấn thủ, đại thần lâm trận phản chiến, Hoắc Nhiên chỉ tốn thời gian hai năm đã tiến vào Hoàng thành.
Lão Hoàng đế nuốt một hơi cuối cùng xuống, để lại một Thánh chỉ, nhường ngôi cho Hoắc Nhiên.
Không ai quan tâm sao có Thánh chỉ này, quan trọng chính là, hắn đã thật sự ngồi lên vị trí kia.
Thẩm gia là sủng thần tiền triều, lại từng từ hôn hắn, trong nháy mắt đã trở thành mục tiêu công kích, như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.
Thế gia muốn lấy lòng tân đế nên đã đưa không ít quý nữ đến tuổi vào cung, nhưng đều bị hắn đưa trở về.
Hắn tuyên bố muốn đại tiểu thư Thẩm gia đã từng nổi danh khắp kinh thành, kinh tài tuyệt diễm vào cung hầu quân.
Lúc đó, Thôi Thập An vừa ốm chết, trưởng tỷ đang túc trực bên linh cữu vì vong phu.
Tổ mẫu nghe tin, tức điên lên, mắng Hoắc Nhiên hắn là thứ lưu manh vô lại, bây giờ đắc thế, sợ là muốn tìm cái cớ để khai đao với Thẩm gia.
Trưởng tỷ không khóc không nháo, ngày nào cũng chơi với tiểu chất tử, dường như tất cả mọi chuyện bên ngoài đều không liên quan gì đến nàng.
Ta đứng dưới mái hiên nhìn nàng, dung nhan không màng danh lợi, y hệt như năm đó, chỉ là có thêm nhiều phần thong dong.
Chỉ là, trong lòng chúng ta đều biết rõ, Thẩm gia bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, muốn toàn thân lui ra, nói dễ hơn làm, tổ mẫu có bảo vệ trưởng tỷ cỡ nào thì cũng không thể ngăn được lời hoang đường của mọi người Thẩm gia.
Cuối cùng, khi một đứa bé của Thẩm gia lại xảy ra chuyện, trưởng tỷ giao tiểu chất tử cho tổ mẫu, cũng không quay đầu lại, lên kiệu hoa từ trong cung đã sớm chờ ở ngoài cửa Thẩm phủ.
Mới chỉ qua nửa năm, Thẩm gia lại trở thành Thẩm gia lúc trước, sủng thần của Hoàng đế, đông như trẩy hội.
Phụ thân luôn luôn tự xưng là quan thanh cao, cao quý, không ngờ lại có một ngày, ông ấy cũng làm ra chuyện bán con cầu vinh.
Ta nghĩ, có lẽ, đây là sự trả thù của Hoắc Nhiên?
3
Trong cung truyền ta vào cung là chuyện ta không ngờ được.
Bởi vì sau khi trưởng tỷ vào cung, được phong làm Quý Phi, theo thường lệ, người nhà có thể dâng thẻ cầu kiến, nhưng những ngày qua, tổ mẫu và mẫu thân đã dâng thẻ không chỉ một lần, vẫn luôn không được trưởng tỷ triệu kiến.
Chúng ta suy nghĩ lập tức hiểu ra, trưởng tỷ không muốn thấy chúng ta.
Đành phải lén truyền tin, nói cho trưởng tỷ, tiểu chất tử Thôi Nguyện, vẫn luôn mạnh khỏe, không cần nhớ mong.
Tiểu thái giám dẫn ta đến Trữ Tú cung của trưởng tỷ, ta gặp được Hoắc Nhiên huynh đã năm năm không gặp.