Mẹ Doãn, bố Doãn cười quá không ngừng khi thấy hai người về nhà chơi.
"Ừm, bà này! Sao lại để bộ dạng lôi thôi này ra cho con xem thế hả."
"Hả, ờ à! Mẹ lên trên thay đồ tí."
Doãn phu nhân nhận ra tóc trên đầu vẫn chưa được thả ra bà vội vàng liền chạy lên lầu.
"Mẹ đừng đi nhanh quá, cẩn thận."
"Con đừng lo, bà ấy lúc nào cũng thế mà."
"Bố chồng."
"Hả."
Doãn Chính Tư nhìn sang Nhiệm Quách, vừa hay thấy chai rượu được đưa ra mắt ông liền sáng rực lên.
"Con có chai rượu tặng cho bố."
Doãn Chính Tư nhận lấy chai rượu nhẹ nhàng hết mức có thể, ông quan sát lại tỉ mỉ hơn.
"Nho à! Thơm."
"Bố chồng đúng là dân chơi rượu, vừa nhìn đã nhận ra."
"Ha ha, mùi thơm quá nên bố nhận ra đấy thôi mà."
Bố Doãn cất chai rượu đi.
"Bố à! Con về đây lấy chút đồ nữa. Nên hai người nói chuyện đi."
"Được."
Doãn Đoả đứng dậy, phong thái cô luôn nữ tính nhẹ nhàng. Dù có là từng bước đi cũng y như vậy, cô quả nhiên là niềm tự hào của nhà họ Doãn.
Nghĩ tới đây Doãn Chính Tư không sao giấu được cười.
"Con rể, con gái của bố quá đẹp rồi đúng không? Con lấy nó là điều hạnh phúc rồi đấy, ta tính giữ con bé lại vài năm. Nhưng mà thôi."
"Vâng, vợ con là đẹp nhất ở Cổ Thành này mà. Lấy được cô ấy là niềm vinh hạnh nhất trong đời con."
"Vậy tốt rồi!"
"Công việc làm ăn cũng tốt hơn! Hai đứa đúng là mang tới nhiều danh tiếng cho thị trường công ty mà."
"Sắp tới con mà muốn đầu từ tiếp thì cứ nói với bố, bố góp vốn cho. Cứ việc mà làm ăn thôi còn về tài chính có bố lo cho rồi."
Nhiệm Quách vui vẻ trả lời: "Vâng! Hai nhà chẳng phải luôn muốn làm điều đó hay sao."
Doãn Chính Tư nghe xong ông có hơi khó hiểu. À, sau vài giây ông cũng chợt hiểu ra.
Lúc này Doãn phu nhân cũng bước xuống. Bà cười tươi qua bàn .
"Đoả Đoả đâu rồi."
"Con bé nói lấy chút đồ."
"Vậy à! Đợi con bé lấy đồ xong chúng ta ra ngoài ăn bữa trưa đi."
Doãn phu nhân hào hứng nói. Tuy nhiên Doãn Chính Tư không thích ý kiến này lắm.
"Ăn ở nhà không được à!"
"Ăn ở ngoài tiện đường cho mỗi người! Chẳng phải chiều ông phải tới công ty sao? Quách cũng vậy! Chúng ta ăn ngoài cho đường gần công ty, đỡ mất thời gian. Con rể, con thấy ý kiến này của mẹ được không."
Nhiệm Quách cũng gật đầu cười cười.
Thôi thì ý của bà Doãn cũng hay. Ăn ở ngoài cho gần công ty sau đó đỡ tốn thời gian đi tới.
Chờ một lúc Doãn Đoả cũng ra, cả nhà bốn người liền ra ngoài luôn.
Họ tới khu nhà hàng nằm giữa trung tâm thành phố, cách cũng kha khá xa một bên có toà nhà cao thứ ba là công ty của Nhiệm Quách, bên còn lại toà cao nhất là của Doãn thị.
Khu nhà hàng mang phong cách hiện đại, khắp nơi được trang hoàng bàn ghế đàng hoàng, xung quanh rất sạch sẽ, những người giới thượng lưu ngồi ở đây cũng kha khá nhiều.
Khu nhà hàng này là của Doãn thị mở, ngay khi bốn người bước vào quản lý đã chạy tới khách sáo hỏi.
Doãn phu nhân chọn đồ, ba người còn lại đi vào bàn ngồi. Sau đó bà ta cũng tới.
"Hai con tính sinh hai đứa hay bốn đứa thế hả!"
Nghe câu hỏi của mẹ Doãn, Doãn Đoả liền căng thẳng người rất xấu hổ. Cô thì căn bản chưa nghĩ tới chuyện đó.
"Hai đứa thôi ạ! Một đứa thừa kế Nhiệm gia, một đứa thừa kế Doãn gia. Sinh như vậy là đủ, không thì vợ con đau."
Doãn phu nhân che miệng nhìn Doãn Chính Tư cười tươi tắn.
Doãn Đoả thì ngượng muốn chết! Ai đâu ngờ Nhiệm Quách anh ấy đã liên kế hoạch chu toàn, một bên cho cả hai gia tộc một bên là lo cho cô.
Cô cảm thấy yêu thêm người đàn ông này hơn.
"Phu nhân, em thấy sinh hai đứa đã được chưa."
Nhiệm Quách như có ý trêu chọc cô nói lớn bên tai.
Doãn Đoả cảm thấy xấu hổ đến nóng mặt.
"Như vậy được rồi!"
"Con bé này! Khi còn là thiếu nữ chẳng bao giờ biết đi chơi với bạn khác giới gì. Bây giờ lấy chồng rồi mà vẫn cứ xa cách, làm mặt xấu hổ vậy đấy. Con như vậy Nhiệm Quách có khi nào chê bây giờ."
Doãn Đoả cười mỉm nhẹ nhàng, lại lén nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh khẽ nhếch miệng cười khi thấy cô nhìn mình.
"Vợ con đẹp như vậy sao con nỡ chê chứ! Lựa lời còn khen chưa hết."
"Ha ha ha, sống với con bé hơn hai mươi năm rồi vợ chồng bố khen còn chưa hết lời mà con đã cướp nó về Nhiệm gia rồi."
"Mọi người nói quá lên rồi!"
Bữa trưa kết thúc vào khoảng một giờ. Hai nhà đi đều hai hướng.
Doãn Đoả ngồi trong xe cùng Nhiệm Quách, đi chưa được một quãng cô liền kêu chồng cho dừng xe lại.
"Em muốn mua chút đồ. Anh tới công ty đi, một lát nữa em về nhà sau."
"Được, anh sẽ gửi trợ lý tới đón em về. Khi nào về gọi cho anh đấy."
"Vâng! Em nhớ rồi.. Chồng."
Doãn Đoả ngại ngùng thốt ra chữ 'chồng', xong rồi định chuồn chạy nhưng bị Nhiệm Quách giữ chặt lại.
"Nhớ cẩn thận đấy bà xã."
Phả hơi thở cùng với âm giọng của mình vào tai cô rồi Nhiệm Quách mới thả tay ra cho cô chạy ra ngoài, anh tươi cười vẫy tay nhìn cô rồi rời đi.
Doãn Đoả cảm nhận da mặt, tai nóng bừng cả lên. Đây có thể gọi là hình thức cảm xúc rung động không nhỉ.
Đã nóng bừng mặt rồi tim còn đập nhanh, Doãn Đoả lại bùng lên cảm giác yêu thích đối phương hơn rồi.
Cô rời khỏi chỗ đứng bắt đầu đi vào một căn nhà to cao.
Có điều trước bậc thềm của căn nhà có tập trung khá đông người, còn có tiếng hét của ai đó.
Doãn Đoả cũng nổi tò mò, cô nhẹ nhàng bước tới đám người đó coi sự việc gì đang xảy ra.
"Mày có đưa ra cho tao không hả cái con vô sỉ nghèo nàn mất nết này. Đã nghèo rồi ai còn dậy cho mày cái tính bướng bỉnh nói dối không chịu nhận thế này hả."
"Tôi không có ăn cắp, mắc gì tôi phải nhận tội hả bà già điên này."
Doãn Đoả giật trước tiếng hét lớn của hai người kia, cô đi vào trong hơn để nhìn.
Dưới đấy kia có bà cô trung niên đang ghì chặt cánh tay của một cô gái có chút nhem nhuốc, cả hai không hề nể nang gì nhau mà liên tục trừng đối phương.
Người phụ nữ trung niên liền bóp cổ cô gái đó, giận dữ tra hỏi.
"Mày đừng tưởng tao mù, chính mày lướt qua người tao. Mày còn chối chắm nữa đi."
"Con bà điên, bao nhiêu người lướt qua bà kìa sao bà không bắt họ tra hỏi. Thấy tôi dân nghèo nên bà bắt tôi để lừa tiền à."
"Hức... Hức... Tại sao bà lại làm như vậy với tôi! Tôi chỉ vô tình lướt qua bà, mà bà đã nói tôi ăn cắp. Lòng người sao lại ác như vậy... Hu oà."