Giấc Mơ Là Nơi Bắt Đầu

Chương 7: Tháo băng



Tháo băng là vào sáng nay nhưng Song Hà nhờ cụ cố ngoại nói với Louis là buổi chiều.

Cô không muốn đối diện với gương mặt anh lúc đó, những cảm xúc thật sẽ hiện ra, đau lòng chết mất.

Đã mười giờ rồi vẫn chưa được tháo băng, sốt ruột, Song Hà chạy đi tìm cụ cố ngoại. Cô hiểu rõ tính của Louis, bảo ba giờ tháo băng thì thể nào mười hai giờ anh đã đến quanh quẩn bên cô.

Tìm thấy cụ cố ở phòng khách, Song Hà hỏi:

"Chưa tháo băng cho cháu ạ?"

Ông Kiệt lừ mắt:

"Tự mà làm lấy còn chờ ai hầu nữa? Nước thuốc pha sẵn trong bồn rồi, tháo băng xong thì vào đó ngồi ngâm mình nửa canh giờ. Nhớ là chỗ nào khó gỡ thì cứ để nguyên đấy, nghe chưa?"

Lọ mọ mãi trong phòng tắm tối om om y như buồng tối, cuối cùng Song Hà cũng gỡ được hết đám băng quấn quanh người.

Dò dẫm từng bước một tiến về phía bồn tắm, dù đã cố căng mắt ra nhìn Song Hà cũng chẳng thấy được thứ gì.

Khéo thật thôi, cụ cố ngoại sợ cô buồn hay sao mà chả cho chút ánh sáng nào lọt vào buồng tắm vậy?

Ngâm mình trong loại nước thảo dược mùi ngai ngái dễ chịu Song Hà ngủ quên lúc nào chẳng hay. Bước ra khỏi nhà tắm cô ngó dáo dác tìm gương nhưng chẳng thấy cái nào. Đi thẳng lên phòng khách Song Hà hỏi cụ cố ngoại:

"Sao chả thấy một cái gương nào hết vậy ạ? Muốn ngó xem cái mặt mình nó ra làm sao mà chịu chết."

Tất thảy những người có mặt, dù là người làm trong nhà hay khách tới xin làm lễ giải hạn đều quay lại trố mắt nhìn cô.

Gần mười hai giờ Louis mới dứt ra được khỏi công việc. Bữa nay bệnh viện tự dưng lại có quá nhiều ca bệnh nặng.

Đến nhà ông Kiệt anh chạy ngay tới phòng của Song Hà nhưng chẳng thấy cô đâu. Đi vòng quanh mấy lần khắp nhà vẫn không thấy bóng dáng cô, một nỗi lo lắng bùng lên trong lòng khiến anh ngộp thở.

"Không phải vì em quá sợ hãi phải đối mặt với việc sắp tới nên trốn vào góc nào khóc đấy chứ." Louis xót xa nghĩ. "Còn có anh kia mà, em đâu có đơn độc. Anh sẽ luôn đồng hành với em giống như em đã ở bên anh bấy lâu."



Hôm nay có vẻ như là một ngày cực kì bận rộn đối với toàn nhân loại. Người làm của ông Kiệt cũng bận tối mắt tối mũi chuẩn bị thuốc để đóng gói cho đơn hàng lớn. Bởi vậy chả ai có thời gian mà giải đáp thắc mắc của Louis. Anh hỏi họ chỉ ậm ừ cho qua hoặc hỏi gì cũng gật.

Cuối cùng Louis cùng tìm được câu trả lời khiến anh choáng váng: Song Hà đã tháo băng sáng nay, mọi thứ ổn. Ổn là sao? Sao mà ổn được?

Nội cái việc cô gạt anh sang một bên trong chuyện này đã quá là nghiêm trọng rồi. Song Hà không muốn anh thấy vẻ ngoài của cô. Rồi sao, giờ cô sẽ trốn anh cả đời ư?

"Cô gái ngốc nghếch, em nghĩ gì vậy chứ. Đã luôn cùng nhau chia xẻ mọi thứ mà giờ em lại định chống chọi một mình sao? Rút cuộc với em anh là gì? Hóa ra em vẫn chẳng đủ tin cậy anh." Nỗi bực dọc lớn dần nhưng đột nhiên lòng anh lại chùng xuống.

Louis hiểu rõ vì sao cô hành động như thế. Thật cay đắng, ngoại hình Song Hà giờ ra sao nhỉ? Cô đối mặt cách nào đây?

"Anh làm gì mà cứ chạy vòng tròn từ nãy đến giờ thế?"

Đang mải mê theo đuổi suy nghĩ Louis giật bắn mình khi nghe giọng Song Hà vang lên ngay sau lưng. Từ từ quay lại, anh không tài nào tin nổi vào mắt mình. Cô đây sao, mặt hoa da phấn. Louis tiến tới gần dùng cả hai tay nâng khuôn mặt của Song Hà lên ngây người ngắm.

"Đẹp quá, đẹp không tì vết!" Anh lẩm bẩm.

Cô gục gặc đầu:

"Cụ cố ngoại của em phải gọi là thần y mới đúng. Chẳng còn tí sẹo nào nữa, ngoài sức tưởng tượng phải không?"

Louis nhìn như bị thôi miên gương mặt thánh thiện trước mặt rồi bất ngờ cúi xuống đặt lên đôi môi màu phớt hồng như cánh đào phai một nụ hôn.

Đứng im như tượng vì bị bất ngờ sau đó Song Hà giãy dụa cố thoát ra. Vô ích. Louis đúng là ỷ mạnh hiếp yếu mà, cô ấm ức nghĩ.

Buông cô ra sau một nụ hôn dài, anh cười toe toét. Đánh dấu chủ quyền được rồi, có phản ứng nhưng không đáng kể. Louis phải mau mau công khai mối quan hệ thôi.

Nhìn tên đàn ông vừa cưỡng hôn mình đang cười miệng ngoác đến tận mang tai Song Hà vừa tức vừa ngượng. Mặt đỏ như gấc cô gắt lên khe khẽ:

"Anh làm cái gì thế hả? Giữa thanh thiên bạch nhật, xung quanh có biết bao nhiêu là người..."



Nheo mắt nhìn Song Hà, Louis cười hỏi lại:

"Tức là chỉ cần không có ai ở quanh thì anh có thể hôn em và hơn thế nữa, đúng không?"

Còn chưa nói hết câu Louis đã kéo Song Hà vào phòng. Mắt rực sáng anh đề nghị:

"Cho anh xem người em có còn vết sẹo nào nữa không đi!"

Đắn đo hồi lâu rồi cô cởi áo ngoài ra. Song Hà đang mặc bộ đồ của phụ nữ Bắc Kì thời này hay mặc: áo yếm trắng, áo ngoài đen, váy đụp đen.

Những ngón tay dài xương xương của Louis lướt trên làn da trắng mịn mát lạnh của cô làm cô rùng mình. Đầu giờ chiều trời khá âm u, gió thổi từng cơn từng cơn lồng lộng.

Ấy vậy mà chẳng hiểu sao Song Hà tự dưng lại thấy nóng. Tay Louis chạm vào đâu, chỗ đó cứ như phải bỏng.

Nhoài người túm lấy cái áo cánh cô vội vã mặc vào, luống cuống xỏ tay mãi không được.

"Lạnh hả em?"

"Vâng." Song Hà lí nhí trong miệng. Cô đâu có lạnh, mồ hôi bắt đầu rịn ra lấm tấm trên trán rồi.

"Xin lỗi, anh vô ý quá!" Louis nói rồi thật tự nhiên anh ôm Song Hà vào lòng.

"Anh làm cái gì đấy, đừng có mà manh động."

Louis đáp, giọng tủi thân thấy rõ:

"Ôm có một cái cũng không cho, giờ phút quan trọng nhất cũng không được phép có mặt, thật cay đắng cho cái thân phận là người yêu này. Anh thấy anh bị đối xử chả khác gì con gâu đần sống ở sân trước!"

Song Hà biết Louis nói đúng, cô cũng không cãi lại nổi. Vì vậy lấy công chuộc tội, Song Hà đành chủ động ôm lại Louis thật chặt.

Anh cười đến không khép được miệng. Lần đầu tiên được cô ôm lại ôm chặt đến vậy. Cuộc đời Louis từ nay bắt đầu nở hoa rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.