Giả Vờ Ngoan

Chương 27: Không phải em thì không được



Ngụy Triêm Y bị mấy lời này đánh cho suýt chút nữa không lên được một hơi, hung tợn trợn mắt nhìn anh một cái, túm lấy cái gối ôm bên cạnh ném lên mặt anh, Úc Thanh cười khẽ đón được, “Anh giúp em xả nước ấm, em tắm rửa một chút rồi đi ngủ.”

Ngụy Triêm Y đi vào phòng ngủ, không được một lát liền quay về, nhíu mày: “Áo choàng tắm đâu?”

Úc Thanh mở tủ quần áo ra đưa cho cô: “Còn cần gì không?”

Nghe lời như vậy sao?

Ngụy Triêm Y lấy áo tắm xong liền đi vào trong nhà tắm, trước khi đóng cửa lại đột nhiên ló đầu ra: “Anh sẽ không lắp camera theo dõi bên trong đó chứ?”

Úc Thanh tạm ngừng vài giây: “Đề nghị này không tệ.”

“Đồ điên!” Cô mắng lớn, đóng sầm cửa lại.

Úc Thanh cười khẽ ra tiếng.

Trước khi tắm, Ngụy Triêm Y cẩn thận kiểm trong trong phòng một lượt, sau khi xác nhận đúng là không có thứ gì khả nghi thì lúc này mới cởi quần áo, nhưng bởi vì Úc Thanh đang ở bên ngoài, cô cũng không quá yên tâm nên không có tắm quá lâu.

Cô khoác áo tắm vào, bên hông thắt chặt dây lưng, sau khi xác nhận trước ngực cũng được che đến kín mít thì mới lấy khăn lông lau mái tóc ướt át, mở cửa ra ngoài.

Úc Thanh ngồi cạnh cửa sổ, khuỷu tay tùy ý gác lên cái bàn lùn bên cạnh, trên đùi đặt một cuốn sách dày cộp, anh đang cúi đầu đọc sách, ngón tay thon dài tái nhợt lật từng tờ một.

Trên bàn bật một cái đèn ngủ, vầng sáng ấm áp bao xung quanh anh, đây là ánh sáng duy nhất ở trong phòng, cái bóng của anh hắt ở trên bức tường đối diện.

Ngụy Triêm Y đứng tại chỗ.

Úc Thanh nâng mắt lên, nhìn cô.

Ngụy Triêm Y cười khẩy ở trong lòng, một tên đàn ông to xác, không có việc gì mà sao lại đẹp như thế làm gì hả! Trong lòng cô mắng anh 800 lần, thần thái lại bình tĩnh dời mắt đi, lạnh nhạt tiếp tục dùng khăn lau tóc.

“Máy sấy đâu?”

Úc Thanh đặt sách lên bàn, đứng dậy tìm máy sấy nhưng cũng không đưa cho cô.

“Làm gì đấy?”

“Triêm Triêm, anh sấy giúp em.”

“Em ngồi đi.”

Cô duỗi tay: “Đưa đây.”

Úc Thanh cũng không miễn cưỡng nữa.

Ngụy Triêm Y về phòng sấy tóc, ký ức lại quay trở về ba năm trước, khi bọn họ vẫn còn ở chung, cô vẫn nhớ rõ nhưng câu mình nói với Úc Thanh, những chuyện mình làm, mà chính cô cũng chưa từng dụng tâm nhớ nó.

Những chuyện bị cô cố tình phong ấn dưới đáy lòng, từ sau khi gặp Úc Thanh liền giống như thủy triều ập tới, làm cho cô nhất thời trở tay không kịp, chỉ có thể bày ra bộ dáng giương nanh múa vuốt hung dữ với anh, ý đồ làm cho bản thân bảo trì sự tỉnh táo.

Bọn họ sẽ không lại ở bên nhau nữa, cô đã từng nói sẽ không thích anh, Ngụy Triêm Y nghĩ nói được thì làm được.

Cô sấy khô tóc xong, liền thở dài thườn thượt.

Nhưng sao tới tới lui lui một vòng lại về lại điểm xuất phát là thế nào?

Ngụy Triêm Y lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ cách một bức tường này, Úc Thanh đang ở ngay bên cạnh cô, việc này khiến thần kinh cô mỗi giây đều khẩn trương cao độ, sau khi không đếm được đây là lần thứ mấy mình trở mình, cô liền bật dậy ngồi ngẩn ra, ủ rũ không thôi.

Ngụy Triêm Y nhìn chằm chằm cánh cửa kia, cắn răng.

Cô muốn ra ngoài rót một ly rượu vang đỏ uống, thử xem có thể cải thiện giấc ngủ hay không, bây giờ đã là giờ này rồi, hẳn là Úc Thanh ngủ rồi đi.

Ngụy Triêm Y nhẹ chân nhẹ tay rón rén ra ngoài, tìm được chỗ để rượu rồi thì tự rót cho mình nửa ly.

Bởi vì trong phòng còn có một người nữa nên động tác rót rượu của cô rất nhẹ, tận lực không phát ra bất cứ tiếng động nào, không phải là cô sợ Úc Thanh, cô chỉ không muốn dây dưa nhiều với anh mà thôi.

Nhanh chóng uống hết nửa ly vang đỏ, môi răng đều lưu lại vị rượu, cô ngược lại còn cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết, Ngụy Triêm Y hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm tới cùng, cô ôm chai rượu của mình chuẩn bị trở về phòng chậm rãi uống.

Bước chân nhanh chóng trở về phòng, cũng rất sốt ruột, luôn có một loại cảm giác làm chuyện xấu sợ bị bắt được, lại càng có tật giật mình thì càng dễ phạm sai lầm, Ngụy Triêm Y không biết là đụng vào cái gì, rượu trong ngực cũng sắp văng ra ngoài, cả người sắp ngã sấp xuống đất.

Một cánh tay vững vàng đỡ được cô, cũng đỡ được cả bình vang đỏ kia, thanh âm khàn khàn bất đắc dĩ vang lên: “Sao lại bất cẩn như vậy.”

Ngụy Triêm Y bỗng nhìn về nơi phát ra tiếng nói, Úc Thanh đặt bình rượu lên bàn, ôm Ngụy Triêm Y đi qua bàn nhỏ mở đèn ngủ lên.

Ngụy Triêm Y nhìn anh chằm chằm, Úc Thanh mặc áo sơ mi, nút áo chỉ cài mấy cái, hầu kết với xương quai xanh như ẩn như hiện, trong tay anh cầm một điếu thuốc, nhìn thấy ánh mắt Ngụy Triêm Y dừng trên điếu thuốc liền cười cười buông xuống.

“Ngủ không được, muốn hút thuốc.”

Sau đó liền phát hiện ra cô gái này y như tên trộm nhỏ, lẩn vào trong bóng tối trộm uống rượu.

Ngụy Triêm Y không tiếng động lùi về sau, Úc Thanh nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Triêm Bảo, em cũng không ngủ được sao?”

“Tôi ngủ được!”

Úc Thanh liếc chai rượu một cái, dường như đang dùng ánh mắt hỏi cô, “Nếu em ngủ được, vậy muộn như vậy còn ra đây làm gì?”

Ngụy Triêm Y: “Uống chút rượu hun đúc tình cảm.”

Anh cười khẽ, tay thưởng thức cái bật lửa.

Ngón tay Úc Thanh thon dài như ngọc, bật lửa màu đen sắc lạnh, xoay chuyển liên tục trên đầu ngón tay anh, có một loại lịch sự tao nhã lại phong lưu nói không nên lời.

“Vậy, cùng nhau hun đúc?”

Ngụy Triêm Y ôm rượu trong ngực, “Cảm ơn, không cần.”

Cô muốn đi, Úc Thanh lại duỗi tay chặn đường cô, cái tay vốn đang ngăn cô rời đi thuận thế nắm lấy cằm cô.

Anh xoay người, nâng mặt cô lên.

“Úc Thanh, anh muốn làm gì!”

Úc Thanh khom lưng, hai khuôn mặt dần kéo gần khoảng cách, Ngụy Triêm Y trợn tròn đôi mắt, cô dám cam đoan nếu anh mà hôn xuống là cái bình rượu trong tay cô sẽ ngay lập tức nện trên đầu anh!

Nhưng mà Úc Thanh chỉ ghé sát tới môi cô một khoảng nhỏ liền dừng lại, nhẹ nhàng hít một cái. Mấy giây sau, anh giống như mê luyến lẩm bẩm: “Công chúa, thơm quá.”

Khoảng cách quả thực rất gần, hô hấp hai người đều phả lên mặt nhau, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ hàng mi đen dài bên dưới mắt kính của Úc Thanh, vừa rậm vừa cong, dáng mắt hẹp dài có chút lười biếng, là một đôi mắt cực kỳ đẹp, nếu như tháo kính xuống thì sẽ nhiều thêm vài phần yêu nghiệt, nhưng khi mang mắt kính lên, nó giống như đang phong ấn đi giá trị nhan sắc quá mức đáng chú ý của anh.

Úc Thanh đứng thẳng người, đốt ngón tay gập lại, chậm rãi quát một cái lên cái mũi tinh xảo của cô, nhẹ gõ lên chóp mũi cô.

“Nếu như ngủ không được thì có thể gọi anh bất cứ lúc nào.”

“Bất luận là em muốn làm gì, anh đều sẽ thỏa mãn em.”

“Mạo muội nói một câu, nếu công chúa yêu cầu làm ấm giường, anh cũng rất sẵn lòng.”

Ngụy Triêm Y lạnh nhạt: “Không cần!”

Cô quay đầu lại, có chút ghét bỏ nói: “Có thể đừng có công chúa này công chúa nọ có được không, tôi cũng không còn là chim hoàng yến của anh.”

Úc Thanh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Trên đời này nào có chim hoàng yến nào xứng làm công chúa, công chúa chính là công chúa mà thôi.”

Ngụy Triêm Y cười như không cười: “Anh gọi tôi như thế sẽ làm tôi cảm thấy anh giống con chó trung thành của tôi đấy.”

Úc Thanh cười nhẹ, thanh âm cũng khàn đi: “Nếu em thích, đương nhiên có thể.”

Anh nghiền ngẫm nhẹ gọi: “Chủ nhân.”

“Là thế này sao?”

Ngụy Triêm Y: “…”

Mặt thật sự đỏ lên rồi.

Bị tên lưu manh này làm cho xấu hổ muốn chết rồi!

“Cút!” Ngụy Triêm Y mắng một tiếng, Úc Thanh lại vẫn ôn hòa cười.

Cô dẫm lên dép lên bước nhanh về phòng.

Úc Thanh nhắc nhở: “Triêm Triêm, uống ít rượu thôi nhé.”

“Anh không có tư cách quản tôi!” Cửa bị khóa lại.

Úc Thanh nhìn chằm chằm cánh cửa kia, lại cầm bật lửa với thuốc lá lên, nhớ lại trong nháy mắt khi nãy chưa có hôn xuống, thật đúng là đã dùng hết sự khắc chế của anh rồi.

Vì sao anh phải lịch sự như vậy? Vì sao phải khắc chế chứ?

Ngụy Triêm Y nói đúng, anh là tên lưu manh vô sỉ, vào lúc này rồi mà còn muốn bắt nạt cô.

Úc Thanh nhắm hai mắt lại hút thuốc, một tay cởi thêm vài nút áo, thời tiết rõ ràng rất lạnh, hạ thân anh lại khô nóng căng cứng, sau khi thong thả hút xong một điếu, anh mới đi vào phòng tắm.

Đêm qua Ngụy Triêm Y uống hết một bình vang đỏ, rượu này có tác dụng chậm, sau đó cô say tới ngủ thiếp đi.

Buổi sáng còn chưa có tỉnh ngủ, Úc Thanh bên ngoài đã bắt đầu giục cô rời giường, cô có tính cáu bẩn khi dậy, đá đá chăn, nhanh chóng xuống giường mở cửa, nhìn thấy Úc Thanh đứng bên ngoài thì liền giận dỗi gào lên: “Anh điên à? Anh có biết quấy rầy giấc ngủ của người khác là một tội lớn không hả! Trước kia ngày nào tôi cũng nhịn anh, nhịn quá đủ rồi, tôi nói cho anh biết, tôi muốn ngủ! Tôi muốn ngủ nướng! Ai cũng không được cản tôi ngủ! Cút đi!”

Úc Thanh nào có quên chuyện cô có tính cáu bẩn khi rời giường, trước kia anh vẫn luôn đúng giờ ôm cô dậy ăn bữa sáng, Ngụy Triêm Y mới đầu sẽ giả vờ ngoan ngoãn chịu đựng, sau đó không giả vờ nữa, cô cũng sẽ lộ ra chút tính tình nhỏ, hôm nay kịch liệt như vậy đại khái là do cảm xúc buồn phiền bực bội từ hôm qua tới giờ trộn lẫn cả vào nữa.

Úc Thanh cũng không so đo thái độ của cô, ôn hòa nói: “Ăn chút gì rồi lại ngủ, sẽ không ai quấy rầy em nữa.”

“Không ăn.”

Đuôi mắt Úc Thanh cong lên, nhẹ xoa tóc cô: “Uống hết cháo trên bàn, được không?”

“Anh phiền quá.”

“Có lẽ là có hơi phiền, nhưng em phải ăn cái gì đó.”

“Tôi buồn ngủ.”

“Ngoan.”

Ngụy Triêm Y mất kiên nhẫn: “Hình như anh không có lập trường gì quản tôi hết.”

Úc Thanh nghiêm túc nghĩ: “Anh nghĩ là anh có.”

Ngụy Triêm Y:?

“Cho dù không phải vị hôn phu, ít nhất cũng là anh trai em.”

“…”

Được, coi như anh ác!

Luôn có thể tìm đủ loại lý do quản cô.

Ngụy Triêm Y ngoài cười trong không cười: “Ngại quá, từ nhỏ tới lớn tôi đều không nghe lời, anh là anh trai thì làm sao?”

Cô đóng sầm cửa lại, từ đầu tới chân lộ ra hai chữ…

Phản nghịch.

Ngụy Triêm Y ngủ tới chiều mới rời giường, điện thoại tắt tiếng có mấy chục cuộc gọi nhỡ từ ba người Mạc Khả, còn có một đống tin nhắn nổ cả máy, tin nhắn đáng chú ý nhất chính là: [Cô chủ, cô còn sống không?]

Ngụy Triêm Y báo tiếng bình an, chuẩn bị rời giường trang điểm, nhưng mà chỗ này tối qua vội vàng tới ở, không có sẵn đồ trang điểm của cô.

Ngụy Triêm Y để mặt mộc ra ngoài, Úc Thanh không có ở đây, cô đi xung quanh hai vòng, chỉ nhìn thấy trên bàn có đồ ăn chuẩn bị cho cô, vẫn còn nóng, vừa lúc cô đang đói, liền ngồi xuống ăn trước.

Nửa tiếng sau Úc Thanh trở về, đem một cái túi đồ trang điểm tinh xảo đặt trên bàn cô, “Triêm Triêm, nhìn xem còn thiếu gì không.”

Cho nên ban nãy anh không có ở đây là vì đi mua đồ trang điểm cho cô? Tên đàn ông thối này từ khi nào lại biết mấy cái này?

Ngụy Triêm Y mở ra, có một số món là nhãn hiệu cô thường dùng, một số khác là nhãn hiệu cô biết rất rõ, “Sao anh biết tôi dùng mấy hãng này?”

Úc Thanh: “Mấy thứ em để lại trong nhà, anh từng xem qua.”

Trong nhà?

Là cái biệt thự màu trắng trong sân viện đầy tường vi anh trồng cho cô kia hả?

Ngụy Triêm Y không để ý tới lời anh nói, trở về phòng trang điểm, Úc Thanh vốn đang ở bên ngoài đọc sách chờ cô, không được một chốc, bên trong liền truyền ra thanh âm nhõng nhẽo của cô: “Úc Thanh, tôi không mở được cái này.”

“Úc Thanh, cái này vặn kiểu gì?”

“Cái này cũng không mở được.”

“Anh mua toàn cái gì vậy, tôi không làm nữa!”

Úc Thanh bất đắc dĩ buông sách xuống, nào có chuyện cô mở không được, cô nhóc này không có khả năng là không hiểu biết về đồ trang điểm, cô đang cố ý muốn làm khó anh, muốn quấy anh mà thôi.

Úc Thanh đi vào trong phòng.

Ngụy Triêm Y đang mặc váy đuôi cá quây ngực ngồi ở trước gương, làn da cô trắng như sứ, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, nhưng bởi vì đôi mắt hạnh hẹp dài mà lại khiến gương mặt trở nên sắc bén, đã thanh thuần lại có vẻ yêu dã mỹ lệ, mái tóc quăn màu rong biển rũ ở trên eo.

Cô gái nhỏ hơi chau mi, hậm hậm hực hực ngại cái này chê cái nọ.

Úc Thanh muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày cô, muốn để cô mãi mãi nở nụ cười, cô thích hợp cười lên mới đúng, rạng ngời giống như một đóa tường vi.

Anh đã nghĩ tới hình ảnh này rất nhiều lần, Ngụy Triêm Y vẫn còn ở bên cạnh anh, khi tỉnh dậy cô sẽ ngồi trước gương trang điểm thật xinh đẹp vì muốn đi hẹn hò với anh, hiện tại rốt cuộc cũng làm được, anh không nhịn được thả nhẹ hô hấp, chậm rãi đi qua.

Cẩn thận liếc cô ở trong gương, Úc Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, kiên nhẫn cười: “Cái gì không mở được? Anh dạy em.”

Ngụy Triêm Y duỗi tay chỉ vài chai lọ trên bàn: “Cái này, cái này, cái này, còn có cái này, đều không biết mở.”

Nói như thể là cô bị tàn phế vậy.

Ngụy Triêm Y lười biếng nói: “Cũng không phải do tôi ngốc, đều tại đây là do anh mua thôi, toàn mua cái quỷ gì ý.”

Cô cậy anh chiều mình mà làm càn không thôi, giống như đang bới lông tìm vết ghét bỏ anh.

Úc Thanh cười dịu dàng: “Triêm Bảo, cái này mở như vậy.”

Anh làm mẫu cho cô xem, lại cầm lấy cái lọ khác: “Cái này dùng thế này, cái này ấn như vậy, sau đó thì xoay theo chiều này.”

Ngụy Triêm Y trừng anh: “Phiền quá.”

Úc Thanh tới gần hơn, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên tóc cô, ngón tay dừng lại, anh cưỡng chế cảm xúc táo bạo ở yết hầu, khàn giọng: “Anh giúp em, không phiền.”

Ngụy Triêm Y:?

Cô nâng tay lên đẩy anh ra: “Đi ra đi, đừng có dựa vào gần như vậy!”

Trên mặt cô gái nhỏ phảng phất như đang in đậm hai chữ “Ghét bỏ”.

Úc Thanh ngồi thẳng người: “Còn có gì không biết không?”

“Hết rồi, anh có thể ra ngoài.”

Anh lại không đi, ung dung ngồi đó nhìn cô kẻ mắt.

“Nhìn cái gì?”

“Triêm Triêm thật xinh đẹp.”

“Ai cần anh nói.”

Úc Thanh cười cười, bị dỗi cả một ngày mà còn không tức giận chút nào, trước tới giờ anh chưa từng tức giận, trước nay đều nội liễm khắc chế, hiện tại đối mặt với cô lại càng bao dung dịu dàng hơn bao giờ hết.

Ngụy Triêm Y vốn định mắng anh mấy câu để anh rời đi, không nghĩ tới anh lại rất giỏi chịu đựng, xem ra ba năm không gặp, xương cốt cũng cứng hơn, da mặt cũng dày lên trông thấy. Cô không hề muốn ở bên Úc Thanh tý nào, chỉ muốn anh cút ra thật xa mà thôi.

Đám người Mạc Khả ở ngoài phòng chờ cô, Ngụy Triêm Y trở về khách sạn của mình, an toàn trong khách sạn vẫn chưa được giải quyết, Ngụy Triêm Y đành phải lấy hành lý rời đi, Úc Thanh vẫn luôn đi theo cô, hơn nữa còn dành cầm đồ trên tay Ngụy Triêm Y.

Ngụy Triêm Y cũng không ngoan cố với người thích lao động chân tay như anh, anh nguyện ý cầm thì để anh cầm, dù sao cô sẽ chuồn ngay bây giờ.

Trợ lý của Úc Thanh lái xe tới, xuống xe cầm lấy hành lý từ trong tay anh, khom lưng nói: “Úc tổng, phu nhân.”

Ngụy Triêm Y đã lâu không nghe thấy cái xưng hô này, đủ loại ký ức xa xăm đều bị đánh thức, sắc mặt có chút đen, Úc Thanh cũng không sửa lại lời của trợ lý, mở cửa xe nhìn cô: “Triêm Triêm, đi với anh.”

“Đi đâu?”

“Bên chỗ anh có nhà, chúng ta có thể ở đó vài ngày, nếu em muốn đi chơi ở đâu, anh có thể đi với em, sau đó chúng ta trở về Liêu Thành.”

Thật đúng là bị sắp xếp rõ ràng quá.

Ngụy Triêm Y nhìn lướt qua hành lý trong cốp xe của anh: “Bạn tôi thì sao?”

“Có thể cùng đi.”

Ngụy Triêm Y ngồi lên xe, đeo kính râm lên.

Điện thoại rung rung, Mạc Khả nhắn tin tới: [Cô chủ, cô thật sự muốn ở bên Úc Thanh?]

Ngụy Triêm Y cất điện thoại, có khả năng không?

Tính tình của Úc Thanh ra sao, cô hiểu rõ, cô mà không đi với anh, anh vẫn sẽ tiếp tục đi theo mình, tuyệt đối sẽ không dễ thỏa hiệp, không bằng tạm thời nghe lời anh, sau đó lại làm theo tính toán của mình.

Úc Thanh ngồi bên cạnh, giọng điệu nuông chiều hỏi: “Em hẳn là đã ở đây được một thời gian rồi, có nơi nào khác muốn đi không, anh đều có thể đi với em.”

Ngụy Triêm Y lười biếng mở miệng: “Anh Úc đúng là rảnh rỗi, anh không về công ty à? Không phải anh trăm công ngàn việc sao?”

Úc Thanh dường như không nghe được lời châm chọc của cô: “Bên công ty có người tin cậy rồi, anh cũng không có bận rộn tới vậy. Triêm Triêm, nếu em giận trước kia anh có quá ít thời gian chơi với em, vậy anh sửa được không, anh có thể ở bên em cả ngày.”

Ngụy Triêm Y nhịn không được mà bổ bão, nếu Úc Thanh mà cả ngày dong dài dây dưa ở bên người cô, quản đông quản tây, vậy đó mới là thống khổ tới cực điểm, thần sắc cô nhịn không được lộ ra vẻ ghét bỏ, Úc Thanh nào có không biết cô nghĩ cái gì.

“Triêm Triêm, nếu em cảm thấy anh quản em quá chặt, anh cũng có thể sửa.” Anh tạm dừng mấy giây, tiếp tục nói, “Hay là, em viết hết khuyết điểm của anh ra, anh sẽ nhớ kỹ ở trong lòng, sẽ học cách trở thành dáng vẻ em muốn có được không.”

Lời như vậy, cả đời Úc Thanh hẳn là chỉ nói ra có một lần, trước kia chưa từng thấy anh cưng chiều cô gái nào như vậy, ánh mắt trợ lý liên tiếp liếc về phía gương chiếu hậu, Ngụy Triêm Y đương nhiên có thể cảm giác được ánh mắt tò mò của trợ lý này, sắc mặt không vui, “Anh có thể chú ý chút không, còn có người ở đây.”

Úc Thanh: “Có ai đâu?”

Trợ lý Lưu: “…”

Nói thế chả nhẽ hắn không phải người hả?

May mà Ngụy Triêm Y đeo kính râm, thần sắc cao quý lãnh diễm vô cùng trầm ổn: “Anh cũng đừng phí tâm tư làm gì, chúng ta không thể quay về như trước đây, anh nói xem anh muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, tuy tôi biết tôi xinh đẹp như hoa, nhan sắc y chang tiên nữ hạ phàm khiến cho người gặp người thương, ít có ai ưu tú giống như tôi, nhưng mà anh làm ơn tỉnh táo lại đi, đừng có mãi sống trong quá khứ như thế, cũng phải tiến về phía trước mà nhìn xem, đi xem các cô gái khác ý, nói không chừng sẽ gặp được người mình thích thì sao?”

Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào một đại mỹ nữ tóc vàng mắt xanh: “Ví dụ như kiểu người này này.”

Lại chỉ vào một cô gái có dáng vẻ ôn nhu dịu dàng khác: “Lại ví dụ như thế này, đều khá tốt. Trên thế giới nhiều hoa thơm cỏ lạ lắm, hà tất phải treo cổ trên cái thân cây là tôi chứ.”

Úc Thanh vẫn nhìn cô chăm chú, nhìn tới mức Ngụy Triêm Y phát phiền, “Tôi đang nói chuyện với anh đó, anh có nghiêm túc nghe không đấy?”

“Đang nghe.”

“Vậy sao không có phản ứng gì?”

Úc Thanh bình tĩnh suy tư: “Em đang gieo uyên ương cho anh, mà anh lại đang suy nghĩ xem nên nói thế nào mới có thể biểu đạt việc không phải là em thì không được.”

Ngụy Triêm Y:?

Người anh em, anh học cách tán gái ở đâu đấy?

Trợ lý Lưu bị mấy lời này làm cho ho khan liên tục.

Ngụy Triêm Y: “Anh nhìn đi, ngay cả trợ lý của anh cũng cảm thấy anh quá dở hơi, anh có thể tỉnh táo lại được không?”

Úc Thanh liếc trợ lý Lưu, trợ lý Lưu vội nghiêm chỉnh ngồi thẳng lên, “Tôi xin lỗi, tiên sinh.”

Sau khi đưa Ngụy Triêm Y về biệt thự bản địa của mình, Úc Thanh tự mình đưa cô vào trong phòng, phong cách căn phòng phù hợp với phong tục ở nước này, chỉ là nhìn cái giường kia, Ngụy Triêm Y cảm thấy, có phải là quá lớn rồi hay không?

Ánh mắt Úc Thanh cũng nhìn về phía giường, ý tứ sâu xa: “Cảm thấy nó lớn?”

Vì sao cô nghĩ cái gì anh đều biết vậy?

Ngụy Triêm Y ừ một tiếng, “Một mình tôi ngủ thì có hơi lớn.”

“Ai nói là một mình em ngủ?”

Ngụy Triêm Y:?

Đừng nói là anh ta muốn ngủ với cô đấy?

Ngụy Triêm Y lạnh mặt: “Úc Thanh, anh phân cho rõ, chúng ta đã không còn là cái quan hệ có thể ngủ chung một giường nữa.”

Úc Thanh không miễn cưỡng: “Anh vốn là tính hàng đêm dỗ em vào giấc ngủ, cũng nghĩ tới em nhất định sẽ từ chối, nhưng vẫn muốn ôm tâm lý thử một lần mà chuẩn bị, thật đáng tiếc.”

Ngụy Triêm Y cạn lời, còn cái gì mà hàng đêm dỗ cô vào giấc ngủ chứ.

Úc Thanh vẫn luôn như vậy, nói hay làm đều khiến người ta có cảm giác rất chu toàn, cảm giác ưu nhã lịch sự, nhưng mà trong đầu đều là hình ảnh 19+.

Ngụy Triêm Y đột nhiên hỏi: “Giờ anh còn xem kinh Phật không?”

Không nghĩ tới cô sẽ hỏi cái này, Úc Thanh thấp giọng ừ một tiếng.

Ngụy Triêm Y cười lạnh: “Trách không được anh ra vẻ đạo mạo như vậy.”

Anh cũng không giận, chỉ cười.

Ngụy Triêm Y đi dạo một vòng, Úc Thanh cùng đi với cô xong, vốn định mời cô đi ăn tối, Ngụy Triêm Y có điên mới đi ăn với anh, nếu có thể, cô thậm chí còn muốn mượn quạt ba tiêu của Thiết Phiến công chúa quạt phăng tên đàn ông thối này bay cmn lên sao Hỏa cho rồi.

Lúc Úc Thanh rời đi có dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, có chút luyến tiếc không nỡ đi, nóng bỏng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, Ngụy Triêm Y vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt xa cách không vướng hồng trần đó.

Mấy ngày sau đó bình an tưởng như không có việc gì, Úc Thanh tới nơi này vốn là để tìm Ngụy Triêm Y, mà mấy nhân vật có tiếng ở đây nghe anh tới liền nhiệt tình mời đi ăn, Úc Thanh có mời Ngụy Triêm Y cùng đi, nhưng cô đương nhiên không có hứng thú.

Úc Thanh một mình dự tiệc, 9 giờ tối, khi màn đêm buông xuống, trợ lý Lưu nhận được tin tức từ trong nhà, là về Ngụy Triêm Y, hắn không dám trì hoãn, nhanh chóng chạy đi tìm Úc Thanh, ghé sát bên tai anh nói: “Tiên sinh, phu nhân chạy rồi.”

Úc Thanh nhàn nhạt nhướng mày, lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay.

Không vội, chỉ cần bảo bối của anh còn sống, dù có tới chân trời góc biển anh đều có thể tìm được cô, nếu cô thích chạy, anh chiều cô là được.

Màu vang đỏ đẹp như máu tươi càng tôn lên làn da tái nhợt như ngọc của anh, Úc Thanh nhấm nháp một ngụm, rượu rất ngon, nhưng so thế nào cũng không bằng hương vị đêm đó Ngụy Triêm Y trộm xuống.

Hương vị ấy khiến anh mê muội không dứt.

***

Ngụy Triêm Y lúc này đang ở trên máy bay, trước khi máy bay cất cánh, cô đã liên hệ với đám Mạc Khả, cô tạm thời phải trở về nhà họ Ngụy, chờ qua một đoạn thời gian Úc Thanh không còn tìm cô nữa, cô sẽ quay trở về quán cafe thăm bọn họ.

Từ nước ngoài bay về Bắc Lâm mất mười mấy tiếng đồng hồ, khi Ngụy Triêm Y hạ cánh, cả người nhức mỏi ê ẩm, bởi vì không liên hệ trước với chú út nên cô tự mình bắt xe trở về.

Người hầu của Ngụy gia đã lâu không gặp lại đại tiểu thư, nhìn thấy cô nhìn nhất thời không phản ứng kịp. Ngụy Lương không có nhà, nghe nói là đang đi gặp đối tác quan trọng.

Ngụy Triêm Y về phòng ngủ bù, lúc về Ngụy Lương còn mời cả đối tác cùng về nhà.

Người hầu trong nhà nói Ngụy Triêm Y đã về, ông vô cùng vui mừng, bảo khách ở lại phòng dành cho khách nghỉ một chút, liền vội vàng chạy đi gặp cháu gái.

Lúc này Ngụy Triêm Y lại đang nằm mơ thấy ác mộng nhiều năm không gặp, trong mộng, ác long đem cô quấn lên giá nướng, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô, lúc cô đang kinh hồn táng đảm thì lại bị Ngụy Lương đánh thức. Bạn đang đọc tru𝐲ện tại ﹏ 𝖳RUM𝖳RUYỆ 𝑵.𝐯n ﹏

Hai chú cháu ôn chuyện một lúc, Ngụy Lương vội vàng nói vào vấn đề chính.

“Triêm Y à, có chuyện này chú muốn nói với con, có một ông lớn tới nhà chúng ta cầu thân, nói là muốn cưới con. Chú nghĩ đi nghĩ lại, sợ con không thích nên mới gác lại trước, con có muốn đi xem không?”

Ngụy Triêm Y nhướng mày.

Nếu chú út đã khen đây là “ông lớn” thì hẳn là sẽ không kém lắm so với Úc Thanh.

Ngụy Triêm Y lập tức tỉnh táo hơn hẳn, cô nói mà, bản thân cô dù sao cũng là cành hoa đẹp nhất Bắc Lâm, sao có thể không được ông lớn nào coi trọng chứ? Hôm nay không phải rốt cuộc cũng chờ được rồi sao! Chờ khi cô tìm được anh chồng mới rồi, để xem con rùa đen Úc Thanh kia còn nhảy nhót thế nào được nữa!

“Được, để con đi.”

Ngụy Triêm Y tràn đầy cõi lòng chờ mong chạy ra phòng khách gặp cái người gọi là “ông lớn” kia, nhưng mà khi nhìn thấy người kia, cả người cô đờ ra như thể bị sét đánh giữa trời quang.

Ông lớn mặc âu phục sang quý, hai chân tùy ý gác lên nhau, dáng ngồi tự phụ ưu nhã, ngón tay như ngọc bưng một tách trà sứ Thanh Hoa chậm rãi phẩm trà, nước trà bốc lên sương mù phiêu du trong không khí, làm cho mắt kính gọng vàng của anh hiện lên một tầng nhợt nhạt mờ ảo.

Anh buông tách trà, thong thả gỡ mắt kính xuống lau đi. Sau khi lau xong lại mang lên, nhìn thấy Ngụy Triêm Y, bên môi hiện lên nụ cười dịu dàng.

Ánh mắt kia thật giống như đang nói.

… Tới cưới em đây.

Đầu Ngụy Triêm Y nặng như đeo sắt.

Ngụy Lương giới thiệu với cô: “Triêm Y, đây là ông lớn chú nói với con, Úc tam gia của Liêu Thành, một nhân vật hô mưa gọi gió đấy, cậu ấy muốn cưới con.”

“Không được!” Ngụy Triêm Y cơ hồ là gào lên.

Ngụy Lương bị bộ dáng đột nhiên lã chã chực khóc của cô dọa sợ tới ngẩn ra, “Sao lại không được?”

Ngụy Triêm Y thê lương nhìn Úc Thanh.

Úc Thanh im lặng xem cô diễn kịch.

Cô khóc lóc nói: “Chú út, chú còn chưa biết đúng không, vị Úc tiên sinh đây chính là con trai ruột của mẹ, trên danh nghĩa thì chính là anh trai con đó, sao còn có thể gả cho anh ta chứ? Nếu con mà gả cho anh ta, anh ta chắc chắn sẽ bị thiên lôi trừng phạt, sao con có thể hại người ta được?”

Úc Thanh nhẹ cười, thanh âm hơi khàn, ôn nhu nói: “Không sao, anh không sợ thiên lôi trừng phạt.”

Tiếng khóc thút thít của Ngụy Triêm Y im bặt, một giây sau liền lạnh mặt.

Má nó chứ! Thật là muốn cào chết cái bản mặt kia của anh mà!!!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.