Giả Vờ Ngoan

Chương 23: Làm long của cô



Ngụy Triêm Y nằm ở bệnh viện tốt nhất Liêu Thành.

Úc Thanh tìm cho cô tất cả bác sĩ giỏi nhất trong nước, nhưng mọi người đều đưa ra lý do thoái thác y hệt Tống Tiệp, Ngụy Triêm Y đã không còn nhiều cách để xoay chuyển tình thế nữa, cũng không có thuốc nào chữa được.

Nói tới đây, thân thể của cô cũng không xảy ra vấn đề ở đâu cả, chỉ là cô tự phong bế đeo gông cùm xiềng xích cho mình mà thôi, đây là tâm bệnh.

Bởi vì không có thuốc chữa, Tống Tiệp chỉ có thể kê cho cô thuốc điều dưỡng thân thể, cô vẫn ở trong bệnh viện, Úc Thanh canh chừng một tấc không rời khỏi cô.

Trạng thái tinh thần của Ngụy Triêm Y càng ngày càng kém, lúc mới bắt đầu cô còn cáu giận không cho anh ôm, sau đó lại hoàn toàn không để ý tới anh nữa, thời gian tỉnh táo cũng càng ngày càng ít, đại đa số thời gian cô đều lâm vào trạng thái ngủ say.

Úc Thanh sợ cái cảm giác cô cứ như vậy rồi không tỉnh lại nữa, cho dù cô có ngủ thì anh vẫn thì thầm nói chuyện bên tai cô, ý muốn để cô bảo trì thanh tỉnh.

Lúc Ngụy Triêm Y tỉnh lại nhìn thấy gương mặt của anh, vẫn là bộ dáng thân sĩ lịch sự như mọi khi, nhưng giờ phút này anh lại chật vật tiều tụy đến thế.

Sự bình tĩnh của anh đâu? Sự khắc chế anh tu dưỡng được đâu rồi?

Đều vứt bỏ hết rồi sao?

Nhìn thấy cô tỉnh lại, anh vô cùng vui mừng, hốc mắt đỏ lên như sắp rơi lệ, chân tay luống cuống ôm cô vào lòng, bộ dáng lẩm bẩm tên cô có chút điên cuồng.

Bây giờ Ngụy Triêm Y mới phát hiện ra, cô đúng là đã lâu không nhìn kỹ Úc Thanh rồi, so với trước kia, bây giờ anh đúng là khiến người ta cảm thấy…

Sảng khoái nha.

Ngày tháng cô bị bệnh, anh càng thêm dịu dàng hơn, luôn săn sóc nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: “Triêm Triêm, ăn chút gì đó có được không?”

Ngụy Triêm Y vẫn không nói lời nào.

Úc Thanh đã quen bị cô lạnh nhạt, mấy ngày nay cô đều đối xử với anh như vậy.

Dì Triệu mang đồ ăn tới, mắt nhìn Ngụy Triêm Y, thở dài rời khỏi phòng.

Úc Thanh đút cho cô, cô ăn được hai miếng lại không thể ăn vào được nữa, mắt thấy cô lại sắp hôn mê, Úc Thanh buông bát đũa vội vàng bế cô lên.

“Triêm Triêm ngoan, đừng ngủ, hôm nay em đã ngủ rất nhiều rồi.”

“Hôm nay có tuyết rơi, anh đưa em đi ngắm tuyết có được không?”

“Triêm Triêm, đừng nhẫn tâm như vậy, cho dù em chỉ liếc anh một cái thôi cũng được.”

“Anh đã biết sai rồi.” Thanh âm có chút nghẹn ngào.

Cô vẫn nhắm hai mắt lại, hô hấp càng ngày càng nhạt.

Úc Thanh ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Tống Tiệp đứng bên ngoài nhìn bọn họ, đợi cho Úc Thanh thu lại hết cảm xúc xong rồi mới mở cửa đi vào.

Từ sau khi vào bệnh viện, tình huống của Ngụy Triêm Y chẳng khá lên tý nào, ngược lại là ngày càng kém đi.

Tống Tiệp đứng ở mép giường: “Trước kia tôi nói còn hai tháng, đó là tình huống tương đối lạc quan rồi, xem cô ấy bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ còn có hai tuần.”

Úc Thanh ngẩn ra.

Anh là người rất không thích nhíu mày, tất cả cảm xúc của mình đều đã quen thu lại, sẽ không tùy tiện lộ cảm xúc cho người khác thấy, gần đây anh lại đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng, đã sắp sửa ngã xuống vực sâu rồi.

Anh run rẩy ôm mặt Ngụy Triêm Y quay vào trong ngực mình, vỗ nhẹ lên lưng cô, “Đi ra ngoài.”

Úc Thanh cúi đầu hôn lên má cô: “Cô ấy sẽ không sao hết.”

“Úc Thanh, cậu đừng có cố chấp như thế, vẫn nên chuẩn bị hậu sự cho cô ấy đi.”

Úc Thanh nhìn về phía Tống Tiệp, đáy mắt đỏ bừng: “Đi ra ngoài!”

Âm trầm dọa người sợ hãi.

Rốt cuộc thì Tống Tiệp vẫn sợ anh, thấy quen bộ dáng bình tĩnh văn nhã của Úc Thanh rồi, hắn cũng suýt nữa quên mất, anh thật ra chẳng phải quân tử gì hết, đều là giả vờ mà thôi.

Úc Thanh cho người quét tước sạch sẽ viện tường vi, anh chuẩn bị đón cô về nhà.

Ngụy Triêm Y tỉnh lại khi đang ở trong xe, gần đây mỗi lần cô tỉnh lại đều là một sự ban ân đối với Úc Thanh.

Anh vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng hôn hôn trên mặt cô.

Ngụy Triêm Y không để ý tới anh, an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe chạy rất nhanh, cảnh vật bên ngoài không thấy rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trắng nhòe.

Trong không trung vẫn còn đang có tuyết rơi.

Úc Thanh nhìn theo ánh mắt cô, lại bảo Triệu Diệu dừng xe lại, Ngụy Triêm Y có hơi gian nan duỗi tay, tựa như muốn vươn ra bên ngoài cửa sổ.

Úc Thanh nắm lấy bàn tay có hơi run của cô, “Bên ngoài lạnh lắm, không mở cửa sổ nhé, chúng ta dừng ở nơi này ngắm một lát, chờ em khỏe rồi, anh lại đưa em ra ngoài đi dạo.”

Ngụy Triêm Y không phản đối, cũng chẳng muốn phản đối, mặc kệ Úc Thanh liên tục hôn lên đầu ngón tay cô mấy cái.

Cô nhẹ nhàng thở dài.

Úc Thanh vén sợi tóc mai ra sau tai cho cô, động tác vuốt ve của anh cực kỳ ôn nhu mê luyến: “Đừng thở dài, đừng sợ, anh sẽ cứu em, bọn họ nói gì anh cũng không tin, em nhất định sẽ sống sót.”



“Triêm Triêm, chúng ta còn có tương lai, anh còn thiếu em một hôn lễ mà.”

“Triêm Triêm, anh yêu em.”

Ánh mắt cô run lên, tầm mắt chậm rãi rời khỏi cảnh vật ngoài cửa sổ, rốt cuộc cũng nhìn về phía anh.

Ánh mắt Úc Thanh khẩn thiết, trân quý nhìn cô.

Anh hôn lên mi mắt cô: “Triêm Triêm, khỏe lên có được không, anh muốn yêu thương em thật nhiều.”

Từ tận đáy lòng, Ngụy Triêm Y cảm thấy mấy lời này của anh nếu mà nói sớm một chút thì tốt biết mấy, bọn họ rõ ràng có nhiều thời gian như vậy, sau khi cô ngả bài, nếu như anh cũng ngả bài với cô, có lẽ bọn họ sẽ không đi tới bước đường này.

Nhưng hiện tại đi truy cứu xem ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa gì nữa, cô đã mất đi động lực ở lại bên cạnh Úc Thanh rồi.

Cho dù anh nói yêu, cô cũng thật sự không muốn lại yêu anh nữa, không muốn lại ở bên một người trong ngoài khác biệt như thế này.

***

Sau khi về nhà được mấy ngày, thân thể Ngụy Triêm Y dường như khá lên một chút, tâm tình của Úc Thanh cũng vì thế mà tốt hơn rất nhiều, anh cảm thấy lời thổ lộ của mình hẳn là đã có tác dụng, có chút hối hận vì sao không nói sớm hơn một chút.

Anh đã thích cô từ rất lâu rất lâu rồi, chỉ là khi đó, trong cái thích của anh còn trộn lẫn hận ý và ghen ghét, chỉ muốn đem cô trói ở bên người mà tra tấn.

Sớm chiều ở chung khiến anh dần dần buông bỏ hận ý, chỉ còn dư lại mê luyến và yêu thích, anh yêu mùi hương trên người cô, yêu mắt hạnh cong cong của cô, yêu những lúc cô ngoan ngoãn dụi vào trong ngực mình mà ngủ.

Nhưng anh không phải là người thích đem cái tình yêu đó luôn treo ở bên miệng, anh đã từng nói thích cô mấy lần, lần nào cũng phải cố ý khắc chế, vì thế mà bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều điều.

Sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ đem tất cả tình yêu anh dành cho cô thổ lộ cho cô nghe, cũng nói cho cô biết anh đã thâm trầm mê luyến cô từ lâu lắm rồi.

Úc Thanh xây cho Ngụy Triêm Y một căn phòng kính pha lê, ngay ở bên cạnh biệt thự của cô.

Cô vừa mới tỉnh ngủ, Úc Thanh liền bế cô lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn: “Công chúa, đưa em đi ngắm tuyết có được không.”

Ngụy Triêm Y nhìn anh một cái, rũ mắt.

Úc Thanh tính tình tốt cười cười.

Anh ôm cô xuống lầu, đi vào trong căn phòng kính, đặt cô ở trên giường, cũng theo sau nằm lên ôm lấy cô.

Trong căn phòng kính rất ấm áp, bên trên còn có tuyết rơi, giống như muốn dừng ở trên người của họ nhưng lại bị tấm kính ở giữa không trung chặn lại, dừng ở trên nóc nhà kính.

Ngụy Triêm Y dựa vào ngực Úc Thanh ngẩng đầu lên nhìn, vòng eo mảnh khảnh thon gọn của cô một cánh tay của anh thôi cũng có thể ôm trọn.

“Công chúa, cùng anh sống tới bạc đầu có được không?”

Gần đây anh vô cùng thích nói chuyện tương lai với cô, anh vẫn luôn tưởng tượng ra những hình ảnh tốt đẹp rồi nói cho cô nghe.

Căn nhà kính dùng để ngắm tuyết này, thực sự không giống với một Úc tiên sinh nội liễm kín đáo lại biết cách lãng mạn đến như vậy.

Ngụy Triêm Y giống như không nghe được anh nói gì, nhìn chằm chằm trận tuyết này không chớp mắt.

Một lần cuối cùng.

Một lần cuối cùng trải qua một đêm như vậy với anh.

Sau này, cô không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.

Bông tuyết phủ một tầng dày như tấm chăn khoác lên nóc nhà kính, cho tới tận khi không thể nhìn thấy bầu trời đêm nữa, Ngụy Triêm Y lại tiếp tục lâm vào hôn mê.

Tối nay Úc Thanh với Ngụy Triêm Y ngủ trong nhà kính, sáng sớm hôm sau anh liền ôm cô về biệt thự.

Úc Thanh đi sắc thuốc cho cô, dì Triệu mang người vào dọn dẹp phòng của Ngụy Triêm Y.

Ngụy Triêm Y tỉnh lại, nhìn thấy bà.

“… Dì… Triệu.”

Thanh âm khàn khàn làm lưng dì Triệu cứng đờ lại, bà máy móc xoay người: “Phu… phu nhân?”

Đã lâu rồi Ngụy Triêm Y không mở miệng nói chuyện, dì Triệu kích động tới mức hai mắt thoáng chốc đã đỏ bừng, vội vàng gật đầu, “Tôi ở đây, tôi ở đây, phu nhân muốn gì?”

“Tôi muốn… tới hành lang mặt trời.”

***

“Tiên sinh! Tiên sinh!”

Bên ngoài phòng bếp vang lên tiếng hô vừa mừng vừa sợ của dì Triệu, “Phu nhân nói chuyện rồi, phu nhân nói chuyện rồi!”

Nước thuốc nóng bỏng bắn lên tay anh, Úc Thanh lau đi nhiệt độ nóng rát kia, “Bưng thuốc lên.”

Anh bước nhanh ra khỏi phòng bếp.

Dì Triệu vội vàng đáp lời, bưng thuốc đi ra thì đã không thấy Úc Thanh đâu.

Từ phòng bếp tới biệt thự không tính là xa, Úc Thanh lại không có chút kiên nhẫn nào, bước chân tăng tốc đẩy cửa ra, Ngụy Triêm Y đang ngồi trên giường, thong thả nâng mắt lên nhìn anh.

Úc Thanh cong môi cười, đi tới bên mép giường cô ngồi xổm xuống, thanh âm vô cùng dịu dàng: “Triêm Bảo vừa rồi nói cái gì?”

Ngụy Triêm Y không lên tiếng.



Úc Thanh kiên nhẫn dỗ dành: “Cũng nói anh nghe một chút, có được không?”

“Em nói gì, anh đều nghe em.”

“Được không, Triêm Bảo.”

Dì Triệu bưng thuốc đứng ngoài cửa, có chút khó xử, không biết bây giờ có nên vào hay không, ban nãy rõ ràng Ngụy Triêm Y đã mở miệng nói chuyện, nhưng giờ tiên sinh dỗ lâu như vậy, cô lại không nói lời nào.

Úc Thanh bất đắc dĩ thở dài, nhìn ra phía ngoài cửa: “Phu nhân nói cái gì?”

Dì Triệu đi vào: “Cô ấy nói muốn tới hành lang mặt trời.”

Hành lang mặt trời là nơi thích hợp nhất để ngắm mặt trời mọc và lặn ở Liêu Thành, còn có thể ngắm biển.

Úc Thanh gật đầu, hôn lên trán cô: “Được, anh đưa em đi.”

Dì Triệu giúp cô mặc quần áo, Úc Thanh ở bên ngoài chờ.

Sau khi dì Triệu đi ra, trên mặt còn treo một nụ cười: “Gần đây phu nhân khá lên nhiều rồi, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn không ít, hôm nay còn nói chuyện nữa, ban nãy lúc mặc quần áo cũng thấy cô ấy có sức sống hơn. Tiên sinh, tôi cảm thấy mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt, cậu đừng quá lo lắng.”

Úc Thanh nhàn nhạt gật đầu.

Trong lòng anh cũng rất vui sướng, hai ngày gần đây Ngụy Triêm Y đúng là đã chuyển biến tốt đẹp hơn.

Úc Thanh ôm cô lên xe, sau khi tới hành lang mặt trời, Triệu Diệu liền lấy xe lăn gấp gọn ở cốp xe ra, Úc Thanh ôm cô ngồi ở trên xe lăn, lấy chăn ra phủ lên đùi cô.

Ngụy Triêm Y còn đội mũ và quàng khăn quàng cổ, mặt cô càng thêm nhỏ gầy hơn, Úc Thanh đau lòng vuốt chóp mũi cô, nửa quỳ trên nền tuyết đeo bao tay cho cô, “Triêm Bảo, lạnh thì nói với anh.”

Ngụy Triêm Y nhìn ra xa.

Úc Thanh đẩy xe lăn của cô đi về phía trước.

Anh có tâm muốn tạo niềm vui cho cô, liền cúi người xuống nói: “Triêm Bảo, anh đã xem dự báo thời tiết rồi, thời tiết ngày mai rất tốt, đêm nay chúng ta ở khách sạn gần đây, ngày mai đưa em đi xem mặt trời mọc nhé.”

Ngụy Triêm Y lắng nghe tiếng sóng biển.

Úc Thanh không có tiến về phía trước nữa, bên dưới chính là biển, gió thổi rất lớn, anh sợ cô sẽ không thoải mái.

Bàn tay đặt ở cạnh xe lăn của Ngụy Triêm Y hơi nâng lên, Úc Thanh nhìn về hướng cô chỉ, là một đóa hoa dại mọc ở trên vách.

“Thích sao?”

Ngụy Triêm Y nhìn đóa hoa kia không chớp mắt.

Úc Thanh cười: “Được, anh hái cho em.”

Úc Thanh đi qua đó, Ngụy Triêm Y nhìn bóng dáng của anh, nhẹ nhíu mày.

Úc Thanh ngồi xổm xuống trước đóa hoa kia, ôn nhu nói: “Triêm Bảo, về chuyện vì sao để em tiếp cận anh, anh muốn giải thích với em, anh…”

Một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên thả người nhảy xuống từ bên người anh, gió mạnh gào thét thổi qua, làm cho trái tim anh đập nhanh như nhịp trống.

Ngụy Triêm Y lao vào trong gió, mũ và khăn quàng cổ cũng bị gió thổi đi, tóc dài đen nhánh của cô bay múa.

Úc Thanh như rơi xuống địa ngục, hai mắt đỏ lên nắm chặt hoa dại trong tay, cũng theo đó mà nhảy xuống, duỗi tay muốn nắm lấy cô.

Khi còn nhỏ, anh bị mẹ mình vứt bỏ, bị ba mình chán ghét, thân thế không được chấp nhận, một mình kéo dài hơi tàn.

Bệnh tật yếu ớt khiến Úc Thanh chịu rất nhiều khổ cực, phải gánh lấy những cực khổ tội nghiệt mà người bình thường chưa từng trải qua, anh cắn răng kiên trì trong nhiều năm, chỉ vì một chiếc bút máy anh không mua nổi kia, anh đã lăn lê bò lết tiến vào giới thương nhân của Liêu Thành.

Sau khi đứng vững gót chân, chuyện đầu tiên anh làm chính là tìm được Ngụy Triêm Y, thuê cô tiếp cận mình.

Rất nhiều lần anh nghiêm túc tự hỏi, vì cái gì mà phải vội vàng trèo lên trên như vậy, vì cái gì mà muốn có được tất cả rồi mới dám đánh chủ ý lên người cô.

Rõ ràng chán ghét hận thù cô sâu như vậy, nhưng lại muốn cho cô hết thảy những thứ tốt nhất, đem cô nâng niu trong lòng bàn tay như công chúa nhỏ.

Từ lúc Ngụy Triêm Y sinh bệnh tới nay, Úc Thanh sợ hãi khó yên, hàng đêm không tài nào ngủ được, sợ nhất là khi cô ngủ liền không tỉnh lại nữa, anh bị gông cùm xiềng xích trói chặt, vây trong cảm xúc sợ hãi cuồng loạn.

Anh nào có chán ghét cô chứ, anh yêu cô, yêu tới mức muốn nỗ lực để sống sót, chịu đựng một lần lại một lần đau khổ, chịu đựng nỗi cô độc, cố gắng leo lên cao, muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người, anh muốn trở nên tốt nhất có thể, chỉ có lúc đó, anh mới có can đảm xuất hiện trước mặt cô.

Không được làm hoàng tử, cho dù có là ác long đi nữa, anh cũng muốn ở gần công chúa hơn một chút, cho dù cao không thể với tới, cũng muốn chiêm ngưỡng ánh hào quang của cô.

Là anh sai rồi.

Anh nên cẩn thận đối xử với cô, che chở cô, không nên làm cô khóc, không nên làm cô thấy khó chịu.

Úc Thanh dùng sức vươn tay về phía trước, nhưng khoảng cách của anh với Ngụy Triêm Y vẫn rất xa, một đoạn khoảng cách mà anh mãi mãi không tiêu trừ được.

Anh muốn cầu xin cô cho mình một cơ hội nữa, nhưng tiếng gió gào thét hỗn loạn, anh mở miệng ra lại nghẹn ngào không thành tiếng.

“Đừng mà.”

“Đừng.”

Thanh âm anh nức nở, gầm nhẹ: “Cầu xin em!”

Mà cô lại nhẫn tâm.

Rơi vào biển sâu vô tận.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.