Đào Túy vốn xem như là có chút tiếng tăm ở đại học Lê Thành, nhất là trừ việc lần trước lên hot search ra, lại thêm có một hai người theo đuổi, còn là kiểu phô trương rầm rộ, đã đẩy sự chú ý của Đào Túy lên cao nhất. Cô đi từ trên lầu xuống lấy đồ ăn sáng, sau đó cô gặp Tề Tưởng.
Ban ngày Tề Tưởng nhìn càng đẹp trai hơn, đứng cách đó không xa cười với cô, nói: “Tôi đi mua đồ ăn sáng.”
Đào Túy ngừng một lát, cô giơ đồ ăn sáng trong tay, nói: “Tôi có rồi.”
Tề Tưởng nghĩ tới khinh khí cầu trên đầu, cậu ta ồ một tiếng. Đào Túy khẽ mỉm cười, đi đến phòng học cùng với đám Khâu Viện, nhưng vào lúc này Tề Tưởng lại đuổi tới, đặt đồ ăn sáng xuống bên cạnh Đào Túy, nói: “Cậu có thể so sánh một chút, cái nào ăn ngon hơn.”
Nói xong, cậu ta liền chạy đi.
Kế bên đặt một phần đồ ăn sáng, Đào Túy ngẩn ngơ, xung quanh cũng có không ít người hóng hớt.
Đào Túy không muốn để ý tới phần ăn sáng này, nhưng mà đồ để ở đây cũng không ổn, huống chi đây còn là đồ ăn, lúc này, Khâu Viện đi lên, cầm lấy phần ăn sáng này, nói: “Tớ ăn cho.”
Ánh mắt mà Đào Túy nhìn Khâu Viện cứ như nhìn thấy chúa cứu thế.
Thật ra trong tay đám Khâu Viện đều có đồ ăn rồi, Lê Thành không chỉ chuẩn bị riêng cho Đào Túy mà còn chuẩn bị cho mấy người Khâu Viện.
Khâu Viện tặng cho Đào Túy một cái hôn gió nóng bỏng.
Tiếp đó, cô ấy liếc mắt nhìn phần ăn sáng mà Lý Dịch đưa trong tay, trên túi đồ ăn sáng còn có dán một tờ giấy ghi chú.
Phía trên có một dãy số.
Cạnh đó còn có thêm một câu “Bạn thân của Đào Túy, hãy kết bạn wechat.”
Chữ này thật không tệ.
Khâu Viện liếc nhìn Đào Túy trước mặt, trong đầu nghĩ, không biết cái người anh trai này giở trò quỷ gì nữa.
Vì vậy, cô ấy lấy điện thoại ra, nhập số kia vào, thêm bạn.
Cùng lúc đó, bốn người đã tới phòng đa phương tiện, thật ra cái phòng đa phương tiện này xem như đã bỏ hoang, bây giờ có không ít sinh viên đều thích đến chỗ này ăn sáng, nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm.
Sau đó có một khoảng thời gian Đào Túy học ở phòng học kế bên, cho nên bốn người họ đều ăn ở chỗ này.
Sau khi ngồi xuống.
Khâu Viện thấy đối phương đã thêm bạn với mình.
Tên: Giang Sách.
Không đợi cô ấy gửi tin nhắn, Giang Sách đã gửi tới.
Giang Sách: [Xin chào, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Lý, cảm ơn cô đã thêm bạn wechat với tôi, là như vầy, tôi muốn hỏi một chút, Đào Túy đã ăn sáng chưa?]
Khâu Viện ngừng một lát, mấy giây sau mới hiểu ra, đây là định chuẩn bị một tai mắt trong trường học.
Vị tổng giám đốc Lý này tâm cơ quá.
Khâu Viện suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên, chụp phần thức ăn bên cạnh, còn làm mờ Đào Túy đi, sao đó gửi.
Khâu Viện thuận tiện nói thêm một câu.
Tôi là Khâu Viện nha: [Nói cho tổng giám đốc Lý của mấy người biết, gần quan ban lộc, vừa rồi đàn anh Tề cũng tới đưa đồ ăn sáng, Đào Túy nhận.]
Tôi là Khâu Viện nha: [Đàn anh Tề còn nói, để cho Đào Túy ăn thử một chút xem xem ai đưa đồ ăn sáng ngon hơn, rõ ràng Đào Túy thích đồ đàn anh Tề đưa, đồ người trẻ tuổi thích, chỉ có người trẻ tuổi mới hiểu.]
Trong chiếc xe nhỏ màu đen đang chạy cực nhanh, sau khi Giang Sách nhìn thấy tin nhắn, tay khẽ run lên.
Lý Dịch tháo tai nghe bluetooth ra, sau khi cất đi, anh xoa xoa ấn đường, ánh mắt anh nhìn về phía Giang Sách ở bên cạnh, ý bảo anh ấy báo cáo một chút tình hình ở trường đại học.
Giang Sách nhìn về phía Lý Dịch, ho khan một tiếng, đưa màn hình điện thoại qua cho Lý Dịch nhìn.
Lý Dịch mở nắp chai nước suối, tùy ý nhìn.
Giây tiếp theo, chai nước bị bóp dẹp.
Nước tràn ra, chảy xuống theo ngón tay anh, anh thu hồi sức trên ngón tay lại, đôi mắt híp lại. Giang Sách ho khan một tiếng, nói: “Người trẻ tuổi quả thật phải ở cùng người trẻ tuổi mới có lời để nói.”
“Sếp Lý, anh đừng có quá đau lòng.”
Lý Dịch: “…”
Hay cho câu đừng quá đau lòng.
Hay cho câu so xem đồ ăn sáng của ai ngon hơn.
Lý Dịch ngả người về phía sau, xoa ấn đường.
Lúc này, nhóm trong điện thoại lập tức hiện lên rất nhiều tin nhắn, Lý Dịch cầm lên nhìn.
Chu Dương: [Đậu má, Lý Dịch, cậu ghê thật, cả trường đại học Lê Thành đều là khinh khí cầu mà cậu thả.]
Hứa Điện: [Ghê.]
Văn Trạch Lệ: [Ha ha ha ha ha ha ha ha, cách theo đuổi của cậu quá là phèn luôn.]
Giang Úc: [Hồi tôi học cấp ba cũng không dám làm như vậy, Lý Dịch, cậu vậy mà âm thầm làm chuyện lớn ha.]
Chu Dương: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, đây chắc là bị kích thích rồi, nghe nói Đào Túy có rất nhiều người thích đó. Lý Dịch, tên đàn ông già như cậu xem như là tiêu rồi.]
Lý Dịch: [Chu Dương, lo quản bản thân mình tốt đi.]
Chu Dương: [Má.]
Đồ ăn sáng Lý Dịch đưa cho thật sự rất là phong phú, nhưng mà mọi người cùng nhau ăn, sau đó khi ăn, món của Tề Tưởng cũng được bỏ vào trong đó, cũng không phân rõ là của ai với ai.
Ăn sáng xong, bốn người mỗi người đi học, chương trình đại học năm ba thật ra thì rất là lu bu.
Buổi sáng Đào Túy có hai tiết, sau khi học hai tiết xong cô ngồi tàu điện ngầm đi đến công ty, cô Tần ở cửa chờ cô, vừa thấy cô tới thì kéo cô vào cửa.
Trong phòng làm việc còn có rất người người đang chờ.
Đào Túy vừa mới ngồi xuống đã nhận được tin mà Lý Dịch gửi tới.
Cô sợ hãi, nhưng mà chưa kịp hết sợ thì bên này đã tràn vào không ít người, có mấy người trong đó còn rất nghiêm túc, Đào Túy theo bản năng mà ngồi thẳng người, nhìn về phía cô Tần.
Cô Tần cũng rất là lo lắng.
Đào Túy có chút buồn bực.
Lúc này tổng giám đốc Trần lại tới tham gia hội nghị, anh ta ngồi bên cạnh mấy người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, cô Tần vỗ vỗ bả vai Đào Túy, rồi dẫn cô lên bục giảng.
PPT sáng lên, bên trong là tài liệu cá nhân của Đào Túy, tiếp đó là video Đào Túy bán hàng cùng với một số đoạn video ngắn mà cô đã quay trước đó.
Hơn nữa cô Tần còn vừa nói vừa nhìn mấy người đàn ông đó.
Không ai trong bọn họ làm ra biểu cảm gì, chỉ có một hai người thỉnh thoảng gật đầu.
Đào Túy vẫn còn đang mơ hồ.
Cho đến khi cô Tần nhìn về phía Đào Túy, nói: “Cô ấy chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Đào Túy: “???”
Sau đó, mấy người đàn ông kia tiễn tổng giám đốc Trần đi, sau khi cô Tần đi xuống thì nói với Đào Túy: “Có thể cô sẽ phải thay thế cho Tần Tư Tư và tham gia vào kế hoạch giúp đỡ người nghèo lần này.”
Đào Túy a một tiếng, một lúc sau, cô chỉ mình: “Tôi có thể à?”
“Cô nói cô có thể sao?” Cô Tần kéo ghế ngồi xuống, nắm lấy tay cô nói.
Đào Túy lập tức nói: “Tôi có thể chứ, chỉ cần mấy người tin tôi, tôi sẽ có thể làm được.”
Lúc trước là do không có ai tin tưởng, cũng không có ai bằng lòng tìm cô, chuyện có ý nghĩa như vậy, dĩ nhiên là cô có thể.
Cô Tần cười, gật đầu: “Tồt lắm.”
“Chuyện này không thể kéo dài, cô chuẩn bị một chút, cô có thể đến trước được không?”
Đào Túy dừng lại, có hơi đột ngột.
Nhưng mà giây tiếp theo, cô lập tức nói: “Được, tôi xin phép trường nghỉ học.”
Nói xin nghỉ thì xin nghỉ, Đào Túy quay trở về trường, thật ra cô xin nghỉ không khó, chủ yếu là do thành tích của cô tốt, ngoài ra còn là vì nghề nghiệp đặc thù của cô.
Lần này còn là lý do làm việc tốt kiểu này, không bao lâu đã được thông qua.
Đào Túy chỉ nói với bạn cùng phòng một tiếng rồi đi chuẩn bị hành lý.
Bên cô Tần đã mua vé máy bay buổi chiều, chờ Đào Túy lên máy bay, cô mới nhớ là chưa nói với Lý Dịch.
Cô có hơi hối hận.
Định chờ khi đáp máy bay sẽ nói sau.
Lần này đi cùng còn có cô Tần và đoàn đội quay phim.
Khoảng ba giờ chiều tại Lê Thành, một chiếc xe nhỏ màu đen dừng tại giao lộ cao tốc của Lê Thành, áo khoác của Lý Dịch đã được cởi ra, để ở một bên, áo sơ mi có chút xốc xếch, cà vạt cũng bị kéo ra một chút.
Tài xế trước mặt hỏi: “Tổng giám đốc Lý, đi chỗ nào trước?”
Lý Dịch nhắm hai mắt, đầu ngón tay tháo cà vạt ra, nói: “Đi đến đại học Lê Thành.”
“Vâng.”
Giang Sách ngồi ở ghế phó lái có hơi mơ màng buồn ngủ, nghe thấy lời này, anh ấy liếc nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch đã tháo cà vạt ra rồi, lại cởi thêm cúc áo sơ mi, khi nhìn thấy bức tường cao của đại học Lê Thành, Lý Dịch nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một nhóm nam sinh trẻ tuổi đi ngang.
Trẻ tuổi và dồi dào sức sống.
Một người trong đó còn đưa tay xoa tóc nữ sinh bên cạnh, nữ sinh ngại ngùng muốn tránh.
Hai người đùa giỡn với nhau.
Cuối cùng nữ sinh nhào vào lồng ngực nam sinh, chọc cho đám người xung quanh ồn ào lên.
Sức sống đó.
Giống như sức sống trên người Đào Túy vậy.
Lồng ngực anh bỗng có hơi khó chịu.
Lý Dịch híp mắt, sau đó thu lại ánh nhìn.
Vừa vặn đập vào gương mặt đang vặn ra phía sau của Giang Sách, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lý Dịch lại khép mắt lần nữa, che đi ánh mắt.
Giang Sách cũng tháo cà vạt ra, nói: “Sếp Lý…”
“Có phải cảm thấy trẻ tuổi thật tốt không?”
Lý Dịch mở mắt ra quét qua anh ấy.
Lạnh lùng.
Giang Sách vội vã thu tầm mắt lại.
Trong đầu nghĩ.
Giả vờ cứng làm cái gì.
Anh đang hâm mộ thì có.
Trước kia có nhiều học sinh đi ngang xe anh như vậy, còn không thấy anh liếc nhìn lất một cái.
Bây giờ nhìn…
Ước chừng đã cỡ một phút rồi.
Xe chạy thẳng tới đại học Lê Thành, Lý Dịch biết lịch học của Đào Túy, tiết cuối cùng của buổi chiều là môn học tự chọn, trực tiếp lái xe đến làn xe bên ngoài lớp học tự chọn.
Lý Dịch cầm điện thoại di động, đẩy cửa xe ra, đi ra ngoài, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
Thời gian vừa đúng.
Lúc này.
Sinh viên trong phòng học nối đuôi nhau đi ra, tụm năm tụm bảy, Lý Dịch đứng thẳng, đôi mắt nhìn vào phòng học kia, gương mặt đẹp trai rất hấp dẫn ánh mắt của sinh viên.
Nhưng anh không quan tâm gì hết.
Chỉ chốc lát sau, người đã đi hết.
Từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy Đào Túy, Lý Dịch mím chặt đôi môi mỏng, anh xoay người lại, cầm điện thoại lên, bấm số Đào Túy.
Tắt máy.
Lại bấm lần thứ hai.
Tắt máy.
Sắc mặt anh sa sầm đến đáng sợ.
Anh gọi ba cuộc điện thoại, sau khi không có ai nhận, anh bấm số của Giang Sách.
Giang Sách ở bên kia đang định lái xe đến cho Lý Dịch, mới vừa xuống dưới nhà xe dưới tầng hầm, liền nhận.
Giọng Lý Dịch rất thấp: “Đào Túy tắt máy rồi, cậu hỏi bạn cùng phòng của cô ấy một chút xem cô ấy đi đâu.”
Hồi lâu.
Tựa như anh nhớ ra gì đó.
Giọng anh lại thấp hơn: “Có phải hẹn đi ra ngoài với tên Tề Tưởng kia rồi hay không?”
Không nghe thấy giọng anh lên xuống gì cả.
Nhưng mà Giang Sách lại sững sờ.
Lần đầu tiên Lý Dịch suy diễn như vậy.
Giang Sách lập tức nói: “Được rồi, tôi sẽ lập tức hỏi một chút.”
“Nhưng mà sếp Lý này, nếu như tắt máy thì vẫn nên chú ý xem có phải cô ấy xảy ra chuyện gì hay không chứ không phải ở đây suy đoán xem cô ấy có chạy đi với người đàn ông khác không.” Lý Dịch nghe xong.
Mấy giây sau, anh cắn răng, tựa vào một cành cây, giọng nói hơi có vẻ không không biết làm sao: “Là tôi hồ đồ.”