Già Thiên

Chương 250: Tây Hoàng Di Khắc



Núi đá ở đây san sát nhau, không hề có một ngọn cỏ mọc lên. Mấy vách đá của những ngọn núi này dựng đứng lên như được đao gọt, thẳng từ trên xuống dưới. Những vách đá cao vút ấy dựng chung một chỗ, nhìn từ xa trông như những bậc thang bước lên trời.

Khu vực này không có một mảnh đất, cũng không có một cọng cỏ, chỉ có những ngọn núi đá liên miên nhau. Ở đây có rất nhiều rừng đá, từng khối đá lớn được đặt lộn xộn, có khối thì như đang nằm dài, khối khác lại như đang co lại...hình thù khác nhau, có thể nói là một kỳ cảnh.

Sau khi đi vào núi, Diệp Phàm đưa mắt nhìn bốn hướng. Mấy khối đá này làm cho hắn có cảm giác rất đặc biệt, giống như có một khu vực khác ngoài trời đất đang được vắt ngang qua.

Một núi một cảnh giới, một đá một cảnh sắc...giống như là có người đang dùng một thủ đoạn siêu nhiên thay đổi quỹ tích đại đạo do thiên nhiên tạo thành ngay ở trước mắt, làm cho từng ngọn núi từng tảng đá ở nơi đây hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Sau đó Diệp Phàm phát hiện ở đây có rất nhiều bức tranh khắc, nhưng do bị gió mưa ăn mòn nên hình ảnh không còn rõ nữa, chỉ có thể nhận biết đại khái.

Đáng tiếc, phần lớn nội dung hay tranh được khắc họa lại không phải là công pháp, nội dung của nó gần như là nói về chuyện xưa, cũng có một số bức tranh khắc về trăm loài chim hoặc các loại thú quý hiếm...tất cả đều rất sống động, cứ như thật vậy.

- Dao Trì tiên tử khắc những thứ này làm gì?

Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu, dùng tâm cảm nhận.

- Đây là những vật hoặc việc đã từng xảy ra ở Dao Trì thánh địa, đáng tiếc thời gian đã quá lâu, bây giờ người khác không thể hiểu được ẩn ý trong đó.

Đi về phía trước thêm mấy chục bước, Diệp Phàm đi tới trước một vách núi, nhất thời hắn sửng sốt. Bức tranh khắc ở đây rất đặc biệt, trên vách đá có hai đạo thân ảnh, một người trong đó không phải là một Nhân tộc.

Người đó là một nam tử, dáng cao hai thước, sau lưng có bốn cái cánh thần, tư thế oai hùng vĩ đại. Dưới vai hắn có tất cả tám cánh tay, mỗi cánh tay đều tráng kiện tràn đầy lực lượng, giống như là tay chân của rồng vậy, ở ngay mi tâm còn có một con mắt.

Mà đối viện với hắn là một người phụ nhân dung nhan xinh đẹp, giống như một nữ vương uy nghi thiên hạ. Cả thân thể bà ta toát lên phong thái phi phàm, làm cho lòng người phải ngưỡng mộ.

- Đúng là ghi lại một số việc đã từng xảy ra ở Dao Trì, sinh vật vô danh đấu với cường giả tuyệt thế của Dao Trì thánh địa.

Diệp Phàm kinh ngạc.

- Nói chính xác là đấu với một vị Vương Mẫu.

Hắc Hoàng lên tiếng.

Đáng tiếc là chỉ có một bức tranh khắc lại hình ảnh hai người này, không còn bức nào khác nữa, nên cả Diệp Phàm và Hắc Hoàng cũng không biết được kết quả cuộc chiến.

Diệp Phàm và Hắc Hoàng đi tới phía trước, lúc đi cẩn thận quan sát xung quanh. Có những bức tranh khắc các tiên tử Dao Trì nghênh chiến Yêu Vương, hay hình ảnh Vương Mẫu kế vị, cũng có những bức tranh khắc rất đơn giản, không thể nhìn ra được ẩn ý ở bên trong.

Khi đi tới một khu rừng đá khác, rốt cuộc Diệp Phàm cũng tấy được một chiêu thức. Đó là hình ảnh một người đang đứng kết ấn, được khắc trên nửa tảng đá màu xanh, nếu nhìn kỹ có thể thấy tảng đá này rất giống như một con hổ đang nằm.

Mặc dù tảng đá này bị mất một nửa, Diệp Phàm chỉ thấy được một nửa thân thể đang đứng, nhưng hắn lại thấy loại ấn pháp tương đối huyền ảo này rất quen mắt. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn mới nhận ra đây là Bão Sơn ấn.

Đây cũng chính là loại ấn pháp được Ly Hỏa giáo coi là tuyệt học trấn giáo, ấn pháp này vô cùng cường đại, đã được hắn diễn biến thành một chiêu thức trong Đấu chiến thánh pháp, thật không ngờ lại gặp được ở chỗ này.

- Tại sao lại bị mất một nửa rồi...

Bỗng nhiên Diệp Phàm có cảm giác xấu.

Đã qua nhiều năm như vậy, Tây Hoàng kinh còn trường tồn sao? Chẳng lẽ cũng bị người nào đó xóa đi rồi, hắn không dám tin những lời Hắc Hoàng nói nữa.

- Mau mau dẫn ta đi tìm Tây Hoàng kinh.

Diệp Phàm giục.

- Không phải ta đang tìm sao? Cũng có khi nó được giấu trong những bức tranh khắc trên các vách đá này.

Hắc Hoàng đáp.

- Ngươi đừng nói với ra rằng ngươi không biết vị trí chính xác.

- Nói đúng rồi, đúng là thế đấy, bổn Hoàng cũng đang tìm đây.

Hắc Hoàng ngẩng đầu lên, chậm rãi nói.

Con chó đáng chết này thật không đáng tin, Diệp Phàm rất muốn đạp cho nó một cước. Nhưng bây giờ còn chưa đến lúc, hắn cần phải trông cậy vào nó.

- Rốt cuộc ngươi có thể chắc chắn tìm được hay không?

- Chắc là được thôi.

Hắc Hoàng đáp lại, giọng nói không tự tin lắm.

Diệp Phàm lấy hạt Bồ Đề ra, rồi để trong lòng bàn tay, bắt đầu cảm nhận cảnh vật chung quanh. Bây giờ không thể dựa hoàn toàn vào con chó mực này nữa, hắn cần phải đích thân tìm kiếm.

Hắc Hoàng vẫn tỏ ra rất hiền lành, rồi từ từ đi tới gần Diệp Phàm. Ngay lúc đó, bỗng nhiên nó há to mồm ra muốn ngoặm lấy cánh tay của hắn.

- Con bà nó, cái con chó chết nhà ngươi, lại muốn cắn nữa hả?

Diệp Phàm vẫn luôn đề phòng nó, vội vàng bay lên trời cao.

- Thật nhỏ mọn, không phải chỉ là một cái hạt thôi sao? Ta ngửi thấy thơm thơm, chỉ muốn xem thử đó là hạt quả nào thôi mà.

Đánh lén thất bại nhưng Hắc Hoàng vẫn mạnh miệng, tuyệt đối không nhận sự thật là mình tham lam. Tuy nhiên, ánh mắt của nó thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn hạt Bồ Đề.

- Ngươi còn dám cắn nữa thì cả đời này đừng mong lấy được con rùa kia, mau mau kiếm Tây Hoàng kinh cho ta. Nếu như ngươi tự làm mất hết hi vọng của mình, cũng đừng hòng nói điều kiện gì với ta.

Hắc Hoàng nghiêng đầu nhìn Diệp Phàm, nói:

- Tiểu tử, cái hạt ngươi đang cầm là cái gì thế, có thể ăn được không?

- Đừng có giả vờ ngu ngốc với ta!

- Cái hạt của ngươi có lai lịch gì ư? Khi nãy ta nhìn thấy một tên trọc đầu ở trên đó, có cảm giác như là hình khắc vậy, là ngươi khắc lên à?

Diệp Phàm biết con chó đen thui này bây giờ lại có ý đồ không tốt với hạt Bồ Đề, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể đưa hạt Bồ Đề này cho nó.

- Tên trọc đầu kia là ai? Sao ta thấy hắn không tầm thường thì phải?

Hắc Hoàng thấy Diệp Phàm không để ý đến mình, lời nói đã có chút không kiên nhẫn nữa.

- Hắn tên Thích Ca Mâu Ni, ngươi đã nghe bao giờ chưa?

Diệp Phàm khẽ động trong lòng.

- Cái tên này sao khó nghe quá, lại có đến bốn chữ..tên trọc này nổi tiếng lắm à?

Hắc Hoàng nói.

Diệp Phàm không biết nói gì nữa, đường đường là Như Lai, nhưng không ngờ lại bị con chó này nói như vậy.

Hắn trợn mắt lên, nói:

- Đừng nói nhảm, mau đi tìm Tây Hoàng kinh cho ta1

- Tiểu tử, thái độ của ngươi vậy là sao?

Hắc Hoàng nhe răng, nói:

- Nếu như ngươi còn nói lời nào bất kính nữa, ngươi cũng đừng mong có được cổ kinh chí cao của Nhân tộc. Đúng rồi, nếu như có thể tìm được Tây Hoàng kinh, ngươi cũng phải đưa cái hạt có khắc hình tên trọc đầu mập mạp kia cho ta.

Diệp Phàm không trả lời nó, hắn đi tới một nơi xa quan sát một bức tranh khắc khác trên vách đá. Thỉnh thoảng hắn lại thấy được một vài chiêu thức không trọn vẹn, mỗi khi gặp các bức tranh này, hắn lại dùng tâm cảm nhận.

Sau nửa canh giờ, Diệp Phàm đi tới trước một vách đá dựng đứng, ở trên đó có một bức tranh khắc vô cùng rộng lớn, đây là một bức tranh do hơn trăm bức tranh khắc khác hợp lại tạo nên.

Mới đầu hắn cũng không để ý, bởi vì mặc dù bức tranh khắc này rất to lớn, nhưng lại không thâm ảo là mấy, tất cả đều là những chiêu thức bình thường nhất. Nhưng sau khi nhìn hết khoảng ba mươi mấy bức, thần sắc của hắn khẽ thay đổi. Từ bức tranh khắc thứ ba mươi này, các chiêu thức bình thường đã từ từ thăng hoa trở nên phức tạp, rồi những bức tranh khắc tiếp theo lại làm cho người ta có một cảm giác thần kỳ.

Diệp Phàm tĩnh tâm ngưng thần, cẩn thận quan sát toàn bộ bức tranh lớn này đến hơn một canh giờ mà vẫn chưa lên tiếng. Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, nói:

- Dao Trì không hổ danh là Thánh Địa, chỉ là một bức tranh khắc để cho đệ tử trẻ tuổi quan sát học tập thôi mà đã có thâm ý cao đến như vậy.

Đây không phải là những bí pháp đặc biệt, thậm chí chúng còn là những chiêu thức rất bình thường, được truyền lưu rộng rãi trong giới tu hành. Nhưng những người ở Dao Trì thánh địa đã thăng hoa các chiêu thức ấy lên từ chỗ đơn giản nhất, tổng hợp chúng chung lại một chỗ tạo thành những chiêu thức thần kỳ, có uy lực không thể nào tưởng tượng nổi.

- Chỉ là hơn trăm chiêu thức bình thường hợp nhất, nhưng lại diễn sinh ra một sức mạnh to lớn hoàn toàn khác, thật là thần kỳ a.

Diệp Phàm suy nghĩ một thời gian rất lâu, rồi mới tiếp tục đi xuống tiếp. Sau đó, hắn lại phát hiện một bức tranh khắc khổng lồ khác, hắn cẩn thận quan sát. Khi nhìn đến tận cùng, hắn mới giật mình lên, bởi vì bức tranh khắc này được đến năm trăm bức tranh khắc nhỏ khác tổ hợp lại.

- Đây là...

Diệp Phàm rất khiếp sợ, bức tranh khắc này đang thôi diễn một bí pháp vô thượng nào đó, bắt đầu từ những chiêu thức đơn giản cho đến những chiêu thức đầy thâm ảo. Chỉ nhìn thoáng qua một lúc, hắn đã nhìn thấu huyền cơ trong đó.

Bức tranh này đang thôi diễn Đấu chiến thánh pháp trong Cửu Bí!

Cao thủ tuyệt thế này của Dao Trì thánh địa thật làm cho người ta kinh sợ. Cao thủ này đã bắt đầu từ những chiêu thức đơn giản nhất, rồi thôi diễn ra Đấu chiến thánh pháp, với hi vọng có thể làm tái hiện tuyệt học Cửu Bí.

Có thể biến cái đơn giản thành điều thần kỳ, rồi từ đó diễn sinh ra đại thuật sát sinh trong Cửu Bí, chắc chắn đây là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm.

Đáng tiếc, cuối cùng nàng ta vẫn thất bại, không thể nào thôi diễn ra Đấu chiến thánh pháp được.

Nhưng những nhân vật như nàng từ trước đấy nay rất hiếm có. Chắc chắn nàng đã dựa vào những truyền thuyết có liên quan đến Đấu chiến thánh pháp được lưu truyền trong nhân gian, rồi căn cứ vào đó để diễn hóa đến giai đoạn này, phải nói đây là một đại nhân vật.

- Xâu chuỗi những sự tích được lưu truyền trong hậu thế, rồi thôi diễn được đến một bước này, nàng ta thật sự làm cho người ta phải kinh hãi.

Diệp Phàm thở dài nói.

Người này lấy giản đơn để đi đến phức tạp, nhưng Đấu chiến thánh pháp lại có ngàn vạn kiểu biến hóa, vĩnh viễn không thể nào đạt đến mức tận cùng, rất khó để đi đến điểm cuối của "phức tạp".

Đấu chiến thánh pháp chân chính trong Cửu Bí chính là từ một chiêu diễn hóa ra vạn chiêu, khi đạt đến sự tận cùng của "phức tạp" thì lại quay về một. Nếu như không có tâm pháp cụ thể, người ngoài không thể nào làm được như vậy.

Mặc cho ngươi là kỳ tài tuyệt thế như thế nào, nhưng nếu không có được tâm pháp của Cửu Bí, ngươi không thể nào diễn hóa ra được loại thánh pháp vô thượng này.

Điểm cuối của thánh pháp này chính là biến đại đạo thành điều giản đơn!

Diệp Phàm đứng im một hồi lâu, cẩn thận suy nghĩ. Mặc dù cách thôi diễn này đã đi theo một lối rẽ khác, không thể nào so sánh với Đấu chiến thánh pháp chân chính được, nhưng đã đủ dẫn dắt hắn có những bước tiến lớn, giúp cho hắn có cảm nhận sâu sắc hơn về Đấu chiến thánh pháp.

Diệp Phàm suy nghĩ rất lâu, hắn cảm thấy bức tranh này đã giúp cho uy lực Đấu chiến thánh pháp của hắn tăng lên một chút, đây đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn.

Sắc trời đã sớm tối đi, Diệp Phàm vẫn tiếp tục quan sát các bức tranh khắc khác.

Đến giữa đêm, hắn đã xem xong phần lớn các bức tranh khắc ở các vách núi, nhưng vẫn không tìm thấy được "Tây Hoàng kinh".

- Nơi này không có huyền pháp gì cả, chỉ có mấy chiêu thức bình thường thôi. Ngươi đang lừa ta sao?

Sắc mặt Diệp Phàm rất khó coi, đưa mắt nhìn Hắc Hoàng.

- Không phải ta đã nói rồi sao, dù ngươi có nhìn thấy Tây Hoàng kinh thì cũng chưa chắc hiểu được ẩn ý bên trong, cần phải tính toán cẩn thận.

Hắc Hoàng nói.

Nghe nó nói như thế, Diệp Phàm cũng không biết làm gì cả. Chỉ còn cách đi vòng quanh vách đá lại một lần nữa dưới ánh trăng sáng, nhưng hắn vẫn không tìm được Tây Hoàng kinh.

- Tìm được rồi, ở chỗ này!

Hắc Hoàng hô to lên, âm thanh của nó vang rõ trong đêm khuya, truyền sang khắp các vách núi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Phàm nhanh chóng đi tới chỗ nó đang đứng.

Đây là một ngọn núi đá khí thế hùng vĩ, nhưng hắn không thấy được Tây Hoàng kinh, mặt trên vách núi không có gì cả.

- Ở đâu?

- Ngọn núi này chính là một bộ phận, có thể lấy được kinh hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi rồi.

Hắc Hoàng ngẩng đầu lên đáp.

- Con chó nhà ngươi đúng là nói qua loa cho xong chuyện mà, tùy tiện chỉ ra một ngọn núi rồi nói đây chính là Tây Hoàng kinh, ngươi nói thử ta có nên tin tưởng ngươi không? Ngươi có thể tìm được cổ kinh ở đây sao?

Diệp Phàm chất vấn.

- Cái này phải dựa vào ngộ tính của ngươi.

Hắc Hoàng giả ngây.

- Ngươi đang nói dối!

Diệp Phàm trợn mắt.

Hắc Hoàng cũng trợn mắt lên, nói:

- Chắc chắn đây là một bộ phận của Tây Hoàng kinh, chính tai ta đã nghe nói thế.

- Lúc đó ngươi nghe được gì?

Diệp Phàm hỏi tới.

- Một bộ phận được khắc trong một mặt trời trên vách núi, một bộ phận khác được khắc trong gốc cây cổ thụ trên ngọn núi...

Dựa theo những gì Hắc Hoàng nói, lúc Tây Hoàng Mẫu ngộ đạo khai sáng Tây Hoàng kinh, bà ta đã khắc lại những điều mình cảm ngộ được, và phân tán ở các vách đá.

Bên sườn dốc của ngọn núi này quả thật có một vầng mặt trời mơ hồ, nhưng nó chỉ lớn cỡ bàn tay. Dù có cẩn thận quan sát thì người ta cũng khó nhận ra mặt trời này được khắc lên, bởi vì trông nó rất giống được tự nhiên tạo thành.

- Một cái vòng tròn như vậy mà là Tây Hoàng kinh, ngươi đang đùa ta à?

Hắc Hoàng ngước đầu lên, nói:

- Cái này ta cũng không biết, tự ngươi ngộ đạo đi.

"Con chó chết"! - Diệp Phàm rất muốn xử lý nó, nhưng cũng biết mình không làm gì được, cuối cùng chỉ còn cách bay lên dốc đá kia, bắt đầu quan sát vầng mặt trời được khắc trên đó.

Diệp Phàm lấy một tay vuốt mặt trời đó, tay khác cầm hạt Bồ Đề. Nhưng hắn cẩn thận cảm nhận một hồi lâu cũng không thấy có gì khác thường.

- Hắc Hoàng, ngươi đang nói láo, chỗ này không có gì cả!

- Tuyệt đối có, nhưng cần phải có ngộ tính kinh người. Có thể nhận được Tây Hoàng kinh hay không, phải tự dựa vào năng lực của mình.

Lúc nói ra những lời này, hình như Hắc Hoàng cũng cảm thấy chột dạ.

Diệp Phàm đứng ở trên dốc núi, tay cầm hạt Bồ Đề, cẩn thận dùng tâm cảm nhận vầng mặt trời đó. Nhưng khung cảnh xung quanh vẫn yên tĩnh, hắn không phát hiện được gfi.

- Xưa nay có mấy người làm được Đại Đế chứ? Đồ vật do những người này lưu lại không dễ dàng lấy được đâu...

Hắc Hoàng ở dưới hô lên:

- Ta đã tìm được Tây Hoàng kinh cho ngươi, còn việc hiểu được hay không là chuyện của ngươi, nhưng ngươi phải đưa con rùa màu xanh kia cho ta đó.

Trong Nguyên Thiên thư có ghi lại một bộ phận Tây Hoàng kinh, đó là nội dung thuộc phần bí cảnh Đạo Cung. Giờ phút này, Diệp Phàm yên lặng vận chuyển lại tâm pháp đó, rồi đưa bàn tay đang nắm hạt Bồ Đề đặt lên trên vầng mặt trời kia.

"Ầm"

Đột nhiên có một chùm sáng vọt lên cao, rồi ở ngay dốc đá xuất hiện một mặt trời chói mắt, mặt trời này nhanh chóng hút Diệp Phàm vào bên trong.

Chỉ trong thoáng chốc, ngọn núi này đã chuyển sang màu đỏ, lửa bốc cháy lên thiêu đốt cả nửa bầu trời ở trên cao. Trong ngọn lửa bùng cháy dữ dội đó có một vầng mặt trời đỏ khổng lồ, Diệp Phàm đang ở trong vầng mặt trời ấy, tư thế trở nên trang nghiêm.

- Làm sao hắn có thể học được? Không phải nói ngoại trừ ngộ tính kinh người ra, còn cần có "kinh dẫn" của Dao Trì sao? Lỗ vốn rồi, để cho tên tiểu tử này lấy được "Tây Hoàng kinh" thật rồi.

Hắc Hoàng xị mặt ra, giống y hệt một tiểu hài tử bị người khác lấy mất kẹo vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.