Mạc Phổ nghe vậy, sắc mặt càng khó coi hơn. Thạch lang và Ô Cổ bị Diệp Phàm giết, đối với Thánh linh tộc đúng là một loại sỉ nhục.
Ầm.
Toàn thân máu huyết của hắn bừng lên, rực rỡ chói mắt, xuyên thấu qua thân thể đá, phát ra tiên quang vô lượng, có thần tính bất hủ.
Từ xưa tới nay, Nhân tộc khiếp nhược không đáng giá được nói tới. Các loại chiến tích từ xưa tới nay, các ngươi bại nhiều thắng ít, không tiếc quỳ bái chúng ta, đã sớm bị sỉ nhục rồi.
Mạc Phổ lạnh nhạt nói.
Hắn vạch trần ra những chuyện xưa trong niên đại hắc ầm nhất, không có Đại đế Nhân tộc xuất thế, một Đại Thánh linh vô địch thống trị cả một vùng tinh vực, Nhân tộc phải thần phục.
Nhân tộc suy nhược lâu ngày, ở niên đại đó coi Thánh linh như Thần linh, khó có thể chống lại, không thể không vái lạy.
Có thể nói đó là một thời đại sỉ nhục, là những năm tháng đen tối của Nhân tộc. Tổ tiên từng bị nô dịch áp bách, thời đại đó còn chưa có những nhân tài kinh diễm như hiện này.
- Đó chỉ là thời điểm Nhân tộc xuống dốc, bị mấy tên tiểu nhân ngang ngược đắc ý mà thôi. Nếu nói về quá khứ thí cổ tổ chí cường của Thánh linh cùng bị người ta đánh chết đó thôi.
Diệp Phàm lạnh lùn nói. Hắn bước từng bước đi tới, tích tụ chiến lực toàn thân, phát sáng rực rỡ, giống như Chiến Thần giáng phàm.
Trong cơ thể hắn truyền ra tiếng tụng kinh, từng luồng dấu vết của đạo hiện ra, giống như một trật tự thần liên hoàng kim lan tràn ra bốn phương, khiến trông hắn càng cao lớn khiếp người.
- Ta chỉ biết Thánh linh nhất mạch thống trị Nhân tộc các ngươi, trong cả tinh vực to lớn không ai không thần phục.
Mạc Phổ rời khỏi giếng cổ, thần sắc ác nghiệt, tiếp tục vô tình động tới vết thương của Nhân tộc.
- Đó là cái vốn kiêu ngạo của Thánh linh nhất mạch sao? Cũng chỉ có thể đắm chìm trong huy hoàng của quá khứ mà thôi. Không đề cập tới những năm tháng Đại đế Nhân tộc thống trị, sợ bị sỉ nhục sao?
Diệp Phàm nói tới đây, đột nhiên tiếp:
- Đại đế cổ uy nghiêm vô thượng, trấn áp Thánh linh giống như giết chó vậy.
- Đó là bởi vì tại thời đại đó không có Thánh linh viên mãn xuất thế thôi. Mà nước lại Nhân tộc các ngươi ở trong thời kỳ đen tối cũng không ngắn đâu.
Mạc Phổ lạnh lẽo nói.
- Suy từ lời nói của các ngươi ra thì tại thời đại Thánh linh thống trị cùng là bởi không có Đại đế Nhân tộc xuất thể. Nếu có một người thì lập tức giết sạch Thánh linh, ai cùng chẳng dám làm loạn.
Diệp Phàm cười lạnh.
Trong cơ thể hai người đều xuất hiện tiếng tụng kinh, huyết khí che lấp mặt trời. Thân thể cả hai giống như hai ngọn núi thái cổ lớn sừng sững, tỏa ra từng luồng khí tức của thần linh, vô cùng cường đại.
Sắp đại chiến, bọn họ đối đáp ác nghiệt, đạo hạnh trong cơ thể vận chuyển tới cực hạn, chuẩn bị công phạt kinh thiên động địa.
Một trận chiến này là không thể tránh khỏi.
Một trận chiến này cùng có ý nghĩa khác, muốn xem Nhân tộc hay Thánh linh nhất mạch mạnh hơn.
Thánh linh bộ tộc cao ngạo tự phụ, bễ ngễ thiên hạ, tự nhận là vô địch, từ trước tới giờ quyết đấu với Nhân tộc quả thật cùng chứng thực cho bọn họ.
Cứ thế làm nhục Nhân tộc thì cùng khiến người khác nghẹn khuất, lại còn nhắc lại những năm tháng đen tối kia.
Mạc Phổ lặp đi lặp lại nhiều lần, làm nhục Nhân tộc, khiến ai nấy cùng đều hận không thể tự tay chém hắn, đánh nát hắn, tắm trong tiên huyết để viết lại chiến tích huy hoàng.
Đây là một trận chiến để Diệp Phàm và Mạc Phổ đều tự tạo nên tín niệm yô địch, đồng thời cũng liên quan tới hai chủng tộc. Vô số tu sĩ đang xem trận chiến. Từ nghĩa nào mà nói, thắng bại của bọn họ cùng ảnh hưởng tới niềm tin của rất nhiều người.
Tới hiện tại đã có một loại dấu hiệu đấu tranh chủng tộc xuất hiện. Từ Lão Phong Tử tới Diệp Phàm trước sau quyết đấu với Thánh linh, thắng bại liên quan tới rất nhiều điều, có thể dao động niềm tin của hai tộc.
Một trận chiến quyết định Nhân tộc hay Thánh linh mạnh hơn này có thể sẽ động tới rất nhiều.
- Rống...
Mạc Phổ đột nhiên hét lớn, cơ thể bằng đá giống như thông minh, huyết khí ngập trở nở rộ, ánh sáng bất hủ tràn ngập.
Hắn rống to một tiếng, lập tức chấn tung cả nơi mai táng Thần Quỷ. Băng sơn hóa thành tro, minh hà màu đen bị chưng khô, cổ thi biến mất.
Mà mọi người trong trong sân đã có rất nhiều người bị lan tới, nhất là cường giả ở cự ly gần đều bị hủy diệt. Hiện trường có mấy chục người bị đánh nát, hóa thành máu tươi.
Lại có Thánh nhân bị thương nặng, gần như bị rống chết tươi. Mấy người trong đó vỡ tan nát, gian nạn tổ hợp lại thân thể, lùi về phía sau.
- Graooo...
Một con thương lang đã thành Thánh nhiều năm vậy mà cũng đứt gân gãy xương. Nó ở quá gần, bị thạch nhân gầm thét, vỡ nát thân thể, hóa thành một đám sương mù máu. Mặc dù tổ hợp lại được nhưng bị tấn công liên tục thì cuối cùng nó cũng gặp phải đại kiếp, chết trong vũng máu.
Diệp Phàm quát khẽ một tiếng, vun nắm tay, tỏa ra thần quang bất hủy, giống như một thiên thần đứng trên trời cao nhìn xuống mặt đất mênh mông, đánh mạnh về phía trước.
Đây là một kích toàn lực của hắn. Máu màu vàng trong cơ thể hắn tràn ra mang theo tiếng sấm, phát ra tiếng vang như sóng thần, chấn động khiến cả thiên địa đều rung chuyển.
Thánh thể Nhân tộc tỏa sáng, dường như có từng đám tiên hỏa thiêu đốt, bao phủ lấy hắn, thoạt nhìn khủng bố ngập trời, thần uy cái thế.
Diệp Phàm hóa thành một thần linh màu vàng, đứng bên trong đạo quang vô tận, một quyền mang theo đại thể của thiên địa, mang lực lượng của toàn bộ vũ trụ đánh về phía trước.
Ầm.
Cơ thể Mạc Phổ bộc phát ánh sáng chói mắt. Mọi người đều phải nhắm hai mắt lại, không cách nào nhìn thẳng nổi. Đại đạo nổ vang, chân long và tiên phượng reo vang, lượn lờ xung quanh nơi này.
Đây là căn cứ chính xác chứng tỏ hắn được trời cao che chở. Trong cơ thể hắn có pháp tắc nguyên thủy nhất của thiên địa, sau khi sinh ra cơ thể hắn liền được lưu lại, lúc này bị kích hoạt để giết địch.
Đây là vốn liếng mạnh nhất của sinh linh vô địch này.
Hai người đều hiểu ý nghĩa của trận chiến này, chỉ có thể thắng, không thể bại, vì vậy đều muốn tăng chiến lực lên tới cảnh giới cực hạn.
Ầm.
Một tiếng chấn động khiến trời sụp đất nứt vang lên. Hai nắm tay đánh vào nhau, thần quang nở rộ. Ánh mắt của rất nhiều người đều chói lòa, huyết lệ chảy dài.
Đây là một trận chiến kinh thiên động địa, một quyền tuyệt thế so với cả trăm ngàn lần giao chiến, khủng bố tới cực hạn.
Phụt.
Máu tươi bắn ra. hào quang vô tận mãnh liệt và mùi máu tanh tràn tới. Đây là máu huyết của thánh giả vô địch. Một kích này đã có kết quả rồi.
Thánh huyết như mưa rơi lộp độp trên mặt đất, đục thủng cả vùng đất chết. Có thể thấy trận chiến này tàn khốc tới mức nào.
Ở bên trong hào quang vô cùng vô tận, một thân ảnh đứng sừng sững không nhúc nhích. Còn một thân ảnh tỏa ánh sáng rực rỡ, mang theo một mảng mưa máu lớn bay ra.
Mọi người đều chấn độn tới cực điểm. Bất kể là phe Nhân tộc hay dị tộc thạch nhân đều cảm thấy tim như dâng tới tận cổ họng, trong lòng lo lắng, chú ý vào trận chiến này.
- Đó là... Diệp Phàm mang theo mưa máu bay ra.
Trái tim Nhân tộc đều lạnh ngắt. Mà những Cổ Thánh mạnh mẽ trợ giúp Nhân tộc cũng đều lộ vẻ lo lắng. Thánh linh thật sự không thể lay chuyển sao? Điều này khiến lòng người nghẹn khuất và tuyệt vọng.
Vừa rồi thạch nhân Mạc Phổ đã làm nhục Nhân tộc như vậy, nếu giờ mà hắn thắn thì chỉ sợ là cả Nhân tộc sẽ hận tới phát điên mất.
- Thánh thể tới từ Táng Đế Tinh... BỊ đánh bại.
Mọi người nắm chặt tay, cảm thấy vô cùng không cam tâm.
Thạch nhân Luân Đạc cười lạnh, không đại chiến với Tiếp dẫn sứ của thành thứ mười của Nhân tộc và Bá Long Đà Lan nữa. Hắn nhìn chăm chú vào chiến trường, ác nghiệt vô cùng.
Diệp Phàm vọt ra, trên người mang theo một mảng lớn máu huyết. Nhất là trên tay hắn, máu tươi lấp lánh như thần huyết.
- Đây... Không phải là máu của hắn. Hắn tắm trong thần huyết lao ra.
Có người kêu lớn.
Tiếng nói này lập tức làm dậy sóng. Mọi người đều nhìn bàn tay màu vàng đáng sợ kia, thấy nó không hề vỡ nát mà nhuốm máu người khác.
Ầm.
Mọi người ầm ầm đàm luận. Cả nơi mai táng Thần Quỷ này sôi trào, Đại Nguyệt Pha hỗn loạn.
Diệp Phàm không phải bị thạch nhân Mạc Phổ đánh bay mà hai người đối kháng, một quyền của hắn ẩn chứa lực lượng toàn thân, đánh nát tay phải của Thánh linh mà ra.
- Ta đã nói là Thánh thể đến từ Táng Đế Tinh mười vạn năm chưa hiện, sao có thể thua được...
Giờ khắc này ngay cả Tiếp dẫn sứ của thành thứ mười của Nhân tộc cùng kích động hô lớn, phát biểu ý kiến.
- Nhân tộc ta thắng rồi. Thần thoại vô địch của Thánh linh hôm nay đã bị đánh bại. Thua rồi lại thua, bọn chúng không xong rồi.
Rất nhiều người kêu to.
Một trận chiến này ảnh hưởng rất lớn. Rất nhiều người liền tràn ngập lòng tinh, sự lo lắng trong lòng lập tức tan biến, tràn ngập tín niệm vô địch cường đại.
Từ Lăọ Phong Tử tới Diệp Phàm đối chiến với Thánh linh đều đánh gãy chúng, khiến chiến huyết của mọi người sôi trào, cảm thấy có thần lực vô lượng.
- Còn chưa chấm dứt.
Sương mù và thần quang tán hết, trong chiến trường, một cánh tay của Mạc Phổ đầm đìa máu, cả cánh tay biến hình, xuất hiện những vết rách lớn.
Thần sắc hắn lạnh lẽo, mang theo một loại khí chất khó có thể nói rõ, giống như Ma Thần đảo qua mọi người, sau đó nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
- Một trận chiến này còn chưa kết thúc đâu.
Hắn ngửa mặt lên trời gào lớn, những sợi tóc đá dựng đứng, mỗi sợi đều là một tinh hà, phát sáng chói mắt, xuyên thủng bầu trời.
Sau đó hắn rít gào, toàn thân phát sáng. Một ký hiệu cổ xưa hiển hóa ra trên thân thể của hắn, xuất hiện trên hư không. Đây chính là ấn ký nguyên thủy nhất của đạo được thiên địa nuôi dưỡng ra.
- Thiên sinh địa dưỡng, ngay cả trời xanh cùng đều ban phúc cho ta, ngươi có thể làm khó dễ đang ta sao? Thánh linh là vô địch.
Cánh tay phải của hắn răng rắc rồi được chữa trị, sau đó vung ấn ký cổ xưa đầy trời, đánh về phía Diệp Phàm. Cả vòm trời như sập xuống, khí Thánh linh cái thế.
Thiên địa run rẩy, phát ra từng tiếng chấn động. Chín tầng trời mười tầng đất như dung hợp với hắn. Đạo pháp vô tận sâu sắc, thạch nhân Mạc Phổ được trời xanh bảo hộ, toàn thân tòa sáng vô tận.
Không thể chống lại. Lúc này hắn trở thành người phát ngôn của thiên địa, đúng là chưa từng có từ trước tới này, giết về phía trước.
Diệp Phàm đứng trên mặt đất, chiến y nhuốm thần huyết, rực rỡ chói mắt. Ánh mắt rất thâm thúy, thần sắc lạnh lùng, tăng tiềm năng tới vô tận, bộc phát ra chiến lực tuyệt thế.
Sau đó hắn vung Lục Đạo Luân Hồi Quyền, vô cùng trực tiếp dùng huyết khí khôn cùng đánh ra, duy ngã độc tôn.
Thân thể to lớn sừng sững đứng trên bầu trời, giống như một thiên thần bễ nghễ chín tầng trời, mười tầng đất, độc tôn trong thiên địa này.