Thẩm Minh Sơn quét mắt nhìn hiện trường hỗn độn, kéo tôi từ sau lưng anh ấy ra, lớn giọng:
"Em gái tôi bị ướt sũng cả người, cậu định nói với tôi rằng vừa rồi là một mình em ấy bắt nạt cả đám đàn ông các cậu à?"
Tần Viễn cứng họng, không nói được lời nào. Một lúc lâu sau, hắn quay sang tôi, trừng mắt giận dữ:
"Thẩm Như Nhiên, cô nói đi! Tôi có bắt nạt cô không? Cô làm mà không dám nhận à? Cô câm rồi hả?!"
Dưới ánh mắt hung hăng của hắn, tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó giơ tay làm vài động tác bằng ngôn ngữ ký hiệu:
“Đúng vậy, tôi là người câm.”
Tần Viễn đơ người, đám cậu ấm cô chiêu phía sau hắn cũng lặng thinh không dám nhúc nhích.
Thẩm Minh Sơn tháo áo khoác ngoài, choàng lên người tôi, cười lạnh rồi nói:
"Từ khi còn nhỏ, em gái tôi đã bị bế nhầm, đã phải chịu đựng sự bạo hành của ba ruột Thẩm Thiên Thiên. Từ nhỏ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mới học hết lớp 11 đã phải đi làm thêm ở nhà hàng, rửa bát để tự dành dụm học phí đại học. Vậy mà vẫn có người không chịu buông tha cho em ấy."
Nói xong, anh ấy liếc mạnh một cái đầy khinh thường về phía Thẩm Thiên Thiên, khiến cô ta run lên, lặng lẽ rút lui núp sau lưng bà Thẩm.
Kéo tôi đứng lại phía sau mình, Thẩm Minh Sơn tiếp tục, giọng càng thêm sắc lạnh:
"Ngày em gái tôi được nhận lại gia đình, có người đã thuê một đám côn đồ đến nhà hàng nơi em ấy làm việc, hành hạ em ấy đến nỗi phải nhập viện Họ để lại vết thương không chỉ trên cơ thể, mà còn trong tâm lý, khiến em ấy từ đó không thể nói chuyện được nữa."
Anh trai tôi bước tới trước mặt Tần Viễn, ánh mắt sắc bén:
"Tần Viễn, cậu luôn tự nhận là người thích ra mặt vì lẽ phải. Nhưng những gì cậu đang làm, khác gì đám côn đồ kia? Cậu không sợ báo ứng sao?"
Tần Viễn không giữ nổi bình tĩnh nữa. Chuyện này hoàn toàn khác xa với câu chuyện hắn từng nghe từ Thẩm Thiên Thiên.
Theo lời cô ta, tôi chỉ là một đứa con gái lớn lên trong khu ổ chuột, đầy thói hư tật xấu, tay chân không sạch sẽ, được nhận về nhà họ Thẩm rồi ỷ vào sự áy náy của ba mẹ để ức h.i.ế.p em gái, ngông cuồng khoe khoang.
Ánh mắt Tần Viễn cứng lại, gần như vô thức nhìn về phía Thẩm Thiên Thiên.
Cô ta cúi gằm mặt, tránh ánh mắt hắn, rõ ràng không dám đối diện.
Khoảnh khắc ấy, hắn hiểu ra tất cả.
"Chết tiệt, hóa ra là thế. Nếu tôi thực sự bắt nạt cô ấy, nửa đêm chắc phải bật dậy mà tát mình rồi!"
Phía sau hắn, một người nhỏ giọng thì thầm:
"Vừa nãy người mắng to nhất chẳng phải là Tần Viễn sao? Chúng ta cũng chỉ nghe cậu ấy xúi rồi làm theo thôi… Thật đúng là một người chính nghĩa nhỉ, chắc tối nay cậu ta khỏi ngủ luôn."
Những ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tần Viễn.
Hắn biết bản thân không còn đường lui, nghiến răng đi tới trước mặt Thẩm Minh Sơn, tự tát mình một cái thật mạnh, rồi cúi đầu xin lỗi:
"Anh Minh Sơn, chuyện hôm nay là em có lỗi với em gái anh. Từ nay về sau, an toàn của cô ấy ở trường sẽ do em đảm bảo. Ai muốn bắt nạt cô ấy, phải bước qua em trước tiên."
Lời đã nói đến mức này, Thẩm Minh Sơn cũng không tiếp tục làm căng nữa.
Điều quan trọng hơn là, lần này Thẩm Thiên Thiên đã khiến Tần Viễn bẽ mặt trước đám đông.
Từ nay, nơi nào có Thẩm Thiên Thiên, Tần Viễn cũng sẽ không tha cho cô ta.
Thay vì tự mình gánh lấy mối thù, Thẩm Minh Sơn thích nhìn cảnh "chó cắn chó" hơn.
Phải nói rằng, anh trai tôi thật sự quá "đáng sợ."
May thay, tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì!
Vấn đề của Tần Viễn đã giải quyết xong, giờ chỉ còn lại chuyện của Thẩm Thiên Thiên.
Thẩm Minh Sơn nhất quyết muốn báo cảnh sát, nhưng ban đầu ông bà Thẩm kiên quyết phản đối.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của tôi, lập trường của họ bắt đầu d.a.o động.
Cuối cùng, hai bên đạt được thỏa thuận: họ chấp nhận đưa Thẩm Thiên Thiên rời khỏi nhà, với điều kiện Thẩm Minh Sơn từ bỏ việc tiếp tục đòi lại công bằng cho tôi.