Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 44: 44





Cùng lúc đó ở trong cung, Lý Thanh thừa dịp còn chưa tới canh giờ bày yến, buồn bực khó chịu về phủ đệ, vừa mới vào phòng đã nghe một mùi rượu nồng đậm, hắn tức giận nói: "Ngươi ngày ngày chỉ biết uống rượu, sao không nghĩ cách giúp ta một tay!"
Quái nhân đầu rồng thân người ợ rượu, say khướt cười nói: "Ta vậy mà còn không giúp ngươi? Ai tới tới lui lui đổi chân cho ngươi bao nhiêu lần, đừng có không biết tốt xấu, nếu không phải ta thấy chỗ ngươi còn chút thú vị, ta sớm đi rồi!"
Lý Thanh nghe hắn muốn đi, vội vàng hạ thấp ngữ khí, "Đừng đừng đừng! Ta không có ý trách ngươi, chỉ là mới bị tên thất phu Lý Hoài kia chọc tức, nhất thời có chút buồn bực."
"Thứ vô dụng như ngươi, hết lần này tới lần khác muốn chọc hắn tìm rủi ro làm cái gì." Quái nhân lại uống một hớp rượu, rượu từ khe hở miệng rồng của hắn chảy xuống, rải đầy một chỗ trên thảm.

"Đủ rồi!" Lý Thanh tức nhất là ai dám nói hắn không quan trọng, không nghĩ tới con quái vật này cũng nhìn không nổi mình, nhất thời tức giận vô cùng, nghiêm nghị quát.

Quái nhân thấy hắn tức giận, lúc này mới hào hứng hơn, khẽ cười một tiếng: "Ta đi bắt người về theo phương án nhàm chán ngươi nói hôm qua, nhưng ngươi có cách nào khác trả thù hắn không? Chứ cách này thật sự nhàm chán!"
"Cái gì!" Lý Thanh cả kinh từ trên ghế nhảy vọt lên, "Ngươi...!Ngươi thật bắt Nguyên Thị?"
Đuôi rồng của quái nhân rũ xuống, chỉ về hướng sương phòng, đắc ý nói: "Ngươi đi xem một chút đi."
Lý Thanh vội vàng vọt tới sương phòng, quả nhiên nhìn thấy trong sương phòng có một cô nương quần áo lộng lẫy đang ngồi ngay thẳng, ngũ quan xinh đẹp cực kỳ giống như Nguyên Tư Trăn, ngay cả kiểu búi tóc ngã ngựa ngày ấy cũng chải giống.

"Ngươi..." Lý Thanh nhìn chằm chằm vị cô nương này nhưng lại không dám tới gần, hơn nửa ngày mới trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
Trên mặt tiểu cô nương hiện lên bối rối trong chớp mắt, lại nhớ tới chuyện lão thái giám mới dặn dò, đành phải run run rẩy rẩy đáp: "Thiếp...!Là Nguyên Thị."
Lý Thanh sững sờ hồi lâu, mặt lộ vẻ vui mừng tiến lên, có hơi giơ tay nói: "Ngươi nói lại lần nữa?"

"Thiếp, là Tấn Vương phi Nguyên Thị." Nhỏ Nương Tử đè xuống thấp thỏm trong lòng, thẳng tắp nhìn Lý Thanh nói.

Câu nói này đáp trả được khoái chí trong lòng Lý Thanh, hắn nhếch lên một nụ cười đắc ý, đưa tay nhẹ nhàng bưng lấy gương mặt nhỏ của tiểu cô nương, cẩn thận suy nghĩ.

Ngày ấy khi ở Hoài Nam Ký, Lý Thanh chỉ mới liếc nhìn Nguyên Tư Trăn một chút, chỉ cảm thấy nàng là một mỹ nhân, nhưng không nhớ rõ ngũ quan của nàng.

Nên tiểu cô nương này nhìn qua xác thực giống như Nguyên Thị ngày ấy, còn nghe nàng ta tự xưng là Tấn Vương phi, tưởng niệm bẩn thỉu trong lòng hắn trong chớp mắt đạt được thỏa mãn.

Lý Thanh rút cây ngân châm ngày ấy hạ nhân nhặt được mang tới cho hắn, tự tay cắm lên búi tóc của tiểu cô nương.

Tiểu cô nương kia lại coi đó là Lý Thanh ôn nhu cẩn thận, liền trong mắt chứa chang xuân sắc nhìn hắn, nũng nịu nói: "Đa tạ Cửu điện hạ."
"Rất tốt..." Lý Thanh vừa mới dứt lời, liền nghe sau lưng truyền đến thanh âm khàn khàn.

"Ta còn cố ý đi Tấn vương phủ liếc một cái nhìn x Vương phi thật sự kia dáng dấp ra sao, ngồi thử mấy lần trong hoa lâu Tuyền phường mới làm ra được bộ dáng này." Quái nhân tựa vào cạnh cửa, lười biếng nói.

Tiểu cô nương kia liền vội vàng rụt rụt ra sau lưng Lý Thanh, dáng vẻ như cực kỳ e ngại.


Không chỉ đầu rồng nhìn đáng sợ, càng là vì quái nhân này trọn vẹn nuốt nàng ta ra ra vào vào trong bụng năm sáu lần, mỗi một lần nuốt vào nàng ta đều cho là mình sắp chết của rồi.

Lý Thanh ôm tiểu cô nương, ác niệm trong lòng mọc thành bụi, nhịn không được nói: "Tam tẩu chớ sợ."
Lời kia của hắn vừa thốt ra, phảng phất như trong ngực thật sự là nương tử của Lý Hoài, không khỏi cảm thấy mình hung hăng giẫm lên mặt Lý Hoài một cái, tức giận tích tụ trong lòng tức tiêu tán không ít.

Quái nhân thấy bộ dáng kia của hắn, nhịn không được giễu cợt nói: "Ngươi cũng biết lừa mình dối người quá nhỉ, có bản lĩnh thì đem Nguyên Thị kia ôm vào trong ngực ấy."
Lý Thanh thẹn quá thành giận, trừng mắt liếc hắn một cái, "Ta sao không có bản lĩnh, ta còn muốn dẫn theo Khanh Khanh này cho Lý Hoài nhìn đây!"
"Ha ha ha ha!" Quái nhân cất tiếng cười to, "Chưa từng thấy ngươi sợ ai như thế! Mẫu thân ngươi ngược lại lợi lại hơn ngươi nhiều!"
"Ta không sợ!" Lý Thanh đẩy tiểu cô nương qua một bên, u oán nhìn đôi mắt rồng tràn đầy trêu tức, nhất thời tức giận công tâm, lại nói ra: "Vậy ngươi đi đổi đầu Nguyên Thị lại đây cho ta, như vậy cũng không phải lừa mình dối người đi!"
Quái nhân nghe vậy dừng một chút, dường như thật sự suy tư cái hiện pháp hoang đường này, "Ngươi thật sự muốn vậy? Biện pháp đó cũng đâu hơn gì làm ra một người cực giống nàng ta đâu."
Trên mặt Lý Thanh lộ ra nét đỏ ửng dị thường, kiên quyết nói: "Ta chính là muốn đổi đầu Nguyên Thị lại đây, để nàng ta nhìn tận mắt mình bị ta..."
"Ngươi không sợ Lý Hoài lấy mạng ngươi?" Còn chưa có nói xong, liền bị quái nhân ngắt lời.


"Hắn dám! Huống chi Nguyên Thị cũng không dám nói cái chuyện này ra ngoài, chỉ có thể cắn nát bồ hòn nuốt vào trong bụng!" Lý Thanh hô.

Quái nhân nghĩ nghĩ còn nói: "Cũng hay, không bằng đổi đầu xong, lại để cho tiểu cô nương này mang theo thân thể của Nguyên Thị về tới...!Thú vị nha, huynh đệ bất hoà thực sự là hay nha!"
"Đừng..." Tiểu cô nương kia nghe hiểu ý bọn hắn trong lời nói bọn hắn, cho nàng ta mười cái lá gan cũng không dám làm chuyện hoang đường đến bực này, vội vàng cầu xin tha thứ: "Ta không làm, ngân lượng ta cũng không cần, thần tiên gia gia, đổi mặt của ta lại cho ta đi!"
Lý Thanh hung tợn nắm lấy mặt nàng ta.

nói: "Ngươi không làm, cũng chỉ có thể vĩnh viễn ngậm miệng."
"Ta..." Tiểu cô nương thấy phần gáy mát lạnh, không còn dám chống cự, nàng ta vừa dứt lời liền thấy quái nhân kia mở to miệng rồng, nuốt đầu của nàng ta vào trong miệng.

Bên phía Tấn vương phủ, Nguyên Tư Trăn thật vất vả mới đưa tiễn được khách nhân sau cùng, vừa đấm đấm bả vai bủn rủn, vừa trở về hậu viện.

Trong miệng Lữ Du Anh còn nhai bánh ngọt, mặt lộ vẻ đồng tình nói: "Còn may mà biểu ca không có bày yến hội, không thì còn mệt mỏi hơn.

Nếu khi chưa thành thân mà biết về sau còn nhiều chuyện bận rộn như vậy, nhìn thấy ta cũng không dám thành thân!"
Nàng ta cả một ngày nay đều ngồi trong chính sảnh cùng người nói chuyện, thanh âm đã có chút khàn khàn.

"Hôm nay mệt mỏi ngươi rồi." Nguyên Tư Trăn lại đưa khối bánh ngọt cho nàng ta, "Ngươi phải lưu lại dùng bữa tối đi, chắc Vương Gia sắp trở lại thôi."
Lữ Du Anh lắc đầu, "Không được, ta mà cứ ngồi lại đây thế nào cũng làm biểu ca phiền lòng cho xem! Hắn nhất định là chỉ muốn cùng tẩu tâm sự thôi nha!"

Lời này của nàng ta vừa nói ra miệng, liền thấy hạ nhân Vương phủ vào bẩm báo, hôm nay Thánh thượng thiết yến trong cung trong, mấy vị hoàng tử đều phải tham dự.

"Ôi!" Lữ Du Anh oán trách nhìn thoáng qua hướng hoàng cung, "Thật sự là chọn thời điểm tốt!"
Nguyên Tư Trăn thở dài một hơi, hôm nay nàng thực sự là mệt muốn choáng váng, nếu bữa tối không phải cẩn thận hầu hạ Lý Hoài, vậy càng được chút nhẹ nhõm.

Lữ Du Anh cho là nàng không vui, liền vội vàng tiến lên nói: "Tẩu tẩu chớ có thương tâm, biểu ca không về với tẩu, ta ở đây với tẩu nha!"
"Vậy thì tốt!" Nguyên Tư Trăn cười gật gật đầu, "Canh giờ cũng không còn sớm, ngươi đi lên chính sảnh trước đi, ta thay quần áo liền đến."
Dứt lời, nàng liền về phòng ngủ thay quần áo, ngay khi nàng khép cửa lại, một sợi khói xanh liền thổi đến trên mái cong Tấn vương phủ.

Quái nhân đầu rồng thân người có chút lảo đảo đỡ mái cong, hắn hôm nay uống rượu rất nhiều, lúc này cảm giác phải có chút mê muội, buồn bực nói: "Rượu của phàm nhân xem ra thật không phải rượu ngon."
Hắn đứng ở chỗ cao đánh giá Tấn vương phủ, tìm kiếm thân ảnh Tấn Vương phi.

Chỉ thấy một đội nha hoàn bưng thức ăn đi vào trong chính sảnh, liền phỏng đoán nàng nhất định là chuẩn bị dùng bữa.

Trong mắt quái nhân lóe lên dị sắc hưng phấn, lại hóa thành khói xanh trôi về hướng chính sảnh, vừa vào chính sảnh liền thấy một nữ tử ngồi trên bàn ăn đưa lưng về phía hắn, đợi đến khi hạ nhân đều đi xa, hắn vừa vây qua đằng trước nàng ta, lại giật mình vì tiếng mõ canh bên ngoài Vương phủ.

Hắn chợt nhớ tới ước định cùng Tương Phi, khi gõ mõ canh hoàng hôn thì phải vào hoàng cung bố trí thế cục, liền vội vội vàng một hơi nuốt tiểu cô nương trước mắt vào, lại phun ra thân thể tiểu cô nương này cùng với đầu nuốt sẵn trong bụng ra, vội vàng bay ra khỏi Tấn vương phủ..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.