"Cậu ngu sao? Cậu biết đó là cái gì sao?" Hoa Hồng không thể tin nhìn Hi Hi quát.
Thế nào cũng không nghĩ tới, Hi Hi sẽ ăn!
Hi Hi nuốt xuống xong, ngước mắt nhìn Hoa Hồng, "Nếu như tôi không ăn, người ăn chính là cô!"
"Cô đã vì tôi làm quá nhiều, tôi không thể lại để cho cô vì tôi ngay cả mạng cũng không còn!" Hi Hi nói gằng từng chữ.
Hoa Hồng nửa quỳ ở trước mặt của Hi Hi, nhìn Hi Hi, hai mắt đều đỏ!
"Cậu thật khờ!" Hoa Hồng nói.
"Người khờ là cô mới đúng!" Hi Hi cũng nhìn Hoa Hồng nói.
Mặc dù hai người biết nhau không lâu, thế nhưng bất tri bất giác, tình cảm của hai người rất sâu đậm.
Chỉ là Hi Hi không nghĩ tới, Hoa Hồng vì bé làm được như vậy...
"Cô yên tâm, tôi nhất định..."
"Cẩn thận —— "
Hoa Hồng lời còn chưa nói hết, bên kia, Vi An từ phía sau trực tiếp tập kích, Hoa Hồng bất ngờ, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Hi Hi, quên mất Vi An ở sau lưng, cứ như vậy, bị cô ta tập kích.
Vi An nhìn bọn họ, khóe miệng quyến rũ ra cười lạnh, "Không biết tự lượng sức mình!"
"Các người đã muốn chết cùng một chỗ, như vậy tôi sẽ thành toàn cho các người!" Vi An nhìn bọn họ, nói gằng từng chữ.
Hoa Hồng nằm trên mặt đất, cái trán chảy ra máu, thiếu chút nữa che khuất tầm mắt của cô, nhìn Vi An, "Cho tôi thuốc giải!" Hoa Hồng một chữ một chữ nói.
Cho dù bị thương, Hoa Hồng thoạt nhìn cũng không thiếu khí thế.
"Muốn thuốc giải sao?"
"Có thể, chỉ cần cô chết, tôi sẽ cho nó thuốc giải!" Vi An nhìn cô một chữ một chữ nói.
Nghe cái này, Hi Hi nhịn không được mở miệng, "Vi An, cô quá bt!"
"Nếu nói tao bt, như vậy tao rất muốn bt hơn nữa!" Vi An nói, bị Hi Hi kích thích nhiều lần như vậy, cô ta cũng dần bình tĩnh, cho dù hận, cũng không nhất định phải biểu hiện ra ngoài!
Lúc này, Hi Hi thực sự sợ Hoa Hồng sẽ đáp ứng, nhìn cô mở miệng, "Nếu như cô làm như vậy, tôi sẽ lập tức chết trước!"
Nói đến cái này, Hoa Hồng nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Hi Hi.
"Cô ta sẽ không đưa thuốc giải cho tôi, cho dù cô chết, cô ta cũng sẽ không cho tôi thuốc giải, Hoa Hồng, cô phải biết sự thật này!" Hi Hi nhìn Hoa Hồng, một chữ một chữ đính chính cô, rất sợ cô bị Vi An uy hiếp lại đáp ứng cô ta.
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, Hi Hi cũng nhìn cô, hướng cô lắc đầu.
Lúc này, Hoa Hồng quay đầu lại nhìn Vi An, "Cô nghĩ, đến bây giờ tôi còn tin tưởng lời của cô nói sao?"
" Vậy cô cảm thấy cô còn tư cách cò kè mặc cả với tôi sao?" Vi An nhìn Hoa Hồng một chữ một chữ nói.
"Coi như bây giờ đánh nhau, cô cũng không phải đối thủ của tôi!" Vi An nói.
Nhìn cô chảy nhiều máu như vậy, giờ khắc này, cô đã sớm không được, coi như cùng cô ta đánh nhau, cũng thua!
Hoa Hồng hung hăng nhìn cô ta, một chữ một chữ nói, "Vậy cô bây giờ tốt nhất nên giết tôi, bằng không, cô nhất định sẽ hối hận!"
"Đa tạ lời nhắc nhở của cô, tôi chính là muốn như vậy!" Nói xong, Vi An từ phía sau rút ra một khẩu súng, nhắm ngay Hoa Hồng.
"Sự tồn tại của cô, chính là sự uy hiếp về sau đối với tôi, không giết cô, sau này tôi sẽ hối hận, cho nên bây giờ, tôi sẽ giết cô!" Nói xong, Vi An nhắm ngay đầu Hoa Hồng, tư thế muốn nổ súng.
Hoa Hồng nhìn Vi An, không có mở miệng, mà hung hăng nhìn cô ta.
Lúc này, Hi Hi ở một bên nhìn, nhịn không được hét, "Dừng tay, Diệp An Nhiên, cô dừng tay!"
Vi An nhìn Hoa Hồng, hoàn toàn không để ý tới lời Hi Hi nói, ngón tay từ từ nâng lên...
"Không được, không được!!" Hi Hi hét, nhưng bất kể bé hét thế nào, Vi An cũng không có ý muốn dừng tay!
Tim của Hi Hi, hình như cũng muốn nhảy ra ngoài, "Diệp An Nhiên, người cô hận là tôi, người cô muốn giết cũng là tôi, có bản lĩnh cô giết tôi đi!" Hi Hi ở một bên nói.
Vi An cùng Hoa Hồng đều nhìn lẫn nhau, không có ý lên tiếng, lời Hi Hi nói, hoàn toàn không để ý tới.
Nhưng mà, đang lúc Vi An thật muốn nổ súng, lúc này, cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn.
"Dừng tay!"
Lúc này, tiếng nói của Lâm Tử Lam vang lên.
Nghe được tiếng nói, Vi An cùng Hoa Hồng nhìn về phía cửa, cũng bao gồm Hi Hi.
"Mẹ..." Khi nhìn thấy Lâm Tử Lam, hốc mắt Hi Hi không nhịn được đỏ.
Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên xuất hiện ở nơi này, khi nhìn đến hình ảnh trước mặt Hi Hi nằm trên mặt đất, lòng của Tử Lam đau!
Vi An cũng quay đầu lại, khi nhìn đến Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cùng nhau xuất hiện, cặp mắt kia tràn đầy ghen tỵ!
Anh tại sao lại ở chỗ này?
Anh không phải là đi...
Mặc Thiếu Thiên nhìn Vi An, con ngươi đen nhánh, thâm trầm như mực giống nhau, thế nhưng nhiều hơn chính là đối với cô ta đầy hận ý!
Nhìn ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, Vi An ở trong lòng cười lạnh.
Vô luận cô vì anh làm bao nhiêu chuyện, vô luận cô yêu người đàn ông này sâu đậm, thế nhưng ở trong mắt của anh, chỉ có đối với cô hận!
Làm như vậy, thực sự đáng giá không?
Khóe miệng Vi An khổ sở cười!
Tử Lam nhìn cô ta, "Tôi biết cô hận tôi, mục tiêu của cô cũng là tôi, cùng cô ấy không có quan hệ gì, thả cô ấy ra!" Tử Lam nhìn Vi An mở miệng.
Nghe Tử Lam nói, khóe miệng Vi An quyến rũ ra, "Cuối cùng cô cũng đến rồi!" Vi An nhìn Lâm Tử Lam dằng dặc mở miệng, không để mắt đến Mặc Thiếu Thiên sau lưng.
"Mục đích của cô không phải là tôi sao, hiện tại tôi đã đến, cô có thể thả bọn họ rồi!" Tử Lam nhìn Vi An mở miệng.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở phía sau, nghe Tử Lam nói, lập tức vươn tay bắt được bả vai của cô.
Động tác kia làm Tử Lam cảm thấy an toàn, thế nhưng cái động tác kia cũng giống như kích thích Vi An.
Cho dù là một động tác thật nhỏ, cũnglàm cho Vi An cảm giác được không rõ đau lòng!
Lúc này mới nhớ tới, khi bọn họ còn ở chung với nhau, Mặc Thiếu Thiên không có ôn nhu như rất nhỏ này với cô...
"Không được!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng, ngăn cản hành động của Lâm Tử Lam.
"Chuyện này, anh phải chịu trách nhiệm!"
Nói xong, anh ngước mắt nhìn Vi An, mở miệng, "An Nhiên, chuyện này từ lúc bắt đầu, là do tôi, cùng mẹ con bọn họ không có quan hệ gì, đối với Hoa Hồng càng không có, cô có chuyện gì, tìm mình tôi là được!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Vi An một chữ một chữ nói.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, lòng Vi An vẫn là không nhịn được co rúm một chút.
Thế nhưng tay cầm súng, cũng không có vì vậy mà thư giãn, ngược lại cầm chặc hơn.
"Anh cũng biết chuyện này là bởi vì anh sao?" Vi An nhìn Mặc Thiếu Thiên một chữ một chữ nói.
"Mặc Thiếu Thiên, vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy!!!" Vi An nhìn anh rống giận.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, từ từ đi về phía trước, cũng không thèm để ý lời chỉ trích của cô ta, mà từ từ mở miệng, "Nếu chuyện này đúng là giữa chúng ta có vấn đề, như vậy cô thả bọn họ đi, chuyện giữa chúng ta, chúng ta tự giải quyết!"
Nghe Mặc thiếu Thiên nói, Vi An hốc mắt đều đỏ, "Anh nghĩ rằng hiện tại tôi sẽ tin lời anh nói nữa sao?"
"Anh đứng lại, không được đi về phía trước, nếu không tôi lập tức giết hai người bọn họ!" Vi An chỉ vào Mặc Thiếu Thiên nói.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên chỉ có thể đứng ở nơi đó, không dám tiếp tục đi tới, mà nhìn cô ta nói, "Tốt, tôi không đi, cô có thể không tin tôi, thế nhưng mọi người đều ở đây, nếu như cô muốn giết người như lời nói, vậy cô giết mình tôi là được rồi!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô ta mở miệng.
Nghe thế, Vi An khóe miệng nâng lên một cái buồn cười...
"Anh muốn cho tôi giết ai tôi sẽ giết kẻ ấy sao?" Vi An nhìn anh hỏi.
Biết rõ cô sẽ không xuống tay giết anh, nên nói như vậy...
"Tôi hiện tại cố tình muốn giết hết bọn họ!" Vi An kích động nói.
"Giết Lâm Tử Lam, giết con trai bảo bối của anh, mới là hình phạt tốt nhất đối với anh!" Vi An nhìn Mặc Thiếu Thiên một chữ một một chữ nói, nói đến cái này, cười nhưng nước mắt lại chảy ra!
"Cô dám!" Mặc Thiếu Thiên cũng không nhịn được, nhìn cô ta rống giận.
"Anh nghĩ tôi không dám sao? Mặc Thiếu Thiên, đến bây giờ tôi đã hai bàn tay trắng rồi, tôi còn có cái gì không dám!" Vi An cười nói.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, nhìn Vi An, bây giờ tâm tình cô ta căn bản không ổn định, Mặc Thiếu Thiên ngây thơ sợ cô ta thực sự sẽ giết bọn họ, Vì vậy, ánh mắt nhìn về phía Hoa Hồng, hai người dùng ánh mắt trao đổi.
Hoa Hồng đứng ở nơi đó, nhìn Mặc Thiếu Thiên, gật đầu.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Vi An, "Cô rốt cuộc muốn thế nào?"
"Muốn thế nào?" Nghe thế, Vi An nhìn anh, "Anh thực sự muốn cứu bọn họ sao?"
Mặc Thiếu Thiên không nói gì, thế nhưng ngụ ý rất rõ ràng.
"Giết Lâm Tử Lam, tôi liền thả hai người bọn họ!" Vi An nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, cũng chợt tĩnh táo một chút.
Mặc dù, biết rõ không có khả năng, thế nhưng, cô ta vẫn nói như vậy.
Cô rất muốn biết, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, anh sẽ chọn người nào!
"Không thể nào!" Mặc Thiếu Thiên nói, chuyện này không thể nào xảy ra được.
"Nếu như anh không giết cô ấy, như vậy người chết, chính là cô ấy, còn có con trai bảo bối của anh!" Vi An nhìn Mặc Thiếu Thiên một chữ một chữ nói.
"Diệp An Nhiên!!!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, nóng giận rống lên.
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên khổ sở khó có thể lựa chọn, Vi An tiếp tục mở miệng cười, "Một đổi hai, xem ra rất có lời!"
Nhìn Vi An cười, Tử Lam đứng ở nơi đó, không biết phải làm như thế nào!
Tuy rằng rất hận Diệp An Nhiên, hận cô ta làm tổn thương Hi Hi, tổn thương cô, nhưng đến bây giờ nhìn lại cô ta có vài phần thương hại.
Một người phụ nữ, yêu sâu đậm như vậy, ngay cả tính mạng của mình cũng không màng tới nhưng đổi lại không được gì cả, còn có cái gì đáng nói sao?
Tử Lam biết, hiện tại Vi An đã bị thù hận che mất lý trí, nên vô luận nói cái gì, cô ta cũng sẽ không nghe!
Lúc này, Tử Lam nhìn Vi An, "Cô nói sẽ giữ lời sao?"
Tử Lam nói những lời này, xem như đã có quyết định, nghe được lời của cô, Vi An có chút vô cùng kinh ngạc.
Lâm Tử Lam thực sự chịu chết sao?
"Nếu như tôi chết, cô sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?" Lâm Tử Lam nhìn cô ta hỏi.
"Cô thực sự chịu chết sao?" Vi An không thể tin được hỏi.
Cô ấy chịu bỏ lại bọn họ mà chết đi sao?
"Nếu như cô thả bọn họ, vậy thì có gì không thể, như cô nói, một đổi hai, rất có lời!" Tử Lam nhìn cô ta rất bình tĩnh mở miệng.
Dáng vẻ hết sức bình tĩnh, làm cho người khác cảm thấy lạ, cũng có chút khó tin tưởng cùng tiếp nhận.
Nhất là Vi An, nghe Lâm Tử Lam nói, luôn cảm thấy cô có âm mưu gì, nếu không cô làm sao dễ dàng đi tìm chết!
Làm sao có thể bỏ lại con trai của cô cùng Mặc Thiếu Thiên đi tìm cái chết!