Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 464: Tôn trọng lựa chọn của bảo bối



Nghe lời Lưu Ly nói, ánh mắt Hi Hi nhìn chằm chằm màn hình, "Dạ, mẹ cháu đã không có chuyện gì, hơn nữa, cũng khôi phục trí nhớ!"

"Thật sao?" Lưu Ly kinh ngạc.

"Dạ!" Hi Hi gật đầu, nhưng khi nhìn màn hình máy vi tính, hoàn toàn không tìm ra được tín hiệu, suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, "Cô ơi, cháu gọi điện thoại cho cô, thiếu tá sẽ không hoài nghi cô chứ?"

Nói lên cái này, Lưu Ly hơi sửng sốt một chút, mở miệng, "Sẽ không!"

"Vì sao!?" Hi Hi hỏi ngược lại.

"Bởi vì gần đây anh ta đang bận điều tra thân phận của cháu!"

Hi Hi, "..."

"Cô đã biết, sao cô không nói cho cháu!" Hi Hi mở miệng.

"Vậy còn cháu, chẳng lẽ gọi điện thoại cho cô, chính là để hỏi hành tung của thiếu tá thôi sao?" Lưu Ly trực tiếp mở miệng hỏi.

Hi Hi, "..."

"Làm sao có thể, vì cháu nhớ cô nên mới gọi điện thoại cho cô, cô không nên nói oan cho cháu!" Hi Hi nói.

"Ừ, vậy à!" Lưu Ly nói hai tiếng, cũng không có nói gì nữa.

Hi Hi nghe, nhíu mày, thấy Lưu Ly cũng không có ý lên tiếng, Hi Hi ấp úng mở miệng, "Cô ơi..."

"Gọi làm gì?"

"Cô... Cô dự định không nói cho bảo bối sao?" Hi Hi hỏi.

Lưu Ly, "..."

"Dự định không nói cho cháu biết cái gì, cháu gọi điện thoại cho cô không phải nhớ cô sao? Cô cũng rất nhớ cháu!" Lưu Ly nói.

Nghe thế, Hi Hi cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Quả nhiên là người một nhà, tính cách tác phong đều giống nhau.

Tuy rằng Lưu Ly thoạt nhìn sống rất nội tâm, ít nói, thế nhưng khi làm việc, giống nhau phúc hắc!

Cuối cùng không có cách nào, Hi Hi chỉ có thể thừa nhận, "Được rồi, cháu thừa nhận cháu gọi điện thoại cho cô là có mục đích!" Hi Hi bất đắc dĩ thừa nhận, "Thế nhưng cháu cũng rất nhớ cô!"

"Hiện tại cháu đang tra tung tích của cô sao?" Lưu Ly bỗng nhiên hỏi.

"A?" Hi Hi la nhỏ, "Không có!" Hi Hi theo bản năng trả lời.

Chẳng qua Lưu Ly thấy phản ứng Hi Hi, thì biết Hi Hi nhất định đang làm những gì, "Có đúng hay không cũng không quan trọng, dù sao, cháu cái gì cũng không tra được!" Lưu Ly nói.

Hi Hi, "..."

Thật đúng là, nếu như có thể tra được, Hi Hi cũng sẽ không phí sức gọi điện thoại để dò hỏi Lưu Ly.

"Không có, không có!" Hi Hi phủ nhận, "Cháu làm sao phải đi lợi dụng cô, cô nghĩ có đúng hay không?" Hi Hi cười nói.

Lưu Ly im lặng, không nói lời nào, đối với cách nói chuyện đáng yêu như vậy, cô nghe không thấy là tốt, đứa nhỏ này luôn có biện pháp làm cho người khác cảm thấy bất lực.

"Kỳ thực, cháu vừa nhận được một tin tức!" Lúc này, Hi Hi mở miệng.

"Tin tức gì?" Lưu Ly hỏi ngược lại.

"Cha cùng mẹ đầu tháng sau muốn kết hôn, thế nhưng, cháu nhận được tin tức, hiện tại thiếu tá Tỉnh Nham đang cho người điều tra cháu, cháu tin tưởng, thiếu tá Tỉnh Nham là người như thế nào, cô so với cháu rõ ràng hơn..." Hi Hi mở miệng.

Nghe thế, Lưu Ly cau mày lại.

Cô biết gần đây thiếu tá Tỉnh Nham cho người điều tra bảo bối, hơn nữa cũng cố ý tránh cô.

Cô là người của tổ chức quốc tế, nhưng lại có người nhà làm hắc đạo, cô ở giữa cũng rất khó xử, cho nên tận lực tránh những chuyện này, thế nhưng bây giờ nghe Hi Hi nói như vậy, cô vẫn là không nhịn được...

"Cháu không muốn làm gì thiếu tá Tỉnh Nham, huống chi, thế lực của anh ta cũng không thể khinh thường, cháu chỉ muốn biết hành tung của anh ta, để bảo đảm an toàn của cháu mà thôi!" Hi Hi nói.

"Không phải Hoa Hồng luôn ở bên cạnh cháu sao?" Lưu Ly hỏi, có Hoa Hồng ở đây, Hi Hi cũng sẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn.

"Hoa Hồng đã đi làm nhiệm vụ, cháu hiện tại chỉ có một mình, cha cùng mẹ cháu mỗi ngày đều đi làm..." Hi Hi cố ý đem mình nói vô cùng đáng thương.

Lưu Ly nghe Hi Hi nói, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Lưu Ly suy nghĩ một chút, mở miệng, "Cô cũng muốn nói cho cháu biết, nhưng cô thật không biết, hiện tại chỉ là việc liên quan đến cháu thiếu tá Tỉnh Nham, đều tách cô ra, hơn nữa, hiện giờ cô đang thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài, nên không rõ lắm!" Lưu Ly nói.

Nghe thế, Hi Hi thở dài, "Ai, xem ra, thiếu tá Tỉnh Nham thực sự sẽ xuống tay với cháu rồi!"

Nghe thế, Lưu Ly nhíu mày, sau đó mở miệng, "Ai kêu cháu chuyện gì tốt không làm, hết lần này tới lần khác lại chọn con đường này!" Lưu Ly nói.

"Hợp Tung sâu tựa như biển, cháu cũng không muốn, hiện tại cháu muốn thoát ra, cũng không được!" Hi Hi nói.

"Hơn nữa, cô không phải biết, cha nào con nấy sao, đây đều là gien di truyền, cháu cũng không muốn!" Hi Hi nói hai ba câu liền đẩy trách nhiệm một cách sạch sẽ.

Lưu Ly, "..."

Bản lĩnh giả bộ vô tội của Hi Hi, đã luyện đến trình độ cao.

"Cháu còn nhỏ, lại không có bản lãnh gì phòng thân, chỉ có thể chờ người của thiếu tá đến xuống tay với cháu..."dáng vẻ Hi Hi giống như niệm kinh, một câu một câu nhớ kỹ, Lưu Ly nghe được có chút không đành lòng.

"Được rồi, đừng nói nữa, chuyện như vậy sẽ không xảy ra!" Lưu Ly nói.

Nghe thế, khóe miệng Hi Hi giật giật, cười cười, "Làm sao cô biết?" Hi Hi hỏi, "Bên ngoài đồn đại, thiếu tá Tỉnh Nham nếu như tra được thân phận của cháu, nhất định sẽ không tha cho cháu!"

"Đúng là thiếu tá đang tra thân phận của cháu, thế nhưng cháu gần đây tốt nhất đừng gây ra chuyện gì, thiếu tá bên kia, cô sẽ an bài!" Lưu Ly mở miệng nói.

Nghe thế, khóe miệng Hi Hi cười cười, "Vậy được rồi, cháu chờ tin tức tốt của cô..."

"Kỳ thực cô biết, cháu tìm cô, tuyệt đối là có mục đích!" Lưu Ly chắc chắc nói.

"Không có, cháu thật rất nhớ cô..."

"Được nói rồi, không cần nói lời ngon ngọt, điều kiện tiên quyết là, Hợp Tung không được xuống tay với thiếu tá!" Lưu Ly nói.

Cô làm như vậy, nếu như bị tổ chức biết, nhất định sẽ cách chức, hơn nữa cô cũng không muốn bởi vì chuyện này, thiếu tá xảy ra chuyện gì.

"Đương nhiên sẽ không, cháu đảm bảo, chỉ cần thiếu tá không ra tay, Hợp Tung nhất định sẽ không động vào anh ta, cháu làm như vậy, chỉ là tự vệ mà thôi!" Hi Hi cười ngọt ngào, bảo đảm nói.

"Cô đã biết, cô tắt trước, có tin tức cô sẽ liên lạc với cháu!" Lưu Ly nói.

"Dạ, mong gặp lại cô..." Trước khi cúp điện thoại, Hi Hi không quên nịnh nọt.

Vì vậy, điện thoại cắt đứt.

Nghĩ tới chuyện được giải quyết được một phần, trong lòng Hi Hi thở dài một hơi.

Tuy rằng làm như vậy, thật có chút làm khó Lưu Ly, thế nhưng không còn cách nào, lợi dụng cô của mình, không phải tính cách Hi Hi.

Huống chi, bé chỉ tự bảo vệ mình, chỉ cần Tỉnh Nham không ra tay, như vậy Hợp Tung cũng sẽ không xuất thủ.

Chỉ là, ngày đối đầu với thiếu tá Tỉnh Nham, sớm muộn cũng sẽ đến...

Hi Hi mới vừa cúp điện thoại, cửa vừa lúc bị đẩy ra.

Hi Hi quay đầu lại, thì thấy Mặc Thiếu Thiên đi vào.

"Con vừa cùng ai nói chuyện điện thoại?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, bay thẳng đến chỗ Hi Hi.

"Không có a!" Hi Hi phủ nhận, "Tại lâu rồi không cùng cô nói chuyện điện thoại, sau đó gọi điện thoại nhớ nhung một chút!" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên cười nói.

Lời này, người khác có lẽ sẽ tin, thế nhưng đổi thành Mặc Thiếu Thiên, anh sẽ không tin.

Vừa lúc ăn cơm, anh đã phát giác không được bình thường.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đi tới, ngồi ở bên cạnh bé, "Khi con lộ ra dáng vẻ tươi cười đáng yêu như vậy, đều là làm chuyện người khác không thấy được, đến đây đi, thành thật khai báo!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Hi Hi, "..."

Có người cha nào nói như vậy với con mình sao?

Có sao?

Có sao!

Hi Hi ở trong lòng châm chọc, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Con nào có, con rõ ràng cũng rất đáng yêu!" Hi Hi cười nói.

Nhìn Hi Hi cười, Mặc Thiếu Thiên không bỏ qua trực tiếp nói, "Là chính con nói, hay là cha tìm cô chứng thực một chút!"

"Không cần như vậy đâu cha!" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, lộ ra dáng vẻ đáng thương.

Đã quen với thói quen của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên dời tầm nhìn, trực tiếp nằm trên giường Hi Hi, "Nếu không cần, vậy con chính mình kể tỉ mỉ cho cha nghe!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi biết, không dối gạt được.

Suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, "Thật ra cũng không có chuyện gì!"

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn về phía Hi Hi, ý bảo bé nói tiếp.

"Chỉ là con vừa nhận được tin tức, thiếu tá Tỉnh Nham một mực muốn tra ra thân phận của con, cho nên, con muốn biết một ít tung tích của thiếu tá Tỉnh Nham từ cô!" Hi Hi cười nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Không phải anh ta vẫn luôn điều tra thân phận của con sao?"

Hi Hi gật đầu, "Đúng vậy, chỉ có điều lần này Tỉnh Nham buông tha đối phó Tạp Ni, chuyên tâm điều tra con!" Hi Hi nói, tình huống so với những lần trước nghiêm trọng hơn nhiều.

Ai cũng biết, thiếu tá Tỉnh Nham thật "Yêu thích" Tạp Ni, hiện tại lại buông tha cho Tạp Ni, tập trung điều tra Hi Hi, bé có thể không phòng bị sao?

Mặc Thiếu Thiên, "..."

Có một đứa con trai như vậy, Mặc Thiếu Thiên không biết nên lo lắng hay vui mừng đây?

Nhìn vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi cười nói, "Chỉ là thiếu tá Tỉnh Nham nếu muốn điều tra thân phận của con cũng không phải dễ dàng như vậy, thứ nhất, anh ta căn bản không có thông tin của con, thứ hai, dù là Hợp Tung cũng không có thân phận của con, cho nên một chút thời gian bọn họ cũng không tra được thân phận của con, chẳng qua con muốn sớm làm tốt phòng bị!" Hi Hi nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn về phía bé, "Nếu như tra ra được thì sẽ như thế nào?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Hi Hi lười biếng nhíu mày, "Còn không biết, thế nhưng căn cứ kinh nghiệm Tạp Ni, đoán chừng sẽ hạ lệnh truy sát với con!" Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Thiên, "..."

Nhìn dáng vẻ bình thản của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên cũng không biết nên có tâm tình gì, con trai của mình chơi lớn như vậy, lại không có cách nào ngăn cản.

Coi như khuyên Hi Hi rời khỏi, Hi Hi cũng sẽ không đồng ý, cho nên Mặc Thiếu Thiên cũng không có mở miệng nói.

Dù sao Cửa Ngục cùng tổ chức quốc tế cũng không có trực tiếp tiếp xúc, anh cùng thiếu tá Tỉnh Tham, càng chưa từng có nhiều tiếp xúc.

"Cho nên con phải về Hợp Tung sao?" Mặc Thiếu Thiên nhìn bé hỏi.

Hôm nay Hi Hi nói ra chuyện sau này để cho anh nấu cơm, anh cũng đã đoán được quyết định Hi Hi!

Hi Hi suy nghĩ một chút, cũng không muốn gạt Mặc Thiếu Thiên, gật đầu, "Dạ, Tạp Ni nói vì sự an toàn của con, nên khuyên con về sớm một chút, chờ cha cùng mẹ kết hôn, con sẽ đi!" Hi Hi nói.

Quyết định này, Mặc Thiếu Thiên cũng đã nghĩ đến, từ lúc biết Hi Hi là người của Hợp Tung, anh cũng đã biết sẽ có một ngày như vậy, chỉ là không nghĩ tới, đến nhanh như vậy!

"Con quyết định?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Hi Hi gật đầu, "Dạ!"

Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói thêm gì nữa, Hi Hi không phải đứa trẻ bình thường, có những ý tưởng và suy nghĩ của mình, còn có khả năng trời sinh, nhất đinh sẽ được phát huy, nếu như là quyết định của Hi Hi, anh cũng không thay đổi được.

Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Con đã quyết định, cha cũng không nói nhiều nữa, thế nhưng con nên biết, con đường này không phải dễ đi, một khi lựa chọn, sẽ không có đường lui!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói gằn từng chữ, giờ này khắc này, anh mới có dáng vẻ của người là cha.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi gật đầu, "Con hiểu, nếu đã đi đến nơi này, con không nghĩ sẽ quay lại, ít nhất, con hiện tại không nghĩ, cũng sẽ không hối hận quyết định của ngày hôm nay!" Hi Hi cũng rất nghiêm túc nói.

Lời Hi Hi nói, cũng nằm trong dự liệu Mặc Thiếu Thiên, anh biết Hi Hi sẽ nói như vậy.

"Tốt lắm, cha ủng hộ con!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Nghe thế, khóe miệng Hi Hi nâng lên cười, "Cha, mặt dù con biết rõ cha không muốn xa con, thế nhưng cha yên tâm, cha sẽ không mất đi con, con hứa!" Hi Hi nói.

Mặc kệ thế nào, bé cũng sẽ sống thật tốt.

Mặc Thiếu Thiên cười, "Con hiểu là tốt rồi!"

"Con đương nhiên hiểu, chỉ là..." Hi Hi nói được phân nửa, ánh mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, trong mắt lo lắng, rất rõ ràng.

"Bên kia mẹ con..."

Mặc Thiếu Thiên hình như biết Hi Hi đang lo lắng cái gì, nhìn bé mở miệng, "Mẹ con không bỏ được là nhất định, thế nhưng mẹ con không phải là người không thấu tình đạt lý, nếu như đây là lựa chọn của con, cha với mẹ con coi như không bỏ được, nhưng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con!"

"Vậy mẹ con bên kia, liền giao cho cha!" Hi Hi nhân cơ hội liền đem nhiệm vụ này giao cho Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên cũng không từ chối, gật đầu, "Cha sẽ làm công tác tư tưởng tốt cho mẹ con!"

"Cảm ơn cha!" Hi Hi lập tức cười nói.

Mặc Thiếu Thiên cười cười, chợt nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, con nói Lưu Ly giúp con tra tung tích thiếu tá Tỉnh Nham, như vậy có làm khó cô ấy không?"

" Hiện tại cô đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, đối với chuyện của con, thiếu tá Tỉnh Nham vẫn tránh né cô, cho nên anh ta chưa chắc biết!" Hi Hi nói.

"Coi như cô nói cho con biết, con cũng chỉ bảo đảm an toàn của mình, cũng sẽ không đối với anh ta làm cái gì!" Hi Hi nói.

"Nói thì nói như thế, nhưng nếu như Lưu Ly làm như vậy, sau khi Tỉnh Nham biết, sẽ có hậu quả gì, con biết không?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.

"Cùng lắm là cách chức!" Hi Hi nói.

"Đừng nói chuyện không biết suy nghĩ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.

Lúc này Hi Hi cười, "Nơi nào? Huống chi, nếu quả thật cách chức, con liền đem cô chiêu mộ đến Hợp Tung!" Hi Hi cười hì hì nói.

Mặc Thiếu Thiên, "..."

"Con nghĩ có khả năng sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

Hi Hi suy nghĩ một chút, mở miệng, "Con nghĩ ngoại trừ trời sập xuống, mặt trời mọc phía tây, lặn ở phía đông, con nghĩ không có chuyện gì là không thể!"

Bé vẫn luôn như vậy chắc chắn.

Nghe Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Vậy cũng tốt, cha đi trước chúc giấc mơ của con sớm trở thành sự thật!"

"Cảm ơn!"

"Khách khí, không quấy rầy con, cha trở về phòng đây!" Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó đứng dậy muốn đi.

"Cha, cha yên tâm, buổi tối con sẽ không ra khỏi phòng!" Hi Hi ở phía sau cười hắc hắc nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn bé, "Con trai ngoan, chờ đi cha sẽ cho con một tiểu muội muội!"

"OK, con chờ!" Hi Hi nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên một thoáng cười, mở rộng cửa đi ra ngoài.

Cùng Mặc Thiếu Thiên nói chuyện, tâm tình Hi Hi tốt hơn rất nhiều, cuối cùng, cha bên này cũng lo xong!

Về phần mẹ bên kia, ngay cả không bỏ được, nhưng bọn họ phải có một ngày như vậy, Hi Hi hi vọng bọn họ có thể mạnh mẽ hơn để bé không phải vướng bận!

Hi vọng cha sớm ngày giải quyết được mẹ, sinh một tiểu muội muội, như vậy cũng sẽ không quá nhớ bé!

Nghĩ như vậy, tâm tình Hi Hi đã tốt hơn nhiều, đeo ống nghe lên, trực tiếp nằm trên giường, bắt đầu chơi trò chơi.

Mà bên kia, Tử Lam tắm rửa xong, ngồi ở phía trước gương, mới vừa lau người xong, lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi vào.

Tử Lam thấy anh, ngước mắt nhìn thoáng qua, "Anh cùng bảo bối tán gẫu sao?"

Nghe được Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đi tới, ngồi ở sau lưng Tử Lam, vươn tay ôm lấy cô, "Ừ!"

Tử Lam chuẩn bị lau tóc, cũng không hỏi nhiều, lúc này Mặc Thiếu Thiên ôm cô, hôn mùi thơm tươi mát của cơ thể cô, luôn luôn làm cho người khác cảm giác thoải mái như vậy, Lâm Tử Lam rất ít dùng nước hoa, thế nhưng cũng chính mùi hương tươi mát này, làm anh ngửi không bao giờ thấy chán.

"Em không muốn hỏi cha con anh nói chuyện gì sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, nhẹ nhàng ma sát da thịt của cô.

"Em không hỏi, anh cũng sẽ nói cho em biết!" Tử Lam nhẹ nhàng nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cười, buông Tử Lam ra, lại kéo cô ngồi ở trên giường.

"Ừ, bảo bối có chuyện, muốn cho anh nói với em!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Tử Lam nhìn anh, ánh mắt trong suốt, hình như đã biết cái gì mở miệng, "Chuyện gì, nói đi!"

"Em biết chuyện của bảo bối, bé sớm muộn cũng phải bị Hợp Tung nhận đi, trở về huấn luyện!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô mở miệng.

Nhắc tới cái này, Tử Lam liền giật mình dừng một chút, nhìn vào mắt Mặc Thiếu Thiên, nhíu mày một chút, mặc dù biết Hi Hi đi con đường này, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế, nhưng mà bây giờ nghe được Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, lòng Tử Lam vẫn không nhịn được run một cái.

Hi Hi do chính tay cô nuôi lớn, hai người căn bản không có xa nhau quá lâu, dài nhất thời gian, bất quá ba tháng, thế nhưng thời gian đó là do cô mất trí nhớ, mặc dù như thế, cô ở trong mộng, không ngừng mơ thấy bé...

Hiện tại, nói đến cái này, Tử Lam làm sao đơn giản bỏ được?

"Hiện tại bảo bối muốn đi sao?" Tử Lam hơi nhíu mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười, "Không có, chỉ là gần đây tổ chức quốc tế bên kia tra tương đối nghiêm, vừa lúc đang tra thân phận của bảo bối, sở dĩ Hợp Tung bên kia định đem bảo bối nhận đi, chỉ là, sau hôn lễ của chúng ta!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Nói lên cái này, Tử Lam mới thở phào nhẹ nhõm, thật ra hôm nay bảo bối nhắc đến Lưu Ly, cô cũng đã cảm giác được không đúng lắm, tiếp đó Hi Hi lại nhắc Mặc Thiếu Thiên chuyện nấu cơm, Tử Lam càng thêm cảm thấy không được bình thường.

Chỉ là, cách hôn lễ bọn họ, nói gần không gần, nói xa cũng không xa, nhớ đến cái này, Tử Lam vẫn còn có chút không bỏ được.

"Thế nào? Không bỏ được?" Mặc Thiếu Thiên nhìn dáng vẻ lo lắng của Tử Lam, cười hỏi.

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Tử Lam nhìn anh hỏi ngược lại, "Anh bỏ được sao?"

Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, ôm Tử Lam vào trong ngực, nhàn nhạt mở miệng, "Không bỏ được!"

"Thế nhưng đây là lựa chọn của bảo bối, bé không phải là đứa trẻ bình thường, bé có chủ ý và lựa chọn của riêng mình, cho nên chúng ta chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của bé!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Sự thật này, Tử Lam cũng biết.

Nếu như sớm biết sẽ có một ngày này, Tử Lam tình nguyện Hi Hi là một đứa trẻ bình thường, ít nhất, bọn họ cùng ở chung một chỗ, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên nói không sai, Hi Hi không phải đứa trẻ bình thường, cho nên bọn họ không có cách nào cướp đoạt sự lựa chọn của bé, chỉ có thể tôn trọng quyết định của bé.

"Em hiểu, nhưng mặc dù như vậy, em cũng không bỏ được!" Tử Lam nói.

Chưa nói đến, con đường này, không phải dễ đi, Tử Lam nghĩ, sau này cô còn phải lo lắng nhiều hơn.

Nghe Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên nở nụ cười, "Anh với em như nhau, cũng không bỏ được, thế nhưng em cũng biết, bảo bối sẽ không sống với chúng ta cả đời, không bằng chúng ta để cho bé đi, để bé tự rèn luyện một chút, ít ngày bé cảm thấy mệt mỏi, sẽ trở về!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Cách nói này, hoàn toàn là đang an ủi chính mình cùng Tử Lam.

Nghe thế, Tử Lam bỗng nhiên nở nụ cười, "Mặc Thiếu Thiên, tính cách của con anh, lẽ nào anh lại không biết? Bé đâu chỉ là muốn thử một chút? Bé không đạt mục đích, thề không bỏ qua!" Tử Lam nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Tử Lam, "Anh biết, cho nên bây giờ anh có một ý tưởng!"

Tử Lam nhíu mày, không hiểu nhìn về phía anh, "Cái gì?"

"Em đã như vậy không bỏ được, không bằng chúng ta sinh thêm một đứa... Như vậy, em cũng sẽ không thấy quá nhớ bảo bối rồi!" Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Tử Lam nói, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên khẽ cắn vành tai của cô, hơi thở ấm áp mập mờ, tai Tử Lam không khỏi đỏ lên.

"Anh nghiêm túc một chút!" Tử Lam nhìn anh nói.

Mặc Thiếu Thiên buông cô ra, con ngươi sâu thẳm ngưng tụ ở trên người của cô, "Anh rất nghiêm túc!"

"Anh…"

Một giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp xoay người, nằm lên người Tử Lam, "Em không cảm thấy, đây là một ý tưởng rất tốt sao?"

Tử Lam nhìn anh, có chút dở khóc dở cười, "Chúng ta đang nói đến chuyện của bảo bối!"

" Chuyện bảo bối, đã quyết định không thay đổi được, em thích trẻ con như vậy, không bằng chúng ta sinh thêm một đứa, một bé gái, dịu dàng một chút, như vậy có thể ở bên cạnh em rồi!" Mặc Thiếu Thiên cười nói.

"Anh không sợ sinh ra một bé gái cũng là nghịch thiên sao?" Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cười hỏi hỏi.

Nghe thế, mặt Mặc Thiếu Thiên co quắp một chút, dáng vẻ nghi hoặc nhìn Tử Lam, "Hai người chúng ta gien không mạnh mẽ như vậy chứ?"

Tử Lam lắc đầu, "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!"

"Vậy chúng ta liền sinh vài chục đứa, sinh đến khi nào bình thường mới thôi!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Tử Lam, "..."

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Tử Lam cũng không nhịn được co quắp một chút.

Vài chục đứa, anh xem em là cái gì a a a!

Lúc Tử Lam muốn ói, tay Mặc Thiếu Thiên, nhẹ nhàng bao trùm lên bụng Tử Lam, khóe miệng quyến rũ ra cười một cái, "Em nói, ở đây có thể hay không đã..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.