Cùng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam ở Mặc gia hết buổi chiều, đến lúc tối, bọn họ mới trở về.
Ngồi ở trong xe, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam rất vui mừng hỏi, “Mẹ, về tới đây, có cảm giác quen thuộc không?”
Nghe Hi Hi nói, Lâm Từ Lam nhìn bên ngoài, khóe miệng ngoắc ngoắc, gật đầu, “Ừ, có một cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt, nhưng mà vẫn không nhớ ra cái gì cả!” Lâm Tử Lam nói.
Vốn là Hi Hi vẫn còn rất kích động, nhưng sau khi nghe nửa câu sau, khẽ ngẩn ra, được rồi!
Bé không nên kích động như vậy.
Mất trí nhớ là một chuyện rất phức tạp, bé không nên gấp gáp như vậy.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng cười, “Từ từ đi, không nóng nảy, sau này còn có nhiều thời gi¬an!” Hi Hi nói.
Nghe lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nhìn bé, Hi Hi rất hiểu chuyện, làm cho cô cảm thấy hết sức thoải mái, cô gật đầu cười.
Xe chạy ở trên đường thật nhanh, lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, Hoa Hồng đâu!?”
Nói đến Hoa Hồng, Hi Hi nhíu mày, “À, chị ấy còn có chuyện gấp đi trước rồi!” Hi Hi nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lái xe, khóe miệng thủy chung vẫn duy trì nụ cười nhạt, có thể mang Lâm Tử Lam về nhà, đây là một việc rất đáng giá vui mừng.
Đang lúc Mặc Thiếu Thiên nghĩ tới, một chiếc xe con từ bên kia vọt tới, tốc độ cực nhanh.
“Cha, cẩn thận!” Hi Hi la to một tiếng.
Lúc Hi Hi la lên, một khắc kia, Mặc Thiếu Thiên đã thấy được chiếc xe từ bên cạnh lái tới, trong khoảnh khắc đó, Mặc Thiếu Thiên cũng lập tức tăng tốc, lái qua hướng bên kia, tránh thoát va chạm cùng chiếc xe này.
Lâm Tử Lam ngồi bên ghế cạnh ghế tài xế, không có thắt dây an toàn,, mà Mặc Thiếu Thiên điều khiển xe nhanh như vậy, Lâm Tử Lam cảm thấy đầu mình choáng váng hoa mắt, một khắc kia, đầu óc trống rỗng.
Cơ thể Hi Hi ở trên xe cũng lay động, thiếu chút nữa giữ không được!
“Két ——” một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên đột nhiên ngừng xe lại, nhưng chiếc xe phía sau, đã vọt thẳng đi qua, “Ầm” một tiếng, đụng phải tường đá, âm thanh cực lớn.
Lúc này, lâm Tử Lam chợ dựa vào nệm phía sau, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Mặc Thiếu Thiên vốn là định xuống xe xem chuyện gì xảy ra, lúc này, Hi Hi lại phát hiện Lâm Tử Lam ngất xỉu, “Mẹ, mẹ làm sao vậy!?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Nhưng mà, Lâm Tử Lam nằm ở đó, mắt nhắm lại, đã hôn mê bất tỉnh.
Nghe tiếng la của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, thấy Lâm Tử Lam hôn mê bất tỉnh, một khắc kia, trái tim của anh cũng ngừng đập!
“Cha!” Hi Hi lo lắng hét lên.
“Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam!” Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam gọi hai tiếng, nhưng lại không có chút phản ứng nào.
“Cha, đi bệnh viện!” Hi Hi nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mới chợt nhớ tới, sau đó cũng không kịp tìm chiếc xe kia tính sổ, trực tiếp khởi động xe đi về phía bệnh viện.
^^^^^^^^
Hơn nửa tiếng sau, bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, lúc này, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên đang đợi ở ngoài cửa, thấy bác sĩ đi ra, lập tức chào đón.
“Bác sĩ, thế nào?!” Mặc Thiếu Thiên lo lắng hỏi, Hi Hi cũng theo sau, hỏi lại.
“Đã tiến hành kiểm tra, không có chấn thương, cho nên, không có nguy hiểm đến tính mạng!” Bác sĩ nói.
Nghe thế, nỗi thấp thỏm trong lòng của hai người mới thả lỏng một chút.
“Nhưng không có chấn thương, tại sao lại ngất đi!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ hỏi.
Nói đến cái này, bác sĩ có chút sợ sệt.
Nhìn bác sĩ trầm mặc, Mặc Thiếu Thiên cũng biết có vấn đề!
“Bác sĩ, rốt cuộc thế nào!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, sắc mặt hết sức không tốt.
Mặc Thiếu Thiên là ai, gần như cả thành phố A ai cũng biết mặt mũi, cho nên cũng không có người nào dám đắc tội vị đại gia này.
Nếu Mặc Thiếu Thiên hỏi như vậy, bác sĩ nhìn bọn họ, “Các người tới phòng làm việc của tôi, tôi nói cặn kẽ cho các người!” Bác sĩ nói.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cũng ẩn chứa một chút lo lắng.
“Bảo bối, con trước hết đi xem mẹ con một chút......”
“Không, con muốn đi theo cha!” Hi Hi nói, giọng điệu hết sức kiên định.
Mẹ cuối cùng là tình huống thế nào, bé nhất định phải biết!
Hễ là chuyện Hi Hi đã quyết định thì nhất định phải làm được,Mặc Thiếu Thiên thấy không ngăn cản được Hi Hi, cũng không có ngăn cản nữa, sau đó, hai người cùng đi vào phòng làm việc của bác sĩ Triều.
Lúc này, bác sĩ đi vào, lấy ra một tờ phim chụp X quang đặt ở trên máy đọc X Quang [ hoặc đèn đọc phim X Quang], ánh đèn chiếu lên, lập tức có thể nhìn phim X quang rất rõ ràng.
Sau đó, bác sĩ lên tiếng.
“Người không có chấn thương, cho nên không có nguy hiểm tính mạng, nhưng chúng tôi đã chụp X quang cho cô ấy, biểu hiện cơ thể cũng không có vấn đề gì, nhưng bộ não......” Nói tới chỗ này, bác sĩ ngước mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi.
Hai người bọn họ đều vô cùng lo lắng, khẩn trương nhìn ông, bác sĩ do dự một lát cuối cùng mở miệng “Cái này là phim chụp X quang não bộ, dựa vào biểu hiện, chúng tôi phát hiện trong não của Lâm tiểu thư có một vật!”
Vật? Thứ gì?
Đầu lông mày của Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên cũng nhăn lại, sau đó, vẫn là Hi Hi lên tiếng trước, “Là khối u sao?!” Hi Hi hỏi.
Dường như, đã dự tính chuyện xấu nhất!
Nghe được lời Hi Hi nói, bác sĩ nhìn Hi Hi, ánh mắt có mấy phần kinh ngạc, đứa bé này có phải hiểu biết quá nhiều chuyện không?
Cho nên có thể bình tĩnh hỏi ra những lời này!
Nhưng câu trả lời dĩ nhiên là không phải!
Bác sĩ nhìn bọn họ, lắc lắc đầu, “Không phải!”
“Vậy là cái gì!?” Mặc Thiếu Thiên vội vàng hỏi, khi nhận được câu trả lời chính xác, không phải là khối u, trong lòng Mặc Thiếu Thiên có thể nói là bỗng chốc thả lỏng, có thể nói bây giờ tâm tư thay đổi.
Bình thường xuất hiện não bộ có vấn đề, đều không phải là vấn đề nhỏ, cho nên, Mặc Thiếu Thiên không dám quá xem nhẹ.
“Tôi muốn hỏi, trước đây Lâm tiểu thư đã làm giải phẫu mổ sọ sao!?” bác sĩ nhìn bọn họ hỏi ngược lại.
Nói đến cái này, trong lòng của Hi Hi cùng mặc Thiếu Thiên đồng thời chấn động, lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức quyết định thật nhanh mở miệng, “Không có!”
“Vậy thì thật kỳ lạ!” bác sĩ nói, “Ở trong phim X quang thể hiện, trong đầu Lâm tiểu thư có một con chip, cái này chính là nguyên nhân làm cho Lâm tiểu thư té xỉu, khi bị va chạm hay tác động sẽ té xỉu!”
Con chip?
Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên đồng thời kinh hãi một chút, “Tại sao có thể có con chip!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Cái này tôi không được rõ lắm, nếu như nói Lâm tiểu thư chưa từng làm giải phẫu mổ sọ, trong đầu không thể nào có chip!” bác sĩ hết sức khẳng định nói.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, sững sờ mấy giây, anh chợt nhìn bác sĩ, “Bác sĩ, tôi muốn biết, nếu như trong đầu gắn vào vật này sẽ như thế nào!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ hỏi.
Suy đoán tốt nhất của anh là cái dạng kia, nếu như nói......
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nắm chặt tay lại!
Lúc này, bác sĩ suy nghĩ một chút, “Cái này, tôi không có cách nào cho anh đáp án chính xác!”
“Tại sao!?”
“Tôi không phải chuyên khoa về não, tôi đề nghị anh nên tìm một bác sĩ chuyên khoa não, tôi tin tưởng, nhất định sẽ tìm ra vấn đề!” bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Lúc này, chân mày của Mặc Thiếu Thiên nhăn lại “Bác sĩ, nếu như gắn cái chip này vào, có thể hay không đưa đến mất trí nhớ!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ hỏi.
Hỏi cái này, Hi Hi cũng sững sốt, bé hiểu được cha hỏi như thế là có ý gì, bé cũng nghi ngờ giống như vậy, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ cũng sửng sốt, không ngờ Mặc Thiếu Thiên sẽ hỏi như thế, nhưng ông không dám cho câu trả lời chính xác, “Bất kỳ vật gì cắm vào đầu cũng có thể, nhưng tôi không cách nào cho anh đáp án chính xác, đề nghị anh hãy tìm một chuyên gia về não, bệnh như vậy, cơ bản cũng chưa từng xuất hiện!” bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, cho nên ông không dám kết luận tùy tiện!
Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ, mặc dù bây giờ anh rất muốn hiểu rõ nguyên nhân, nhưng bác sĩ không thể đưa ra được nguyên nhân chính xác, không bằng không hỏi, nếu không, chỉ tăng thêm lo lắng cùng hiểu lầm cho anh và Hi Hi!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Được, tôi biết rồi!”
Bác sĩ cũng gật đầu một cái, “Tạm thời sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của Lâm tiểu thư, lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại!” bác sĩ nhìn mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Cùng Hi Hi rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Nửa tiếng sau, Lâm Tử Lam đã tỉnh, hỏi thăm tình huống một chút, không có vấn đề gì, Mặc Thiếu Thiên liền mang theo lâm tử Lam xuất viện.
Lâm Tử Lam cũng không biết tại sao mình lại té xỉu, mình tại sao phải té xỉu, nhưng hình như có vấn đề hay không, Hi Hi cũng nói, kiểm tra một chút, cũng không có vấn đề gì, lúc này Lâm Tử Lam mới yên tâm, trước khi xảy ra, có thể là do cô quá khẩn trương!
Hi Hi nói với Lâm Tử Lam như vậy, nhưng trong lòng Mặc Thiếu Thiên lại biết, Hi Hi không muốn làm cho Lâm Tử Lam quá lo lắng mà thôi!
Mặc Thiếu Thiên cũng không có nói, khi chưa tìm được nguyên nhân, anh sẽ không dễ dàng mở miệng.
Nhưng nếu như chuyện thật sự giống như anh, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua như vậy......
Trên đường đi Mặc Thiếu Thiên không nói gì, đều tự hỏi vấn đề kia, Lâm Tử lam nhìn Mặc Thiếu Thiên không lên tiếng, cô cũng không có hỏi nhiều, vì vậy, dọc theo đường đi cứ yên tĩnh như vậy trôi qua.
Khoảng hơn nữa tiếng, cuối cùng đã tới nhà.
Hi Hi vừa xuống xe, thoạt nhìn rất hạnh phúc.
Không muốn để cho Lâm Tử Lam phát hiện cái gì, cho nên Hi Hi cười rất vui vẻ, “Mẹ, về đến nhà rồi…!” Hi Hi cười nói.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi cười cười.
Sau đó, bọn họ trực tiếp đi thang máy lên, Hi Hi mở cửa, mở đèn, “Mẹ, đây chính là nhà chúng ta!” Hi Hi cười nói.
Hi Hi đi vào trước, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên theo sau, đi vào, thấy bố trí bên trong thì Lâm Tử Lam càng thêm không nghi ngờ lời bọn họ nói.
Bởi vì trang trí bên trong, hay đồ nội thất, đều là phong cách cô thích, rằng đây là nhà của cô!
“Như thế nào? Nơi này đều thiết kế theo sở thích của mẹ!” Hi Hi nói, đơn giản giới thiệu nhà của bọn họ.
Lâm Tử Lam nhìn xung quanh, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhạt, cô tuyệt không hối hận khi đi về cùng bọn họ, ngược lại, có cảm giác rất may mắn, trực giác của cô nói với cô, tất cả ở nơi này, mình cũng không thể bỏ nhà mình, nếu như không trở lại, cô nhất định sẽ hối hận!
“Ừ!” Lâm Tử Lam nặng nề gật đầu, cô hết sức tin tưởng.
Nhìn khóe miệng mẹ cười, Hi Hi cũng vô cùng vui vẻ.
“Mẹ, con biết mẹ rất mệt mỏi, nơi đó là phòng tắm, nơi đó là phòng của mẹ, trước tiên mẹ có thể rửa mặt, tắm rửa, nghỉ ngơi cho khỏe một chút!” Hi Hi nói.
Nghe Hi Hi nói, Lâm Tử Lam gật đầu, vẫn là Hi Hi hiểu rõ cô.
“Được!” lâm Tử Lam trả lời, sau đó đi về phía phòng của mình, Mặc Thiếu Thiên thì đứng ở phòng khách, lúc này, Hi Hi quay đầu lại nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, mặc dù hai người cũng không có nói chuyện, nhưng ánh mắt toát ra ý tứ, hai người cũng đã hiểu!
Hiện tại, Hi Hi còn không muốn cho Lâm Tử Lam biết chuyện này!
Tương tự như vậy, Mặc Thiếu Thiên cũng có ý này!
Vì vậy, Hi Hi liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, cha hiểu ý của con không!?” Hi Hi hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Cha hiểu!”
Sau đó, Hi Hi cười cười, bé biết là cha nhất định sẽ hiểu!
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Vậy thì tốt, con cũng trở về phòng thay quần áo!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Sau đó, Hi Hi đi thẳng về phòng.
Mặc Thiếu Thiên cũng không có gấp gáp đi vào, mà lấy điện thoại di động ra, mặt trời đã mọc lên cao.
“Này......”
“Mặc tổng!” Nhận được điện thoại Mạc Lương có mấy phần kích động.
Nghe nói Mặc Thiếu Thiên trở lại, anh vốn lá muốn đi đón, nhưng Mặc Thiếu Thiên không cho anh đi, cho nên đến bây giờ vẫn luôn đợi điện thoại.
“Ừ!” Mặc Thiếu Thiên trả lời một tiếng, sau đó, anh mở miệng, “Mạc Lương, lập tức giúp tôi tìm trên toàn thế giới bác sĩ khoa thần kinh có uy tín nhất!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Mạc Lương sững sốt, “Mặc tổng, đã xảy ra chuyện gì sao!?”
“Ừ, lập tức giúp tôi tìm bác sĩ khoa thần kinh cực kỳ có uy tín!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe giọng Mặc Thiếu Thiên nghiêm túc, Mạc Lương cũng không có hỏi quá nhiều, trực tiếp trả lời một tiếng, “Tôi biết rồi!”
Đứng ở trên ban công, Mặc Thiếu Thiên nhìn cảnh tượng bên ngoài, bầu trời bên ngoài, nghĩ đến loại khả năng kia, ánh mắt của anh liền hiện ra một tia u ám.
Nhưng nghĩ đến lới Hi Hi nói với anh, Mặc Thiếu Thiên lại phải nhịn lại!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên hít vào một hơi thật sâu, mặc kệ như thế nào, trước mắt không có đáp án,anh đều không thể thay đổi cái gì!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, quay đầu lại, đi về phía phòng ngủ của Lâm Tử Lam.
Lâm tử Lam mới vừa thay quần áo cong, Mặc Thiếu Thiên liền đi vào, thậm chí không có gõ cửa.
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn anh, “Mặc tiên sinh, vào cửa cũng không biết gõ cửa sao!?” Lâm Tử Lam hỏi.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Từ trước tới giờ anh cũng chưa bao giờ gõ cửa!” Mặc Thiếu Thiên nói, trực tiếp đi tới, ôm lấy Lâm Tử Lam.
Động tác của anh đột nhiên tới, Lâm Tử Lam sững sờ, nhưng cũng không biết là thói quen, hay là như thế nào, lần này Lâm Tử Lam cũng không có đẩy anh ra, mà là mặc cho anh ôm, “Trước là trước kia, bây giờ là bây giờ, trước khi tôi nhớ ra bất cứ chuyện gì, Mặc tổng,anh vẫn nên thân sĩ một chút!” Lâm Tử Lam nói.
“Thân sĩ?!” Nghe từ ngữ như thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, ngay sau đó ánh mắt nhìn cô, “Anh không thân sĩ sao!?”
“Anh thân sĩ sao!?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.
Nghe được câu hỏi ngược lại này của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Ừ, anh không thân sĩ, anh thích lưu manh hơn một chút!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên tiến tới nơi cổ Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng hôn cô.
Cảm thấy nụ hôn của anh, trên người Lâm Tử Lam cũng nổi lên run rẩy, cô theo bản năng tránh Mặc Thiếu Thiên, “Tôi muốn đi tắm!”
Nhìn Lâm Tử Lam né tránh, Mặc Thiếu Thiên có chút không vui lòng, anh bắt lấy tay của Lâm Tử Lam, “Anh với em cùng nhau tắm!”
Lâm Tử Lam “......”
Lâm Tử Lam càng im lặng hơn nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam, “Em nhìn anh như vậy, làm cho anh có cảm giác rất kích thích......” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam “......”
Lâm Tử Lam càng thêm im lặng.
“Anh không phải trở về sao?!” lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Trở về đâu!?”
“Nhà anh!”
“Anh sống ở nơi này!”
Lâm Tử Lam “......”
Có thật không?
Có thật không?
Lâm Tử Lam có chút hoài nghi, cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở cùng một chỗ sao?
Nhìn dáng vẻ không tin của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên lại gần cô, “Thế nào? Em không tin điều đó!?”
Lâm Tử lam gật đầu.
“Nếu như trước đây không có ở cùng nhau, chẳng lẽ anh qua ở nơi này sao?!” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.
“Không phải!”
“Vậy anh ở đâu!?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Một tầng khác!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Biết Lâm Tử Lam đang bẫy lời của mình, Mặc Thiếu Thiên cũng định nói ra, dù sao, cô hỏi Hi Hi, một loát cũng biết!
“Đã như vậy, Mặc tổng dù sao vẫn nên về nhà mình ở đi!” Lâm Tử Lam nói.
“Em ở đây đuổi anh!?” Mặc Thiếu Thiên nhín cô hỏi.
“Không phải!” Lâm Tử Lam nói, “Chỉ là, tôi vẫn không quen!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe lời của cô…, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc, “Thói quen đều là dưỡng thành, về sau em sẽ từ từ quen!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam 囧. [lúng túng]
Nói đúng là rốt cuộc, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng không chịu rời đi!
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút mở miệng, “Mặc Thiếu Thiên, anh đã đồng ý với tôi, cho tôi thời gian......”
Nói đến cái này, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên thay đổi.
Thì ra, anh đồng ý cái này, thành ma chú của mình rồi, sớm biết, cũng sẽ không đồng ý với cô!
Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, buông cô ra, “Được rồi, chọc em chơi,em đi tắm đi, anh còn có chuyện phải làm, sẽ không qua đêm ở đây đâu!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nhắc tới cái này, cảm giác của Lâm Tử Lam chợt buông lỏng một hơi.
Không có ở đây là tốt rồi, nếu không, cô cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nghĩ lại, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Vậy anh đi đâu?”
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên chợt cười lên, hết sức yêu nghiệt, “Thế nào? Em lo lắng cho anh!?”
Nhìn nụ cười của Mặc Thiếu Thiên, tim của Lâm Tử Lam không thể dừng lại nhảy lên một cái, “Tôi tùy tiện hỏi một chút,nếu như anh không muốn nói, coi như tôi không có hỏi!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe lời của cô…, Mặc Thiếu Thiên cười, “Anh sẽ tới công ty xử lý một vài chuyện!”
“Ồ!” Lâm Tử Lam gật đầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, nhìn cô, “Đúng rồi, mấy ngày nay em vừa trở về, đừng quá gấp gáp đi làm, nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói đến đi làm, lúc này Lâm Tử Lam mới nhớ tới lời Hi Hi nói, cô cùng Mặc Thiếu Thiên làm chung trong một công ty, hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên còn là ông chủ của cô!
Hơn nữa, từ chuyện cô đúng là nhà thiết kế trang sức, Lâm Tử Lam vẫn vô cùng thích nghề nghiệp này.
Chỉ là lúc này, Lâm Tử lam nghe được lới Mặc Thiếu Thiên nói, gật đầu một cái, biết Mặc Thiếu Thiên lo nghĩ cho mình, cũng là vì tốt cho mình, không tiếp tục cùng anh cãi cọ, “Tôi biết rồi!”
Khó được thấy dáng vẻ Lâm Tử Lam nghe lời như thế, Mặc Thiếu Thiên cười, “Tốt lắm, em đi tắm đi, anh đi đây!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cau mày, “Anh nhìn tôi như thế làm gì!?” Mặc tổng lập tức hạ xuống.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên không nói lời gì trực tiếp tiến tới ở trên đôi môi của Lâm Tử Lam ấn xuống một nụ hôn, vốn là muốn sâu hơn muốn nhiều hơn, nhưng nghĩ đến cuối cùng cũng không thể ăn, Mặc Thiếu Thiên cũng coi như xong, cuối cùng chọc giận còn là mình.
Cuối cùng, ở trên môi của Lâm Tử Lam hôn xuống một cái, Mặc Thiếu Thiên buông cô ra, ở bên tai Lâm Tử Lam cảnh cáo nói một câu, “Đừng để cho anh đợi quá lâu, nếu không, anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì......”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười một tiếng, “Được rồi, anh đi nha......”
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn một loạt động tác của anh, Lâm tử Lam hoàn toàn không có bất kỳ cách nào xử lí!
Chỉ có thể gật đầu, “Vâng!”
Sau đó, Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam đứng ở trong phòng, nhìn Mặc Thiếu Thiên đi ra, sau đó nghe được âm thanh ngoài cửa mở ra, khóa lại, cô biết, Mặc Thiếu Thiên rời đi!
Mặc Thiếu Thiên đi, Lâm Tử Lam vừa có cảm giác buông lỏng một chút, cũng có cảm giác có vật gì đó ở trong lòng lan tràn......
Qua mấy giây, Lâm Tử Lam tinh thần thoảng qua, cầm đồ lên liền đi vào phòng tắm tắm.
Tắm xong ra ngoài, Lâm Tử Lam đi ra ngoài, đúng lúc Hi Hi cũng từ trong phòng ra ngoài.
“Mẹ!”
“Bảo bối!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, cảm giác về tới đây, hết sức nhẹ nhõm, thoải mái.
Lúc này, Hi Hi nhìn xung quanh, “Cha đâu?!”
Nhắc tới Mặc Thiếu Tiên, Lâm Tử Lam ngẩn người, ngay sau đó gật đầu, “À, anh ấy nói còn có chuyện phải làm!”
Hi Hi cũng nhẹ nhẹ gật đầu, “Mẹ, con đi tắm!”
“Được, đi đi!” Lâm Tử Lam nói.
Sau đó, Hi Hi đi tắm, Lâm Tử Lam đi xung quanh phòng.
Thật ra thì, phòng ốc nơi này, phong cách thiết kế rất hiện đại, ngay cả phòng bếp, đều là kiểu cởi mở, xem ra, đặc biệt thích.
Lâm Tử Lam đi xung quanh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bàn trong phòng bếp, mỗi một chỗ, cô đều quen thuộc.
Giống như, đây là nhà trong lòng cô cũng như thế!
Cho nên, Lâm Tử Lam cảm thấy đặc biệt quen thuộc.
Lúc này, Lâm Tử Lam thấy mô hình trong có chai rượu đỏ, thấy cái này, Lâm Tử Lam cười, lập tức đi tới mở ra một chai, sau đó tìm được cái ly, rót một chút.
Xem ra, thói quen uống một chút rượu đỏ trước khi ngủ của cô thật không phải là một ngày hay hai ngày.
Lâm Tử Lam bưng cái ly, đi tới ban công, ban công thật ra thì rất rộng lớn, cũng rất thoải mái, bên trong có mấy chậu được trồng treo lên, cũng có mấy chậu hoan, xem ra hết sức tốt.
Quan trọng nhất là, còn có một cái ghế.
Sau khi nhìn thấy, Lâm Tử Lam lập tức bưng cái ly ngồi lên, nhẹ nhàng dựa vào ghế, Lâm Tử Lam nhắm mắt lại, cảm giác này bốn phía, đặc biệt thoải mái.
Tất cả, đều là điều cô thích, hình như mỗi một chỗ, mỗi nơi trong căn nhà này đều là suy tính làm theo yêu cầu.
Thật ra thì, đây chính là quà tặng Hi Hi tặng cho cô, cũng đặc biệt vì cô thiết kế.
Thế nhưng đây là một sở thích của cô, lại là căn nhà quen thuộc, ở trong ấn tượng của cô, nhưng mà một chút cũng không có!