Giả Bộ

Chương 60



“Được.” Phó Diên mở miệng.

Ôn Nam Tịch gật đầu ngồi trở lại ghế, ngay cả Trần Phi cũng thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc nãy ngồi xuống. Những người khác của Diên Tục thì vẫn đang nhìn về phía này.

Chu Hùng và Lý Khiêm Ô cau mày đứng chung một chỗ, nhìn Phó Diên đang đi về hướng này. Vẻ mặt bọn họ đều toát lên vẻ lo lắng, lần này Bệnh viện số 9 cũng chú ý tới.

Chu Hùng thấp giọng nói: “Chị Ôn hẳn là không nên phạm sai lầm như vậy.”

Phó Diên không nói gì nhìn những người khác, thấy sắc mặt của anh họ lần lượt ngồi xuống, anh cũng về chỗ nhưng không rõ có ý tưởng gì hay không.

Đàm Vũ Trình nâng cằm, nhắc nhở Phó Diên: “Cửa.”

Vì tiếng chuông cảnh báo ban nãy, ban quản lý tòa nhà đã tới hỏi: “Phó tổng, bên này của các anh vừa xảy ra chuyện gì vậy?”

Phó Diên đi về phía họ, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sản phẩm đang được thử nghiệm, đã giải quyết xong. Nếu quản lý Lư đã đến đây thì nhân tiện chúng ta uống một ly nước nhé, mọi người vất vả rồi.”

Nghe xong, người quản lý họ Lư thở phào một hơi: “Không sao đâu, tôi không uống nước, chỉ đến kiểm tra tình hình.”

Ông ấy ngó vào bên trong, cũng không phát hiện được gì, nói một tiếng với Phó Diên rồi đi ra ngoài, Phó Diên tiễn ông ấy ra. Chúc Ngôn thấp giọng nói với chị Lý: “Từ trước tới giờ, đây được coi là lần nghiêm trọng nhất đúng không?”

Chị Lý cầm cốc nước, gật đầu.





Bàn phím đang được gõ một cách dữ dội, Ôn Nam Tịch nhìn chằm chằm vào màn hình không nhúc nhích, trong mắt cô chỉ chứa thông tin trên màn hình, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài.

Đây là một trong những sự cố nghiêm trọng nhất xảy ra ở Diên Tục cũng là của cô, cô đã dẫn dắt cả tổ, làm dự án và tạo ra sản phẩm, mọi việc luôn diễn ra tương đối suôn sẻ, nhờ kỹ thuật tốt nên cô chưa mắc sai lầm nào ngoài ý muốn.

6 giờ 30 chiều.

Những người không tăng ca đã tan làm, văn phòng trở nên yên tĩnh.

Trần Phi gỡ kính ra, xoa xoa đôi mắt.

Phó Diên đem cơm chiều tới kéo ghế ngồi xuống, anh nhìn Ôn Nam Tịch còn đang bận rộn, nói: “Ôn Nam Tịch, ăn cơm.”

Ôn Nam Tịch nghe được, cô đáp lại nhưng tay vẫn không rời bàn phím.

Phó Diên nhìn thấy đồ ăn vặt trên bàn cô cũng chưa ăn, anh khẽ nhíu mày đưa tay đỡ lưng ghế của cô xoay lại, người Ôn Nam Tịch xoay theo ghế cô dần hoàn hồn lại.

Phó Diên liếc nhìn cô một cái, mở hộp cơm trong tay đưa qua.

Ôn Nam Tịch dừng một chút, nhận lấy, nói: “Cảm ơn anh.”

Phó Diên đưa một phần khác cho Trần Phi, Trần Phi nhận lấy rồi đặt lên bàn mở ra bắt đầu ăn, cậu ta thực sự rất đói bụng. Món Phó Diên gọi cho Ôn Nam Tịch là hải sản hấp cơm, hương vị rất ngon, Ôn Nam Tịch cầm muỗng ăn mắt vẫn nhìn vào màn hình, Phó Diên cũng cúi người ăn.

Anh lười biếng nói: “Lúc ăn cơm thì nhìn anh.”

Ôn Nam Tịch dừng lại một chút, đôi mắt nhìn về phía anh.

Phó Diên gắp mấy miếng cá viên vào trong bát của cô, trong lòng Ôn Nam Tịch bỗng trở nên ấm áp cô cúi đầu ăn mà không nhìn màn hình nữa. Phó Diên dọn dẹp hộp cơm, sau đó cầm món tráng miệng vào phòng trà hâm trong lò vi sóng rồi quay lại đặt lên bàn, nói: “Cơm xong rồi, em ăn món này đi.”

Lúc này Ôn Nam Tịch mới nhớ tới còn có món tráng miệng này, cô ừ một tiếng.

Sau bữa cơm chiều.

Ôn Nam Tịch tiếp tục công việc.

Trần Phi ở lại với cô đến mười giờ rưỡi, không chịu nổi nữa nên đành mang máy tính về nhà làm, cậu ta nộp lại thời gian biểu làm việc, Ôn Nam Tịch bảo cậu ta đi đường nhớ chú ý an toàn.

Trần Phi nhìn cô một cái: “Chị Ôn, chị còn chưa đi sao?”

Ôn Nam Tịch nói: “Lát nữa tôi sẽ về.”

Trần Phi nhìn thấy cô vẫn chưa tìm ra bất kỳ vấn đề nào nên không thể thả lỏng được, bây giờ cô vẫn đang sửa lỗi, công việc rất bận rộn. Trần Phi thở dài, vỗ vỗ vai Ôn Nam Tịch nói: “Vậy em về trước, nếu có chuyện gì thì gọi cho em.”

“Được.”

Ôn Nam Tịch gật đầu.

Trần Phi xách túi đựng máy tính rời đi.

Văn phòng trở nên yên tĩnh hơn, Lý Khiêm Ô tắt đèn rồi cùng Trần Phi rời đi, văn phòng chỉ còn chỗ của Ôn Nam Tịch. Mười mấy phút sau cửa văn phòng mở ra, Phó Diên dựa vào cửa nhìn cô sau đó quay lại bàn làm việc, cầm máy tính trong tay đi về phía cô ngồi xuống chỗ của Trần Phi.

Ban đầu Ôn Nam Tịch không để ý tới mãi lúc sau mới nhìn thấy anh.

Ôn Nam Tịch khựng lại: “Phó Diên.”

Phó Diên đang xắn tay áo, nghiêng đầu nhìn cô: “Em định làm thâu đêm à?”

Ôn Nam Tịch gật đầu, “Anh về trước đi.”

Phó Diên nhìn cô vài giây, nói: “Anh về một mình, em có ý gì”

Ôn Nam Tịch trầm mặc mấy giây, cô mím môi dưới rồi nói: “Vậy anh ở lại với em đi.”

Phó Diên: “Được.”

Ôn Nam Tịch cũng muốn ôm anh, nhưng lại nhịn xuống, nếu cô ôm anh sẽ dễ cảm thấy tủi thân. Cô thu hồi tầm mắt, nhìn màn hình, tiếp tục công việc trước mắt.

Phó Diên cũng nhìn vào màn hình.

Thời gian trôi qua, đêm đen dài dằng dặc, Phó Diên pha hai ly cà phê, mỗi người một ly, anh còn đưa cho Ôn Nam Tịch một chiếc gối hình chữ U để cô tựa vào.

Trời sáng, Ôn Nam Tịch đã sửa xong nhưng chưa tìm ra được nguồn gốc của vấn đề, cô biết đó là virus nhưng vẫn chưa tìm ra virus ẩn nấp ở đâu, cô thấy buồn ngủ kinh khủng, nhìn sang bên cạnh hình như Phó Diên đã đi vệ sinh. Cô ngáp một cái rồi nằm xuống bàn định chợp mắt một lúc.

Năm phút sau, Phó Diên người đầy hơi nước đi vào Diên Tục, nhìn thấy cô đang nằm bò trên bàn đi tới bế cô lên, Ôn Nam Tịch giơ tay vòng qua cổ anh nhìn một cái rồi mới an tâm vùi mặt vào ngực anh. Một tay Phó Diên ôm cô, tay kia lưu lại những gì cô vừa sửa.

Sau đó đi đến văn phòng.

Đóng cửa chớp, đặt cô lên sô pha, Ôn Nam Tịch đang rất buồn ngủ, khuôn mặt trắng nõn tái nhợt, hốc mắt còn có quầng thâm. Phó Diên cảm thấy rất đau lòng ôm chặt cô, thấp giọng nói: “Ngủ đi, đã sửa được rồi thì đừng lo lắng, sớm hay muộn sẽ tìm được ra vấn đề thôi.”

Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể khẽ ừ một tiếng, dần dần chìm vào giấc ngủ. Phó Diên buông cô ra, đắp chăn điều hoà cho cô. Anh xoa xoa cổ ngả người ra sau.

Khoảng chín giờ, những người khác lần lượt đến làm việc, nhìn thấy máy tính trên bàn làm việc của Ôn Nam Tịch vẫn sáng họ biết có lẽ cô đã thức suốt cả đêm qua. Mọi người đều im lặng trở về chỗ ngồi của mình.

Sau khi Trần Phi ngồi xuống, nhìn qua cũng thở dài một hơi.

Lý Huống và một lập trình viên khác đi tới, thần sắc của cả hai đều trông rất tệ và có quầng thâm dưới mắt, Trần Phi nhìn họ nói: “Các cậu viết code, cũng không phát hiện ra điều gì à?”

Lý Huống và lập trình viên kia lắc đầu.

Lý Huống nói: “Dọa tôi sợ chết rồi.”

Trần Phi đeo chiếc gối hình chữ U lên, nói: “Cậu chưa chết được đâu, tối hôm qua mới 8 giờ cậu đã rời đi rồi.”

Lý Huống nghe vậy sắc mặt bỗng trở nên khó coi, cậu ta đá vào ghế của Trần Phi rồi rời đi cùng lập trình viên kia. Vừa lúc Phó Diên mở cửa văn phòng đi đến phòng trà, Lý Huống chào một tiếng anh Diên, cậu ta gọi theo Trần Phi, Phó Diên liếc nhẹ cậu ta một cái khẽ ừ một tiếng rồi đi vào phòng trà, pha cà phê.

Ôn Nam Tịch ngủ khoảng ba tiếng, lúc tỉnh dậy cũng vừa 9 giờ 30, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Phó Diên đang uống cà phê, cô kéo chăn điều hòa rồi ngồi dậy, cúi người nắm lấy cổ tay anh. Phó Diên dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

Ôn Nam Tịch ngồi cạnh anh uống một ngụm cà phê, toàn thân lúc này mới cảm thấy thoải mái. Phó Diên cúi đầu nhìn cô, cũng may rèm đã đóng lại, lúc vừa tỉnh dậy trông cô rất đỗi xinh đẹp. Ôn Nam Tịch nắm lấy cổ tay anh uống thêm mấy ngụm, giọng nói của Phó Diên rất trầm: “Hôm nay không được phép thức thâu đêm nữa, dù thế nào cũng phải về.”

Ôn Nam Tịch nuốt cà phê xuống, ngước mắt nhìn anh gật đầu nói: “Ừm, anh cũng vậy, em còn được ngủ, còn anh thì không.”

“Vậy nên tối nay phải về ngủ với anh.”

Ôn Nam Tịch dừng một chút, mấy giây sau cô nhìn rèm cửa đã được đóng kín, nhét đôi chân dài của mình vào trong người anh, Phó Diên dừng lại một chút rồi nhanh chóng vòng tay qua eo cô.

Anh ngả người ra sau, nhấp một ngụm cà phê.

Ôn Nam Tịch thấy anh như vậy liền cúi đầu hôn lên môi anh, đầu lưỡi của hai người đều có vị cà phê vừa đắng vừa ngọt. Yết hầu của Phó Diên khẽ động, đôi mắt tối sầm.

Hôn một lúc, Ôn Nam Tịch rời khỏi vòng tay anh, cô đi giày vào, khuôn mặt tái nhợt lúc này đã đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Hai ngày này em nhất định sẽ tìm ra vấn đề.”

Phó Diên gật đầu: “Ừ.”

Ôn Nam Tịch mở cửa đi ra ngoài, mọi người bên ngoài đều đang bận rộn, Đàm Vũ Trình tựa đầu nhìn thấy cô đi ra thì nhướng mày. Về phần những người khác, bọn họ đều biết cô thức suốt đêm nên nghỉ ngơi cũng không sao, Ôn Nam Tịch đi đến chỗ làm việc của mình. Lúc này, một người từ ngoài cửa đi vào.

Là Chu Giai Ý, cô ta mặc một chiếc váy dài màu sáng, xách theo một chiếc túi nhỏ, nhìn vào mắt Ôn Nam Tịch nở nụ cười ngọt ngào nhưng trên mặt đã có chút thay đổi, không còn chân thành như trước nữa, cô ta mỉm cười gọi Ôn Nam Tịch, “Chị Ôn.”

Ôn Nam Tịch dừng bước, ôn hòa gật đầu: “Cô Chu, chào buổi sáng.”

Ánh mắt Chu Giai Ý đang đánh giá khuôn mặt cô, cười nói: “Nghe nói hôm qua thực hành thí nghiệm có xảy ra vấn đề lớn, tôi tới xem xem, chị Ôn có thể nói cho tôi biết vấn đề là gì không?”

Thái độ của cô ta sắc bén một cách khác thường.

Ôn Nam Tịch dừng lại, đang định nói.

Lúc này cửa văn phòng chợt mở ra, Phó Diên đi ra ngoài với vẻ mặt nhàn nhạt, anh nói: “Có vấn đề gì thì cô Chu cứ trực tiếp hỏi tôi là được.”

Chu Giai Ý thấy anh đi ra, nụ cười trở nên ngọt ngào hơn, cô ta gật đầu nói: “Được, nghe nói hôm qua có kết quả thí nghiệm.”

Cô ta nhìn Phó Diên với ánh mắt ngọt ngào.

“Có.” Phó Diên bình tĩnh nói: “Cô Chu, mời vào trong nói chuyện.”

Chu Giai Ý nghe vậy ừ một tiếng rồi đi theo anh, nhưng ánh nhìn vẫn liếc Ôn Nam Tịch một cái. Ôn Nam Tịch vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, cô gật đầu rồi quay người đi về bàn làm việc của mình.

Phó Diên đẩy cửa phòng tiếp khách ra, Chu Giai Ý nhìn anh rồi bước vào.

Ôn Nam Tịch còn chưa ngồi xuống, qua màn hình máy tính nhìn thấy Chu Giai Ý đang ngắm nhìn Phó Diên, cô mím môi,ngồi xuống, mở máy tính lên. Trần Phi dựa vào lưng ghế nói: “Sao nay cô Chu kia thay đổi như một người khác vậy?”

Ôn Nam Tịch không hé răng. Điều quan trọng nhất với cô bây giờ là tìm ra vấn đề. Virus không phải vốn dĩ đã có nhất định là từ bên thứ ba xâm nhập, còn ẩn giấu ở đâu vẫn phải tìm ra.





Trong phòng khách.

Đàm Vũ Trình bưng một cốc trà hoa quả bước vào, đặt trước mặt Chu Giai Ý. Chu Giai Ý nhận lấy cốc trà hoa quả, nhìn về phía Phó Diên, cười nói: “Chị Ôn không đi vào cùng sao?”

Phó Diên mở máy tính, xắn tay áo lên cổ áo hơi hé mở, anh nhìn Chu Giai Ý rồi nói: “Cô ấy còn bận làm thí nghiệm ngày hôm qua, đợi cô ấy làm xong đã.”

“Vậy à? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì phải không?”

Phó Diên nói: “Trong quá trình thí nghiệm, tình huống nào cũng có thể phát sinh.”

“Vậy sao?” Chu Giai Ý nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi nghe nói, chuyện ngày hôm qua rất nghiêm trọng.”

Phó Diên liếc mắt: “Cô Chu nghe ở đâu ra là chuyện này rất nghiêm trọng vậy?”

Chu Giai Ý do dự nhìn đôi mắt anh toát lên sự trầm tĩnh, cô ta không am hiểu ngành này, ông ngoại gọi cô ta đến để tìm hiểu tình hình, nhưng cô ta cũng biết được một tin tức. Cô ta siết chặt đầu ngón tay, nói: “Tôi chỉ nghe nói… chị Ôn thật sự có năng lực sao? Anh Phó Diên.”

Cô ta ngước mắt lên nhìn Phó Diên.

Phó Diên nhìn vào mắt cô ta với vẻ mặt khẳng định: “Rất có năng lực.”

Chu Giai Ý lại lần nữa im lặng. Anh che chở cô như thế này.

Cô ta gật đầu nói: “Được, tôi hiểu rồi, nhưng tôi hy vọng anh nói tình hình cụ thể, để khi về tôi còn báo cáo.”





Mười mấy phút sau, Phó Diên đưa Chu Giai Ý xuống tầng. Ôn Nam Tịch nhìn bọn họ đi ra ngoài, cô dừng lại một chút không đến bên cửa sổ nhìn nữa, cô thu hồi ánh mắt tiếp tục làm việc của mình.

Sau khi Phó Diên trở lại, anh vào văn phòng.

Buổi chiều, Trần Phi bưng một ly Coca đến trước bàn, ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Nghe nói bên Khoa học kĩ thuật Sung Túc đến Bệnh viện số 9, cũng muốn bàn bạc về vấn đề chăm sóc y tế thông minh. Buổi sáng Cô Chu lại tới đây, có lẽ tới để kiểm tra.”

Ngón tay Ôn Nam Tịch dừng lại. Sao có thể trùng hợp được như vậy?

Trần Phi nói: “Thật trùng hợp.”

“Còn nữa, cái gì mà Sung Túc…? Không phải trước đây bọn họ chế tạo máy bay không người lái, bị Vân Hà xử lý thẳng tay sao? Chị Ôn, chẳng phải bọn họ là đối thủ bị bại trận của chị sao?”

Ôn Nam Tịch nhớ rõ tên công ty này.

Quả thật là cô đã từng tham dự cạnh tranh!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.