“Còn có, phiền cô sau này đừng có quấn lấy tôi nữa.”
Nhìn thái độ kiên quyết của hắn ngược lại càng khiến tôi cảm thấy an tâm.
Đời này, hẳn là bản thân sẽ không bị cột chung một chỗ với hắn nữa.
Phần yêu thích của tôi đối với Lương Tầm từ đời trước khi hắn ôm người phụ nữ khác khiến tôi xấu hổ trước mặt mọi người đã sớm tan biến không còn sót lại chút gì.
3
Tôi vốn định vòng qua hai người họ trở về trường trước.
Nhưng Tống An Nhiên bất chợt gọi tôi lại.
“Du Hạ, có thể yêu cầu cô hứa một chuyện không?”
Tôi dừng bước.
“Hứa chuyện gì?”
Cô ta bất an mím môi.
“Hứa sẽ không bao giờ làm phiền A Tầm nữa.”
“Lần trước đi kiểm tra vệ sinh ký túc xá của mọi người, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy cuốn nhật kí của cô.”
“Không phải trong đó cô viết rằng mình thích A Tầm sao?”
Giọng nói của Tống An Nhiên yếu ớt nhưng giọng điệu lại kiên định.
“Bây giờ tôi là bạn gái chính thức của A Tầm, muốn cô hứa sẽ cách xa anh ấy, mong cô thông cảm.”
Tôi bước lại gần Tống An Nhiên một bước, nhìn thẳng vào cô ta.
“Cô lục lọi đồ của tôi?”
Cuốn nhật kí thời cấp ba của tôi vẫn luôn được đặt trong ngăn kéo.
Tống An Nhiên có chút sợ sệt lùi về phía sau.
“Chỉ là kiểm tra vệ sinh theo thông lệ mà thôi.”
Lương Tầm khẽ cau mày, kéo cô ta lại bảo vệ ở phía sau.
“Một vừa hai phải thôi Du Hạ, không phải cô ấy cố ý.”
Hắn thấp giọng trấn an:
“Không cần cô ta phải hứa cái gì.”
“Anh không thích cô ta, dù cô ta có cố gắng thế nào cũng chỉ phí công vô ích thôi.”
Hắn nói xong lập tức dẫn Tống An Nhiên rời đi.
Cả đời tôi ghét nhất đồ của mình bị người khác tùy tiện đụng vào.
Trong nhật kí viết rất nhiều chuyện mà tôi không thể nói ra.
Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.
Tôi đuổi theo ra tới đường lớn, giữ chặt cánh tay Tống An Nhiên.
“Cô không nên xin lỗi sao?”
Tống An Nhiên cắn chặt môi dưới, quật cường nói:
“Tôi cảm thấy tôi không có làm gì sai.”
Tôi tức đến mức bật cười, “Gia đình của cô dạy cho cô tùy tiện đụng vào đồ của người khác là đúng?”
Có lẽ lời này gây ra sát thương quá lớn với Tống An Nhiên.
Tôi vừa dứt lời, mắt cô ta lập tức đỏ hoe, kìm nén không để nước mắt rơi xuống.
“Đủ rồi, Du Hạ.”
Lương Tầm bực bội kéo tay của tôi ra.
Giây tiếp theo, đèn đỏ ở ngã rẻ chuyển sang màu xanh.
Một chiếc xe hơi lao thẳng tới.
Không có thời gian để né tránh, có lẽ chuyện kiếp đã tạo nên bóng ma trong lòng Lương Tầm, hắn đẩy Tống An Nhiên ra ngay lập tức.
Tiếng phanh xe đột ngột gần trong gang tấc.
Cũng may, tôi chỉ bị va chạm nhẹ ở mắt cá chân, té ngã trên mặt đất.
“An Nhiên, em có bị thương không?”
Lương Tầm sống sót sau tai nạn ôm lấy Tống An Nhiên kiểm tra người cô ta.
Hai người bọn họ tình cảm đến mức tài xế hùng hổ chửi bới xong rồi rời đi cũng không để ý đến.
Sau khi Lương Tầm xác nhận Tống An Nhiên không có chuyện gì rốt cuộc cũng thả lỏng, lúc này mới chú ý tới tôi đang cố gắng đứng dậy từ trên mặt đất.
Ánh đèn ven đường lờ mờ, tôi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lương Tầm không nói một lời.
Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn bỗng dưng khẽ cười.
Vô cùng hứng thú hỏi tôi.
“Cái này có được coi là báo ứng không?”
Hắn trước sau vẫn luôn cho rằng, đời trước tai nạn của Tống An Nhiên là do tôi gây ra.
Mặc dù tôi đã giải thích vô số lần.
Tôi thu lại ánh từ trên hai người bọn họ, cố chịu đau đứng lên.
Phủi bụi trên người.
Cũng may, tôi không thích hắn.
Nên sẽ không vì vậy mà đau lòng.
4
Sau này, bà nội Lương Tầm nhiều lần gọi tôi đến nhà họ.
Tận tình khuyên bảo tôi không cần phải so đo với hắn.
Nhưng bất kể tôi nói cái gì, bà nội vẫn bày ra bộ dáng không nghe lọt tai.
“Đứa nhỏ A Tầm này bây giờ có chủ kiến lắm, ngoại trừ chú út của nó ra thì chẳng ai quản được nó.”
Chú út của Lương Tầm……
Đoàn Văn Dã.
Cũng là người nắm quyền thực sự của hai nhà Lương Đoàn.
Tôi và anh có tiếp xúc qua một lần, đại khái là vào một năm trước.
Sau khi tôi uống say đã chơi trò thật hay thách hôn một người đàn ông xa lạ ở ghế dài bên cạnh.
Về sau chạm mặt, lúc Lương Tầm giới thiệu anh là chú út của hắn, tôi hận không thể chôn đầu mình xuống đất.
……
Bà nội Lương vẫn đang nói luyên thuyên, bỗng nhiên trong mắt bà ấy lóe lên một tia sáng.
Bà vỗ tay một cái, lẩm bẩm.
“Cứ làm như vậy đi!”
Lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu ý của bà là gì.
5.
Cho đến một tuần sau, tôi bị bà nội Lương lừa đến khách sạn của gia đình họ.
Quần áo của tôi bị ướt, bà liền nhét chiếc thẻ phòng vào tay tôi.
“Cháu lên đó đợi một chút, lát nữa sẽ có người mang quần áo sạch lên cho cháu.”
Nhưng khi tôi mở cửa, trong nháy mắt khi bước vào bật đèn, tôi hoàn toàn sửng sốt.
Trong phòng tràn ngập mùi hương bất thường.
Chiếc cà vạt lỏng lẻo treo trên áo sơ mi của người đàn ông, đầu cũng thèm ngẩng lên.
Giọng nói đã khàn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“Cút đi.”
Là Đoàn Văn Dã!
Tôi lập tức hiểu được hương thơm này là gì.
Liền quay đầu mở cửa.
Nhưng cánh cửa lại không nhúc nhích dù chỉ một chút, rõ ràng là đã bị khóa từ bên ngoài.